Trận truyết này đã rơi suốt hai ngày hai đêm, vẫn không có dấu hiệu ngừng nghỉ.
Đoàn Vân Chướng sải bước đi vào Hương La Điện, ở trước chậu than phủi rũ những bông tuyết trên người. Phong Nguyệt vội vàng đi lên giúp hắn cởi tấm áo khoác dài bằng lông khổng tước ra.
Kim Phượng bọc chăn bông, ngồi xếp bằng trên giường nệm. Trong ánh lửa hắt ra từ chậu than, gương mặt nàng đỏ hồng lên như táo chín.
“Hoàng thượng bình an.” Nàng lẩm bẩm nói một câu, khẽ nhúc nhích một chút.
Đoàn Vân Chướng ngồi xuống bên người nàng, xoa xoa tay, lơ đễnh nói: “Trời lạnh, không cần đứng dậy.”
“Tạ hoàng thượng.” Kim Phượng rút cánh tay vừa rồi mới nâng lên một chút về, luồn lại vào trong chăn bông, tiếp tục đọc “Tù tâm nghiệt duyên” của mình.
Lần này, Đoàn Vân Chướng lại có chút buồn bực. Hắn nói không cần đứng dậy, cố nhiên là xuất phát từ lòng tốt. Nhưng Tiểu Hắc Bàn này rõ ràng cũng không thèm nhúc nhích, quả nhiên không xem hoàng đế hắn ở trong mắt.
“Hoàng hậu, sách này nói cái gì?”
“Truyện.” Kim Phượng qua loa.
“Truyện gì?”
Lúc này Kim Phượng mới nhướng con mắt lên nhìn hắn một cái, nói: “Kể về chuyện tình yêu giữa một nàng tiểu thư và một chàng thư sinh tài hoa xuất chúng.”
“A? Vậy chắc là, người có tình sẽ thành thân thuộc.”
“Không, tiểu thư tương tư thành bệnh, chết.”
“Hả?”
“Sau khi chết đi, biến thành quỷ.”
“Vậy hồn ma kia, hẳn là lại cùng thư sinh nọ gặp gỡ rồi?”
“Không, hồn ma canh giữ trong một khu nhà hoang, gặp được thanh niên nam tử liền dụ hắn vào nhà, khoét tim móc phổi, ăn tươi nuốt sống. Sau khi ăn được bảy bảy bốn mươi chín tâm can nam tử, ma nữ rốt cuộc luyện thành một môn võ công cực âm. Từ đó hoành hành khắp tam giới nhân ma quái, đánh đâu thắng đó.”
“…” Chung trà trong tay Đoàn Vân Chướng dập đầu xuống bàn. “Truyện như vậy, ở đâu ra?” Hắn tin chắc trong Văn Tuyên Các không có mấy loại sách truyện như vậy.
“Hoàng thượng, ngài không biết sao?” Kim Phượng kinh ngạc nhìn lại hắn. “Phong Nguyệt nói, đây là cuốn sách bán chạy nhất trên phố năm nay. Không biết cô ta đã vất vả thế nào mới có thể sai người từ ngoài cung mang vào đây một quyển đó.”
Ánh mắt sắc bén của Đoàn Vân Chướng quét về phía Phong Nguyệt. Phong Nguyệt nhanh chóng rụt đầu lại, trốn chui như chuột.
Đoàn Vân Chướng thở dài một tiếng: “Cả ngày nàng ở trong cung, chính là xem những loại sách tạp nham này đó sao? Khó trách càng ngày càng tâm rộng thể mập.”
“Hoàng thượng.” Kim Phượng nghiêm túc chỉnh lại hắn. “Thần thiếp mỗi ngày đều thay hoàng thượng tận hiếu với Thái hậu, quản lý mọi sự vụ cao thấp trong hậu cung, rất là vất vả. Hoàng thượng nào biết gian khổ của thần thiếp?”
Đoàn Vân Chướng tiếp tục thở dài. Hôm nay Kim Phượng trông coi hơn phân nửa sự vụ hậu cung, hắn cũng biết. Lớn có tế điển cuối năm, nhỏ có bắt ruồi bọ chuột chít, tất cả mọi chuyện thái hậu nương nương đều ném hết cho Kim Phượng. Bởi vì Kim Phượng mệt nhọc mà Thái hậu vốn đã gần bốn mươi tuổi, lại càng ngày thần thái càng tỏa sáng, quả thật giống như có được mùa xuân thứ hai.
Nhìn từ góc độ đó, Kim Phượng làm hoàng hậu thật ra còn làm tốt hơn cả hắn làm hoàng đế. Hàng ngày hắn cần cù chăm chỉ thượng triều lại hạ triều, phê duyệt tấu chương, nhưng những chuyện chân chính có quyền lực quyết định lại chẳng được bao nhiêu.
“Hoàng hậu, hôm nay hiếm khi được thanh nhàn, có muốn đi cưỡi ngựa không?” Hắn dẫn dụ nàng.
“Không đi.” Kim Phượng trở mình.
“Đến Thái Dịch Trì đục băng?”
“Không đi.”
“Hay là, vào ngự hoa viên nướng hạt dẻ?”
“Ngự thiện phòng vừa mới nướng xong. Phong Nguyệt, mang ra đây cho hoàng thượng nhấm nháp.”
Đoàn Vân Chướng không thể nhịn được nữa, xoạt một tiếng rút mất cuốn sách trong tay Kim Phượng.
“Hoàng thượng!” Kim Phượng kinh ngạc nhìn hắn.
Đoàn Vân Chướng cắn răng, miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười cuối cùng. “Hoàng hậu, có muốn xuất cung về thăm nhà một chút không?”
Chăn bông từ trên người Kim Phượng trợt xuống. Kim Phượng há to miệng. “Hoàng thượng, ngài… ngài… ngài nói nghiêm túc đấy chứ?”
“Đúng vậy, trẫm nghiêm túc.”
“Hoàng thượng!” Kim Phượng hét to một tiếng, cầm chặt lấy tay Đoàn Vân Chướng. “Hoàng thượng, ngài quả là hoàng thượng tốt nhất từ xưa đến nay không ai sánh bằng! Thần thiếp sùng bái và ngưỡng mộ ngài thật sự là tột đỉnh… Hoàng thượng! Một đời thánh quân a một đời thánh quân! Thiên cổ nhất đế a thiên cổ nhất đế!”
Ánh mắt nàng ngời sáng vô cùng, toàn thân tỏa ra hào quang chói lọi, tựa hồ như muốn nhào đến gặm hắn bất cứ lúc nào.
Đoàn Vân Chướng dở khóc dở cười. Biết rõ những lời nàng nói đều là nhảm nhí, nhưng trong lòng vẫn vô cùng hưởng thụ.
Hắn khụ một tiếng. “Hoàng hậu, nàng nhớ nhà đến vậy ư?”
Kim Phượng liều mạng gật đầu.
Đoàn Vân Chướng thở dài. “Nếu vậy sau này có thời gian, trẫm sẽ thường xuyên dẫn nàng xuất cung.”
“Hoàng thượng!” Kim Phượng kích động. Nàng nhào đến, hung hăng ôm chầm lấy Đoàn Vân Chướng một cái. Thu hồi hai tay, nàng nhanh chóng nhảy xuống giường nệm, mang giày, thay quần áo.
Đoàn Vân Chướng ngồi cứng đờ trên ghế, chỉ cảm thấy mặt mày khẽ nóng lên.
Hắn lặng yên nghĩ, chậu than trong Hương La Điện hình như đốt nhiều than quá rồi.
Mặc dù là đạp tuyết đi chơi, nhưng tâm cảnh của Kim Phượng vẫn tươi đẹp như trong ngày nắng tháng ba.
Con ngựa yêu của Đoàn Vân Chướng là một con hắc mã cao lớn hùng tráng, gân cốt cường kiện, có tên “Đạp tuyết vô ngân”, là danh mã do dân tộc Tác – Ta tiến cống. Đoàn Vân Chướng quý nó như trân bảo, ngay cả Đoàn Vân Trọng muốn cưỡi cũng bị hắn cự tuyệt không chút lưu tình.
Đoàn Vân Chướng vuốt ve cổ ngựa, không ngại phiền giới thiệu “Đạp tuyết vô ngân” cho Kim Phượng làm quen. Kim Phượng đi vài vòng quanh “Đạp tuyết vô ngân”, cuối cùng dừng lại trước đầu ngựa.
“Ngươi tên là ‘Đạp tuyết vô ngân’?” Kim Phượng hồ nghi nhìn vào ánh mắt con đại hắc mã, sau đó đưa tay dắt cương. “Nào nào, đạp tuyết một cái cho bản cung xem thử nào…”
Đoàn Vân Chướng hừ lạnh, đẩy nàng qua một bên.
“Ngay cả ngựa mà nàng cũng không buông tha?” Một người một ngựa đối mặt nhau không nói, sau đó, một kẻ hừ lạnh một con phun khí, cùng chung biểu đạt khinh thường Kim Phượng.
Kim Phượng làm như không nghe không thấy. “Hoàng thượng, chúng ta cưỡi ngựa xuất cung ư?”
Đoàn Vân Chướng gật đầu.
“Không phải quá mức đường hoàng sao?”
“Cải trang là được.”
“Thị vệ cổng Vĩnh Huy không cho qua thì phải làm sao?”
Đoàn Vân Chướng mỉm cười: “Nàng cho rằng còn giống như lần trước, dựa vào tên tiểu tử Vân Trọng kia dẫn nàng xuất cung sao? Có trẫm ở đây, ai dám ngăn cản?”
Kim Phượng dùng ánh mắt sùng kính đuổi theo Đoàn Vân Chướng đang phi thân lên ngựa. Trong lòng tự nhủ: hậu trường vững chắc quả nhiên là khác biệt a.
Hai người một ngựa như tên nỏ, bắn ra khỏi cửa cung, phóng thẳng đến ngõ hẻm Hoàng Gia ở Thành Tây.
“Đạp tuyết vô ngân” tuy không thể thật sự đạp tuyết không để lại dấu vết, nhưng khoảng cách được đo dưới vó ngựa của nó quả thật gần hơn khoảng cách trong lòng Kim Phượng rất nhiều. Những bông hoa tuyết từ trên trời nhẹ nhàng rơi xuống thân thể hai người, không kịp ngưng kết thành giọt nước đã biến mất sạch sẽ. Kim Phượng ngửa đầu, trông thấy khuôn mặt trẻ tuổi và anh tuấn của Đoàn Vân Chướng, nét mặt khi giục ngựa của hắn chuyên chú mà quả quyết tựa như một khối đá không thể lay động. Chợt có bông tuyết bám vào chiếc cằm kiên nghị của hắn, lóe ra ánh sáng bàng bạc.
Thanh niên hoàng đế mười tám tuổi, trên cằm đã có thể trông thấy rõ ràng dấu râu màu xanh.
Kim Phượng thu hồi tầm mắt, lẳng lặng nhấm nháp một chút suy nghĩ khác lạ trong lòng.
Ngõ hẻm Hoàng Gia vốn đã vắng vẻ, trong mùa tuyết rơi lại càng không có một bóng người. Hai người xuống ngựa ở đầu hẻm, dắt bộ vào trong. Hai bên rõ ràng đều không nói gì, lại cảm thấy như có thủy triều xa lạ bắt đầu khởi động giữa hai người.
Cửa gỗ vẫn rêu phong như cũ, trên mặt còn giữ lại những nét chữ nghịch ngợm của nàng lúc nhỏ. Kim Phượng dùng ngón tay mơn trớn lên dấu vết năm tháng, đột nhiên cảm khái vô cùng.
“Mẹ, con đã về.” Nàng gõ cửa, khẽ gọi.
Bên kia cánh cửa nghe cạch một tiếng, giống như có vật gì đó rơi xuống. Tiếng bước chân lạo xạo rối loạn từ buồng trong đi đến sau cửa, lại trù trừ một hồi, mới mở cửa.
“Mẹ, con đã trở về.” Đôi mắt Kim Phượng ướt nhẹp.
“Hắc Bàn…” Vĩnh Phúc kinh ngạc nhìn con gái, lệ rơi đầy mặt. Bà tóc dài để xõa, chiếc áo vải hoa nhí chỉ mới xỏ xong một bên tay áo, hai chân cũng chưa mang giày, chân trần đứng ở trong đống tuyết.
“Mẹ…” Kim Phượng giống như thú con chạy rong nhiều năm, rúc sâu vào ngực mẫu thân, cọ rồi lại cọ.
Hai mẹ con sau sáu năm ly biệt, cũng chỉ được gặp mặt một lần vội vã vào ba năm trước. Hôm nay đây mới chính thức được gặp lại lần thứ hai.
Vĩnh Phúc lau nước mắt. “Mau vào phòng đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Đoàn Vân Chướng vuốt cổ ngựa, khuyên can mãi mới khuyên được “Đạp tuyết vô ngân” cúi đầu chui qua cái cửa nhỏ xíu kia.
Vĩnh Phúc nhìn chằm chằm vào Đoàn Vân Chướng hồi lâu, nói: “Vị quan gia này lần trước đã từng gặp qua, nhưng không kịp giới thiệu. Xin hỏi tôn tính đại danh?”
Đoàn Vân Chướng buộc ngựa bên cạnh gốc giàn nho, ho nhẹ một tiếng, không biết trả lời như thế nào. Ngược lại, Kim Phượng khẽ kéo Vĩnh Phúc một cái, cười nói: “Mẹ, đây là con rể của người.”
Trên mặt Đoàn Vân Chướng lại bắt đầu nóng lên.
Vĩnh Phúc ngây dại, đầu gối mềm nhũn, sắp khụy chân quỳ xuống. “Dân… dân phụ…”
Đoàn Vân Chướng vội vàng nâng dậy. “Đã là con rể, có đạo lý nào lại để mẹ vợ phải quỳ trước con rể bao giờ. Hôm nay trẫm cùng hoàng hậu vi phục xuất tuần, đương nhiên không cần câu nệ lễ tiết.” Hắn nhìn trộm qua Kim Phượng, thầm nghĩ nếu mình thật sự để Vĩnh Phúc quỳ xuống, nói không chừng Tiểu Hắc Bàn sẽ hạ độc trong chung canh gà dâng lên cho hắn uống.
Kim Phượng lại nói: “Mẹ, mẹ xem, đó là ‘Đạp tuyết vô ngân’.”
Vĩnh Phúc nhìn con ngựa cao to kia, trong mắt lóe ra hào quang. “Con ngựa này rất tuấn tú nha.”
“… Mẹ, không thể khen ngựa tuấn tú được, con người mới tuấn tú.” Kim Phượng liếc mắt nhìn Đoàn Vân Chướng, qủa nhiên trên mặt hắn hiện ra thần sắc tức giận bất bình.
Như muốn nói: Người tốt không khen lại đi khen con ngựa.
“Hắc Bàn, con nói nó tên là ‘Đạp tuyết vô ngân’?” Vĩnh Phúc hưng phấn hỏi.
Kim Phượng liền vội vàng gật đầu.
Đoàn Vân Chướng âm thầm nổi lên dự cảm không hay.
Quả nhiên, Vĩnh Phúc bước đến trước mặt ‘Đạp tuyết vô ngân’, cười tủm tỉm nói: “Nào nào, đạp tuyết một cái cho ta xem thử đi…”
Đoàn Vân Chướng cùng ‘Đạp tuyết vô ngân’ đều chán nản cúi đầu.