Giữa mùa hạ, hoa sen nở, hoa phù dung cũng nở. Hoa phù dung trong Hiên La Điện ngày hôm đó giống như đã nở ba lần, lại tàn héo ba lần.
Đoàn Vân Chướng ở trong Hiên La Điện chờ đợi đã lâu, rốt cuộc đợi không nổi nữa.
Đoàn Vân Trọng, cái tên tiểu tử này xưa nay làm việc lúc nào cũng khiến người khác không an tâm. Đoàn Vân Chướng quyết định, chi bằng tự mình đến Hương La Điện xem một chút cho thỏa đáng. Đang muốn bãi giá đến Hương La Điện thăm dò tình tình, tình hình đã tự tìm đến cửa.
Tố Phương quỳ giữa đại điện, toát mồ hôi, chân run rẩy.
Bởi vì từ sau giờ ngọ, hoàng hậu gặp Lư Vương xong liền biến mất không thấy. Trong nhà xí của Hương La Điện tìm thấy một tiểu thái giám bị đánh ngất, mặc quần áo nữ nhân. Mà bọn thị vệ gác cổng Triêu Dương lại xác nhận, Lư Vương có một kẻ mập mạp theo hầu.
Giờ phút này, mặt Đoàn Vân Chướng còn đen hơn mặt Kim Phượng vài phần.
Qua thật lâu, Đoàn Vân Chướng mới nói: “Chuyện này, trừ ngươi ra, còn có ai biết nữa không?”
Tố Phương vội vàng dập đầu: “Cung nhân trong Hương La Điện đều rất kín miệng. Ngoại trừ nô tỳ cùng vài cung nhân ra, liền không có ai biết nữa.”
Đoàn Vân Chướng gật đầu: “Tuyệt đối phải giữ bí mật, đặc biệt là không được để chuyện này truyền đến tai thái hậu.”
“Vâng.”
Tố Phương do dự một hồi, lại hỏi: “Vậy hoàng hậu nương nương…”
Đoàn Vân Chướng hít sâu một hơi: “Đích thân trẫm, sẽ đi tìm nàng về.”
Đoàn Vân Trọng, ngươi chết chắc rồi.
Trong nhà của Thái Gia Cát ở ngõ hẻm Hoàng Gia chẳng có nhiều đồ đạc, nhưng có hai món đồ đặc biệt có nhiều, chính là ống thẻ bói toán và khăn thêu uyên ương. Ống thẻ là vật kiếm cơm của Thái Gia Cát, còn những chiếc khăn có thêu đôi uyên ương mập là do chính tay tú nương Vĩnh Phúc đen sẫm mập mạp thêu tặng.
Thái Gia Cát là người tốt nổi tiếng gần xa. Hắn bày quầy bói quẻ xem tướng bên đường, chưa bao giờ nói điều không may. Hàng xóm láng giềng đều biết, quẻ của Thái Gia Cát giống như cáo văn của Lễ Bộ, báo cáo năm của Hộ Bộ, tốt khoe xấu che. Tiểu Hắc Bàn nhà tú nương Vĩnh Phúc, lúc nhỏ cũng được Thái Gia Cát bói cho một quẻ. Thái Gia Cát suy đoán thật lâu, quả quyết Tiểu Hắc Bàn có phúc quý nhân, mệnh làm hoàng hậu.
Việc này đã được đàm tiếu trong lúc nhàn rỗi trên khắp bốn con phố thành lân cận. Còn Thái Gia Cát, kể từ đó được mọi người truyền tụng là quẻ bói cát tường.
Cho đến một ngày, cửa hàng may vá trong ngõ hẻm Hoàng Gia được bán lại cho một quả phụ đến từ Sơn Tây. Quả phụ này sửa lại cửa hàng may vá thành một quán đậu hũ Tây Thi. Từ đó về sau, Khăn thêu uyên ương mập nhà Thái Gia Cát liền từ từ chuyển dời đến nhà đậu hũ Tây Thi. Đậu hũ non do đậu hũ Tây Thi làm, phần lớn cũng vào trong bụng Thái Gia Cát.
Khăn thêu uyên ương mập từ đó cũng bị đậu hũ Tây Thi đặt ở đáy rương. Lại qua nửa năm, Thái Gia Cát rốt cuộc hạ quyết tâm, đem ống thẻ bói toán và cối xay mài đậu hũ hợp về một mối. Còn khăn thêu uyên ương thì hoàn toàn bị quên lãng.
Quẻ bói cát tường của Thái Gia Cát cũng rất tốt, những năm qua kiếm được không ít tiền, tiệc mừng mở cũng khá lớn. Hàng xóm cả con đường đều được mời đến uống rượu mừng.
Tú nương Vĩnh Phúc nghe nói có đứa con gái có mệnh làm hoàng hậu kia, rất không thức thời, chạy đến bữa tiệc tham gia náo nhiệt.
“Vĩnh Phúc, tâm tư của cô, ta biết. Có điều, dù sao ta cũng sắp thành hôn. Cô chạy đến tiệc cưới của ta đập đồ, là muốn thế nào đây?” Thái Gia Cát cài một bông hoa lụa đỏ to bằng chậu nước rửa mặt ở trước ngực, tận tình khuyên bảo Vĩnh Phúc.
Các khách mời bắt đầu đến dự đông đủ, chứng kiến tiệc cưới có màn kịch đặc sắc như vậy, ai nấy đều hưng phấn vô cùng.
“Chuyện đó, đó chính là người tình cũ của Thái Gia Cát sao?”
“Khó trách, nếu là ta, ta cũng chọn đậu hũ Tây Thi a.”
“A nha nha, nữ nhân này thật đanh đá. Bị nam nhân bỏ rồi lại còn chạy đến tiệc cưới của người ta đập đồ!”
Vĩnh Phúc giật mình nhìn những mảnh vỡ của ấm trà đất lăn lóc dưới nền nhà, đôi môi giật giật, nhưng cũng không thốt ra lời nào.
“Vĩnh Phúc, tuổi của cô cũng không còn trẻ nữa, vì sao còn làm ra những chuyện như vậy?”
Vĩnh Phúc liếm liếm đôi môi khô khốc. “Ngươi… Không phải là ngươi mời ta tới sao?”
Thái Gia Cát kinh ngạc mở to hai mắt. “Ta mời cô tới, là nể tình láng giềng của chúng ta thôi. Ta mời cô đến uống ly rượu, chứ có mời cô đến đập đồ không!”
“Ta… Ta chỉ không cẩn thận đụng phải…”
Thái Gia Cát làm như không nghe thấy lời giải thích của Vĩnh Phúc. “Ai, thật ra ta gửi thiệp mời cho cô chỉ là có ý tốt. Cho dù cô không đến, ta cũng có thể lượng thứ. Có điều bây giờ cô làm cho mọi chuyện thành ra như vậy, chẳng phải là không nể mặt ta hay sao? Ai, Vĩnh Phúc, nếu đổi là người khác, e rằng sẽ lập tức đá cô ra khỏi cửa rồi. Nể tình cô cũng có chỗ đáng thương, ta không thèm so đo với cô, cô nên đi đi thôi.”
Mọi người gật đầu nhẹ, nói với nhau. “Đúng vậy, cũng chỉ có Thái Gia Cát mới tốt bụng như vậy, lúc này mà còn có thể ôn tồn nói chuyện với ả.”
Vĩnh Phúc chép miệng. “Không phải ta chỉ làm vỡ một cái ấm trà thôi sao?”
Thái Gia Cát ý vị sâu xa thở dài, còn muốn nói gì nữa, tân nương tử đang đội khăn voan đỏ bên cạnh hắn lại lấy tay vén khăn voan lên, nói: “Một cái ấm trà? Đây không phải là ấm trà bình thường! Cho dù ngươi đi, cũng phải đền tiền cái ấm trà cho ta trước!”
Mọi người ồ lên: Bình trà này của ngươi đáng giá mấy đồng tiền?
Đậu hũ Tây Thi ôm cái eo nhỏ, vểnh đầu ngón tay nhặt lên một mảnh vỡ: “Mọi người nhìn thử một chút đi. Đây là ấm trà của hồi môn từ nhà mẹ đẻ ta, được nung từ lò gốm của ca ca, hai lượng bạc một cái đây!”
Ánh mắt hoa đào long lanh nước lại cuốn lấy người Vĩnh Phúc. “Chuyện phá hỏng tiệc cưới, ta và tướng công nhà ta không truy cứu ngươi. Mau đền tiền đi.”
Vĩnh Phúc trừng mắt nhìn mảnh vỡ kia thật lâu, cũng không nhìn ra nó đến tột cùng là được nung ra từ lò của ca ca hay đệ đệ. Nhưng đậu hũ Tây Thi nói rất hùng hồn, Vĩnh Phúc cũng đành cam chịu, sờ soạng vào trong tay áo.
Sờ soạng hồi lâu, chỉ mò ra được một đồng bạc.
“Lão Thái a, hôm nay ta tới là để uống rượu mừng, trên người đâu có mang theo tiền?” Vĩnh Phúc đáng thương nhìn qua Thái Gia Cát.
Thái Gia Cát có chút mềm lòng, nhận một ít tiền bạc đó rồi nói: “Nương tử, một đồng thì một đồng đi. Phần còn thiếu, để hôm nào cô ấy trả sau vậy.”
“Không được!” Hàng lông mày của Đậu hũ Tây Thi dựng đứng lên. “Ai biết hôm khác ả còn thừa nhận khoản nợ này hay không? Trừ phi, bắt ả phải đồng ý ngay tại chỗ!”
“Đúng đó, lập giấy tờ đi!”
“Viết giấy vay nợ đi!”
Mọi người trong đám tiệc và cả mấy người trẻ tuổi trên đường phố đều cười hì hì, ồn ào hùa theo.
Vĩnh Phúc tựa như một con mèo già yếu, bị bức đên góc khuất.
“Ta…”
“Chuyện đó… Các vị dân chúng…” Một vị thiếu niên công tử mặc áo gấm đeo ngọc, từ đám người bên ngoài hì hục chui vào, trong tay cầm một cây quạt, đang định nói gì đó thì một tiếng quát như sấm đã vang lên.
“Viết cái miệng của mẹ ngươi đó!”
Mặt của thiếu niên công tử lập tức như cà nhiễm sương, trắng bạch như xác chết. Hắn xoay người, nhìn qua xuất xứ của âm thanh kia, ánh mắt léo sáng hào quang không thể tin được. “Hoàng tẩu…”
Tiếng ‘hoàng tẩu’ nho nhỏ lập tức bị bao phủ bởi tiếng kinh hô của mọi người. Một cô gái đen sẫm mập mạp hùng hùng hổ hỗ tách đám đông ra làm hai, đi tới trước mặt Vĩnh Phúc.
“Mẹ!”
Vĩnh Phúc kinh ngạc nhìn Tiểu Hắc Bàn trước mắt, bất luận là hình dáng hay chi tiết đều giống mình như đúc, thật lâu, từ đôi mắt trôi xuống hai dòng lệ.
“Hắc Bàn…”
“Mẹ!” Ánh mắt Kim Phượng cũng đã ươn ướt. Nàng đưa tay ôm lấy người mẹ đen sẫm mập mạp của mình, qua hồi lâu mới chậm rãi buông ra.
“Con gái ngoan của ta, cuối cùng con cũng đã trở lại!” Vĩnh Phúc nín khóc mà cười.
“Mẹ à…” Kim Phượng tha thiết nhìn đôi mắt Vĩnh Phúc, thở dài một hơi. “Chuột bái đường có cái gì hay mà xem? Tại sao lại chạy đến đây chuốc phiền vào thân?”
Đôi mắt hoa đào của đậu hũ Tây Thi lập tức biến thành hình tam giác. “Ngươi mắng ai đó?”
Ánh mắt Kim Phượng nhẹ nhàng bao trùm lấy thân hình của đậu hũ Tây Thi, quét một lượt từ trên xuống dưới. Một hồi lâu, nàng thờ ơ cười rộ lên. “Ngươi nói ta mắng ai?”
Đậu hũ Tây Thi đanh mặt lại. “Hai mẹ con các ngươi hôm nay muốn đến phá hoại đúng không?”
“Đương nhiên không phải.” Kim Phượng lắc đầu.
Sắc mặt đậu hũ Tây Thi hơi dịu xuống, cho rằng Kim Phượng sẽ nói vài lời chịu thua gì đó.
Nhưng Kim Phượng lại thản nhiên nói: “Mẹ ta tới uống rượu mừng, ta mới là đến phá hoại.”
Nàng bốc mảnh vỡ ấm trà vừa rồi đậu hũ Tây Thi vừa mới cầm lên, nhìn chăm chú: “Hai lượng bạc một cái?”
“Vân Trọng, trên người ngươi có bao nhiêu bạc?”
Đoàn Vân Trọng đau khổ, dâng lên cái túi đang dắt bên hông của mình.
Kim Phượng cũng không khách khí, từ bên trong lấy ra hai đĩnh vàng ròng, quăng xuống bàn. “Tất cả ấm trà ở đây, ta bao hết.”
“Vân Trọng, đập.” Tiếng căn dặn thờ ơ vừa lọt vào lỗ tai Đoàn Vân Trọng, Đoàn Vân Trọng còn chưa kịp phản ứng, một ấm trà đã vỡ tan bên chân hắn.
“Hoàng…” Đoàn Vân Trọng bị dọa. Hắn gặp qua nữ nhân yêu kiều quyến rũ, nhưng chưa từng thấy nữ nhân nào điên khùng to gan như vậy.
“Ngươi không đập, là muốn bắt một mình ta đập nát hết chúng hay sao?” Kim Phượng vuốt vuốt tay, sau đó lại nắm lên hai ấm trà trên bàn bên cạnh, ném mạnh xuống đất.
“…” Mọi người ngây ra như phỗng.
Đậu hũ Tây Thi cùng Thái Gia Cát đều há to miệng, không biết là bị khí thế của Kim Phượng áp chế, hay là bị hai đĩnh vàng ròng kia làm cho đứng hình.
Đoàn Vân Trọng theo dõi hoàng tẩu Hắc Bàn nhà mình thế như chẻ tre, bỗng dưng trong lòng dâng lên cảm xúc hào hùng vô hạn.
“Được, chúng ta cùng đập!”
Mọi người tiếp tục ngây ra như phỗng.
Tiệc cưới, đã không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là, hai thiếu nam thiếu nữ thái quá này, có phải là hai người điên không đây?
Khi Đoàn Vân Chướng trải qua trăm đắng ngàn cay, rốt cuộc cẩn thận thăm dò tìm hiểu nguồn gốc, tìm được địa phương thần kỳ có tên là ngõ hẻm Hoàng Gia này, cục diện đã vượt qua khỏi tầm khống chế của mọi người.
Hắn chứng kiến đệ đệ hiền hòa đáng yêu của hắn ở trước mặt đám đông đang đứng xem bên ngoài, chộp lấy một bình sứ ném mạnh xuống đất, vừa ném vừa kêu to:
“Hai lượng bạc một cái!”