Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt

chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Hiểu Nguyệt hết hạn cấm túc thì cũng là mùa xuân rồi.

“Tiểu thư, người xem hoa xuân đã nở kìa, chẳng lẽ tiểu thư không muốn đi ra ngoài ngắm sao?”, Hồng Trù nói với Hiểu Nguyệt lúc này đang nằm ườn dưới tàng cây lê. Hai tháng vừa qua, Chiêu Dương cung rất an tĩnh, không có người ngoài đến chơi, Hiểu Nguyệt cũng rất vui vẻ, tự tại, trừ ăn, uống, ngủ, đọc sách thì cũng chỉ ngồi hoặc nằm ngẩn người ra đó.

Hồng Trù và Thanh Trúc sợ Hiểu Nguyệt buồn bực nên sau khi hết hạng cấm túc cố gắng dụ dỗ, ép buộc để Hiểu Nguyệt ra ngoài ngắm hoa. “Tiểu thư, nghe các cung nữ khác nói, mấy ngày nay ngự hoa viên đã trở thành một bức tranh trăm hoa đua nở rất đẹp. Tiểu thư ở trong Chiêu Dương cung hai tháng không hề đi ra ngoài, chẳng lẽ không buồn bực sao? Không bằng đến Ngự hoa viên đi dạo một chút.”

Hiểu Nguyệt nhìn vẻ mặt chờ mong của Hồng Trù và Thanh Trúc cười nói “Được rồi, đúng lúc ta cũng muốn ra ngoài cho giãn gân cốt”, bế quan hai tháng, thật muốn mốc lên rồi.

“Để nô tì đi chuẩn bị”, Thanh Trúc hỉ hả vừa nói vừa chạy về phòng.

“Cần gì phải chuẩn bị? Thanh Trúc, Hồng Trù chúng ta như vậy mà đi ra ngoài”, Hiểu Nguyệt ngồi dậy, sửa lại vạt áo, “Ừ, Thanh Trúc ngươi đi nói cho các cung nữ, thái giám một tiếng, hôm nay họ cũng nên ra ngoài đi dạo một chút, chỉ cần về trước giờ ăn là được.

“Tuân lệnh”, Thanh Trúc lĩnh mệnh rời đi. Hai tháng qua, vì Hiểu Nguyệt bị cấm túc nên người của Chiêu Dương cung cũng không được phép tùy ý ra ngoài đi dạo, bị nàng liên lụy cũng không ít cũng may bọn họ còn có trăng gió tiểu thuyết làm bạn.

“A, hôm nay rốt cục có thể đi ra ngoài”, Hồng vui mừng than, đồng thời oán giận nhìn Hiểu Nguyệt, “Tiểu thư, nếu người không bị cấm túc thì lễ Đại khánh (lễ mừng thọ, lễ sinh nhật á các sis) của Hoàng thượng người cũng có thể tham gia. Nghe nói năm nay, Hoàng thượng ban tiệc rượu mừng mời các đại thần là Lý Quý Phi thay người tham gia đó. Hiện tại Lý Quý Phi rất được hoàng thượng sủng ái, trong cung khí thế rất cao”.

“Hồng Trù, ngươi lại bắt đầu nói nhiều rồi”, Hiểu Nguyệt đứng lên, “chuyện này không phải là chuyện của chúng ta, cũng không phải đề tài để tán dóc! Nhớ kỹ, sau này không được nói những lời như vậy”, sau đó nhìn Thanh Trúc tiếp “Tốt lắm, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút. Nhưng ta không muốn đi Ngự hoa viên, nếu các người muốn đi thì tự đi, ta chỉ đi lòng vòng Chiêu Dương cung thôi”.

“Tiểu thư, người tình mặc trang phục này đi ra ngoài?”, Hồng Trù khoa trương hỏi.

“Ừ”, Hiểu Nguyệt cúi đầu nhìn bộ cung phục màu đỏ, rất chất phác, “Đúng vậy, mặc như vậy có gì không tốt, vừa đơn giản, vừa thoải mái, có thể tự do di chuyển…”, Đỗ Hiểu Nguyệt đột nhiên ngừng lại, mấy lời này sao giống mấy cái clip quảng cáo quá, “dù sao ta cũng đâu có đi đâu, chỉ lòng vòng mấy chỗ xung quanh Chiêu Dương cung, mặc cái gì cũng như nhau thôi”.

“Ack…”

Thanh Trúc nghe Hiểu Nguyệt nói xong, đang muốn trả lời thì bị Hiểu Nguyệt chặn lại “ Đi đi, các người mau đến Ngự hoa viên đi”, dứt lời vội xoay người hướng ra đại môn (cửa chính) mà chạy, thỉnh thoảng còn xoay đầu lại xem Hồng Trù và Thanh Trúc có đia theo hay không.

“Haizzz, mệt mỏi quá”, Hiểu NGuyệt chạy lòng vòng một hồi thấy thấm mệt, liền dừng bước, hít thở từng ngụm, từng ngụm lớn không khí, đồng thời nhìn bốn phái, “Ack,…đây là nơi nào? Sao mà suy sụp rách nát quá”. Hiểu Nguyệt đứng thẳng dậy, chăm chú đánh giá nước sơn màu hồng trên tường “nước sơn cũng rớt hơn một nửa, nơi này hẳn đã lâu chưa được trùng tu! Mà đường này nhìn sơ qua cũng thấy đã lâu không có ai quét, có nghĩa là nơi này đã lâu không có người ở. Ôi, không nghĩ tới trong cung cũng có một góc vườn bị lãng quên như vậy”.

Giẫm lên con đường đầy bụi đất, Hiểu Nguyệt hướng đến bức tường trước mặt, vén vài cây cỏ dại cuối cùng nghe được một mùi thơm rất dễ chịu, bước thêm vài bước liền thấy một vài nhành hồng hạnh đang vươn trên bờ tường., “thì ra ở nơi u tĩnh này cũng có một loài hoa náo nhiệt như vậy”.

Đi thêm vài bước, Hiểu Nguyệt thấy có một cánh cửa nhỏ, rất cũ, nhìn không ra là màu gì, cánh cửa vốn chỉ khép hờ, nhẹ nhàng đẩy ra liền có một đống bụi và tơ nhện bám đầy trên mặt.

“Khụ! Nơi này khẳng định đã lâu chưa có người nào tới”, Hiểu Nguyệt lấy khăn tay trong người tạm thời che mặt tránh bụi và mạng nhện, “không biết đây là tẩm cung của vị phi tử nào, tại sao lại trở nên hoang phế như vậy”.

Vừa bước vào cửa, Hiểu Nguyệt liền thấy một rừng cây hạnh (Cây hạnh chính là apricot trong tiếng Anh. Tên khoa học là Prunus armeniaca. Tiếng Việt vẫn thường được dịch tương đương là mơ. Nhưng cây mơ ở Việt Nam lại là thứ cây khác, có tên khoa học là Prunus mume, tức là một loại mai. Mai này là thứ mai chính tông chứ không phải thứ mai vàng ở miền Nam. Theo một ý nghĩa nào đó, mơ có thể coi là tiếng Nôm của mai. Ở Hà Nội có chợ Mơ nằm ở khu vực Bạch Mai, Hoàng Mai là như vậy. Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi là loại mơ mai, chứ không phải là loại mơ hạnh. Quả mơ hạnh ăn rất ngon, ở Việt Nam không thấy có trồng loại mơ hạnh. Chi Prunus là chi mà tất cả danh hoa mai, mận, hạnh, lý, đào đều ở trong đấy. Đầu xuân cây hạnh ra hoa. Ban đầu là nụ đỏ, nhưng khi nở lại thành hoa trắng, bởi vì đài hoa màu đỏ, còn cánh hoa lại màu trắng. Vì vậy mà người ta còn gọi là “hồng hạnh”, tức là hoa hạnh đỏ hay hoa hạnh thắm). Trên cây thắm sắc đỏ, những nụ hoa e ấp khoe sắc, tạo nên một bức tranh tuyệt hảo. “Oa, không ngờ trong cung lại có một rừng cây hạnh đẹp như vậy”, Hiểu Nguyệt bị màu đỏ làm cho hoa cả mắt, mừng rỡ chạy vào trong rừng, hít thật nhiều mùi thơm của hoa đang vươn đầy trong không khí.

Nhìn những cành hoa đỏ rực, Hiểu Nguyệt càng nhìn càng muốn bẻ một cành mang về, nhưng lại không thể xuống tay được. Đưa mắt nhìn thấy hàng nghìn tia nắng xuyên qua từng đóa hoa, gió nhẹ khẽ lay động từng nụ hoa làm nàng có cảm giác đang được xem một bản khiêu vũ của đất trời. Tức cảnh sinh tình, thi hứng đột nhiên trỗi dậy, Hiểu Nguyệt thuận miệng ngâm: “Xuân sắc mãn viên quan bất trú…”, ngâm được một nửa nhưng lại không nhớ nổi câu tiếp theo.

“Tiếp theo là câu gì?”, một giọng nam trầm truyền đến, nghe nhẹ nhàng nhưng lại rất có lực.

“Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai” (), Hiểu Nguyệt suy nghĩ thật lâu không cách nào nhớ ra câu sau, tự nhiên có người hỏi, thuận miệng đáp liền đọc luôn câu sau. Nhưng vừa đọc xong Hiểu Nguyệt thấy hình như có điều không ổn, ở một nơi hoang phế như vậy sao lại có thanh âm của người khác? “Ai đó?”, Hiểu Nguyệt bị giọng nói lạ lẫm này dọa cho phát sợ, liền nhìn quanh, tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó.

Vừa dứt lời, liền nghe tiếng bước chân vang lên, đồng thời một nam tử từ hạnh lâm (rừng hạnh) bước ra. Hiểu Nguyệt vội vàng đánh giá người này, hắn cao khoảng chừng thước tám (sack, quá cao, người xưa mà cao dữ vậy), toàn thân mặc một bộ trang phục trắng, trên đầu dùng một cây ngọc trâm búi tóc, nét mặt nhìn cũng không tệ lắm, hình như hơi giống người đàn ông duy nhất trong hậu cung thì phải a. Có điều nam nhân này không có ánh mặt lạnh lùng của Đàm Văn Hạo, nhìn qua rất ấm, thậm chí còn thấy được một chút ánh sáng lấp lánh.

Thật xinh đẹp! (người ta là đàn ông mà khen xinh đẹp) Hiểu Nguyệt lần đầu tiên thấy được một nam nhân mà khen như vậy. Chờ một chút, nam nhân? Hiểu Nguyệt rốt cục nhớ đến, liền trừng mắt đánh giá hắn, nhìn qua thì hắn có một loại khí chất quý phái, xem bộ dáng nếu hắn không phải hoàng thân quốc thích thì cũng phải là một công tử của danh gia. Nhưng hắn vào hậu cung bằng cách nào? Hình như cung quy có quy định không cho phép nam nhân tùy ý ra vào. “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở trong này?”, nghĩ tới đây Hiểu Nguyệt cau mày hỏi.

() Nguyên văn hai câu thơ này trích trong bài Du viên bất trị (Thăm vườn không gặp) của Diệp Thiệu Ông.

Du viên bất trị

Ưng liên kịch xỉ ấn thương đài,

Tiểu khấu sài phi cửu bất khai.

Xuân sắc mãn viên quan bất trú,

Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.

Thăm vườn không gặp

Xót thương rêu mướt dấu giày in,

Gọi cửa hồi lâu vẫn nín thinh.

Xuân sắc khắp vườn khôn cách giữ,

Vượt tường hồng hạnh cố vươn mình.

(Điệp Luyến Hoa dịch)

Một cái vườn đóng kín với một cành hạnh đỏ vươn ra ngoài tường nở hoa, hoa hạnh đã nở ngoài tường chỉ vì sắc xuân trong vườn đầy dẫy không sao giữ lại được. Ý nói người phụ nữ không biết kiềm chế mà đi ngoại tình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio