“Tỷ tỷ.” Lưu Bạch Ngọc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. “Sức khỏe của tỷ tỷ đã tốt hơn chút nào chưa? Muội muội đặc biệt nấu cháo long nhãn bát bảo đến cho tỷ tỷ bổ thân đây.”
Khăn tay vung lên, cung nhân sau lưng bưng lên một chén cháo long nhãn bát bảo nghe nói là do tự tay Lưu Bạch Ngọc nấu.
Đôi mắt Kim Phượng quét qua quét lại giữa chung cháo và Lưu Bạch Ngọc, lại nói. “Để xuống đi, lát nữa bản cung sẽ ăn.” Không phải là nàng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thật sự là Lưu Bạch Ngọc hiện nay đang hận nàng thấu xương. Lỡ như Lưu Bạch Ngọc nhất thời xúc động, ném vài bao thạch tín vào trong đó, vậy thì ở trong sử sách tên của nàng sẽ không còn là hoàng hậu Hắc Bàn nữa, mà là “Hoàng hậu Hắc Bàn thất khiếu chảy máu mà chết.”
Quả nhiên, buông cháo xuống, Lưu Bạch Ngọc liền thu lại nụ cười trên mặt, nói: “Tỷ tỷ, muội muội có chuyện muốn nói với tỷ tỷ. Có thể cho mọi người lui ra được không?”
Trốn được mùng một, tránh không khỏi mười lăm. Kim Phượng lặng lẽ thở dài, cho lui cung nhân bên cạnh.
Lưu Bạch Ngọc cũng không nóng vội, thản nhiên ngồi xuống trước giường Kim Phượng, lúc này mói thâm trầm nói một câu: “Tỷ tỷ, tỷ hận ta đến vậy sao?”
Kim Phượng còn tưởng rằng nàng ta đến khởi binh hỏi tội. Lưu Bạch Ngọc nói ra một câu như vậy, thật sự làm cho nàng có chút sợ run. Một hồi lâu, nàng ngượng ngùng cười, nói: “Muội muội, cớ gì lại nói ra lời ấy?”
“Vậy vì sao tỷ tỷ trăm phương ngàn kế muốn đuổi ta xuất cung? Vì cớ gì đến chết cũng không chịu để hoàng thượng nạp ta làm phi?” Con ngươi nhuộm thanh sầu của Lưu Bạch Ngọc bắn thẳng đến.
Kim Phượng càng thêm giật mình. Không để Đoàn Vân Chướng nạp Lưu Bạch Ngọc làm phi, rõ ràng là chủ ý của phụ thân nàng Lưu Hiết. Nhưng nếu nói chuyện này cho Lưu Bạch Ngọc nghe, cũng không thể giải quyết được tình hình thực tế. Nàng suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Nếu bản cung muốn đuổi muội xuất cung, giờ phút này muội còn có thể ở đây hay sao?”
Đáy mắt Lưu Bạch Ngọc nổi lên một tia khinh miệt. “Tỷ tỷ không cần phải nói qua loa cho có lệ. Hôm nay, cả hậu cung đều biết, tỷ tỷ vì không để hoàng thượng nạp ta làm phi mà dùng cái chết uy hiếp, còn nhảy xuống Thái Dịch Trì. Hoàng thượng bất đắc dĩ, lúc này mới đáp ứng tỷ tỷ.”
Kim Phượng tròn xoe đôi mắt, há hốc mồm to, thật lâu đôi môi mới run rẩy phun ra một câu: “Chuyện này… là ai nói?”
“Là ai nói, quan trọng sao?” Lưu Bạch Ngọc trầm tĩnh liếc mắt nhìn nàng. “Tỷ tỷ, ta còn tưởng rằng tỷ là người hiểu biết.”
Kim Phượng kịch liệt ho khan. Nàng cảm giác như mình muốn ho ra một bên lá phổi.
Lưu Bạch Ngọc ở bên cạnh nhìn xem một lát, cuối cùng cũng không đành lòng, bước tới vuốt lưng cho nàng, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, vì một nam nhân mà bỏ bao công sức như thế, làm hại chính mình dính vào bệnh nặng, đáng giá sao?”
Kim Phượng ho ra nước mắt. Nàng lau mắt, cảm thấy tình hình lúc này quả thật vô cùng rối ren, không cách nào giải thích.
Vất vả lắm mới bình tĩnh trở lại, Kim Phượng cực kỳ thành khẩn mà nói: “Muội muội, nói thật, không để hoàng thượng nạp muội làm phi, là chủ ý của phụ thân.”
Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng một cái, tiếp tục vuốt lưng nàng. “Ta biết rõ.”
“Muội biết ư?”
“Lưu gia các người hận ta, ta biết rõ.”
“…”
Lưu Bạch Ngọc thở dài. “Tỷ tỷ, nếu tỷ vì tranh thủ tình cảm mà hãm hại ta, ta không có lời nào để nói. Nhưng tỷ lại vì tiếp tay cho Uy Quốc Công lộng quyền, bên ngoài đẩy Lữ đại thượng thư vào bất nghĩa, bên trong uy hiếp Thái hậu cùng hoàng thượng, không khỏi quá mức ương ngạnh.”
“… Muội muội, ta không có hãm hại muội.”
“Tỷ tỷ, ưu khuyết thị phi, trăm năm sau tự có công luận. Tỷ và Uy quốc công làm ra rất nhiều chuyện bất nghĩa, chẳng lẽ không sợ người đời sau phỉ nhổ sao?” Lưu Bạch Ngọc mặc dù chữ chữ ép sát, trong lời nói lại tựa hồ như cực kỳ suy nghĩ cho Kim Phượng.
“Huống chi, Hoàng thượng căn bản không hề có tình cảm gì với tỷ. Trong lòng tỷ cũng hiểu rõ mà. Tỷ cần gì phải hao tổn tâm tư, cưỡng cầu một phần tình cảm vốn không thuộc về mình? Không bằng sớm chút từ bỏ, còn có thể lưu lại cho mình một mảnh đất thanh bình.”
“Ta…”
“Tỷ tỷ, bây giờ quay đầu lại, vẫn còn kịp.” Lưu Bạch Ngọc khẩn thiết cầm tay Kim Phượng.
Vất vả lắm Kim Phượng mới đợi đến khi nàng ta nói xong, nhịn không được cảm khái một câu. “Bạch Ngọc, lúc trước không để cho muội làm hoàng hậu, thật sự đáng tiếc.”
Nàng nhìn thấy Lưu Bạch Ngọc khẽ biến sắc, lại cười nói: “Đáng tiếc, muội không khỏi quá để mắt đến ta, cũng không tránh khỏi quá coi trọng chính mình.”
“Xin chỉ giáo cho?”
“Đến tột cùng muội sinh ngày mùng bảy tháng chạp hay là mười một tháng chạp, ta không quan tâm. Nhưng muội có dám nói, tất cả hành vi của mình đều không chút hổ thẹn với lương tâm không? Ta mặc dù không xinh đẹp, không nói hay bằng muội, nhưng trong lòng ta hiểu rõ mình là ai. Ta không cho rằng ta có thể trở thành trợ lực hay chướng ngại vật của phụ thân. Ta cũng không cho rằng ta phải hy sinh chính mình để hoàn thành đại nghĩa gì cả. Tất cả những gì ta làm, đề không hổ với bản tâm của ta.” Kim Phượng lẳng lặng nhìn Lưu Bạch Ngọc. “Bây giờ, đến phiên ta hỏi muội. Bạch Ngọc muội muội, muội biết điều mình muốn là cái gì, nhưng muội có thể xác định đó là điều đúng đắn hay không?”
“Ta có thể xác định.” Lưu Bạch Ngọc ưỡn ngực nói.
“Muội có thể xác định, vì mối cừu hận chưa được làm sáng tỏ mà ruồng bỏ công lao dưỡng dục muội mười năm của Lưu gia, là đúng sao? Muội có thể xác định, muội nhọc lòng vào tận thâm cung để làm một phi tử vĩnh viễn không có cách nào nhìn lại ánh mặt trời, là đúng sao?”
Lưu Bạch Ngọc im lặng. Trong ánh mắt nàng ta lóng lánh một thứ ánh sáng sắc bén.
“Tỷ tỷ, bệnh của tỷ thật sự nguy kịch rồi.”
Lưu Bạch Ngọc rút cánh tay vuốt lưng cho Kim Phượng về.
“Ta vốn còn có chút đồng tình với tỷ, bây giờ không được nữa rồi. Tỷ tỷ, tỷ cùng phụ thân của tỷ, cùng cả nhà của tỷ, sẽ gặp được báo ứng. Ác giả ác báo, chúng ta cứ chờ mà xem.”
Ánh mắt nàng ta liếc nhìn cổ tay Kim Phượng một chút, kéo ra một nụ cười không mấy thân mật. “Tỷ tỷ, lần trước hoàng thượng cầm hai chiếc vòng tặng cho ta. Ta giữ lại một chiếc vòng ngọc. Cái còn lại là vòng gỗ, hoàng thượng thấy ta không thích, liền lấy về. Ta còn tưởng hoàng thượng sẽ thưởng cho cung nhân nào chứ, nhưng không ngờ, lại ở trong tay của tỷ.” Nàng liếc xéo Kim Phượng một cái. “Trông cũng được đấy chứ.”
Hô hấp của Kim Phượng lại trầm trọng.
Lưu Bạch Ngọc đứng dậy, ưu nhã vuốt tóc mai, nhanh nhẹn rời khỏi gian phòng.
Hoàng hậu nương nương ở trong phòng ngủ, lại một lần nữa bộc phát cơn ho vô cùng kịch liệt.
Phong Nguyệt thấy Lưu Bạch Ngọc rời đi, cuống quýt chạy vọt vào, vừa giúp Kim Phượng vuốt ngực vừa đưa một chén nước trà đến bên môi nàng.
“Nương nương, chuyện này là thế nào chứ? Muội muội nhà mình đến thăm, sao ngược lại ho càng nặng thêm rồi?”
Kim Phượng suy yếu thở hổn hển, ánh mắt lại rơi đến chén cháo long nhãn bát bảo Lưu Bạch Ngọc đưa đến.
“Nương nương, muốn uống ư?” Phong Nguyệt hỏi.
Kim Phượng lắc lắc đầu. “Không, đổ hết đi.”
Nàng biết rõ, từ hôm nay trở đi, Lưu Bạch Ngọc đã triệt để coi nàng như kẻ thù.
Dưỡng bệnh mấy ngày, ngoài cung truyền tới tin tức, Long Nguyệt vương gia đã trở lại.
Kim Phượng nâng trán suy nghĩ thật lâu, Long Nguyệt Vương gia đi từ khi nào vậy nhỉ? Trong ấn tượng, vị hoàng thúc này luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi, nói đi là đi, nói về là về.
Đoàn Long Nguyệt du ngoạn một vòng, sau khi trở lại kinh thành, việc làm đầu tiên nhất định là trở về vương phủ ngủ lấy ba ngày. Nhưng lần này, nghe nói Kim Phượng bị bệnh, Đoàn Long Nguyệt lập tức vội vàng tiến cung đến thăm Kim Phượng.
Kim Phượng về sơ lược đã khá hơn một chút, vì vậy ăn mặc thỏa đáng, ở trong đại điện nghênh đón Đoàn Long Nguyệt.
Đoàn Long Nguyệt lắc lắc cây quạt, cười híp mắt đi vào. “A ơ ơ, cháu dâu, đã lâu không gặp.” Ông đến gần một chút, xoát một cái khép cây quạt lại, hành lễ một cách ưu nhã như gió xuân lãng nguyệt. “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Hoàng thúc, miễn lễ.” Kim Phượng mỉm cười, dìu ông đứng dậy.
Đoàn Long Nguyệt rũ cây quạt, mạnh mẽ phất gió. “Đa tạ cháu dâu!”
Kim Phượng thấy Đoàn Long Nguyệt phất phơ cây quạt mà xanh cả mặt. Nàng liếc nhìn những chậu than đang cháy hừng hực tràn đầy trong điện. “Hoàng thúc, tháng chạp mùa này rét đậm…”
Đoàn Long Nguyệt cười nói: “Không hề gì, vi thần khỏe mạnh vô cùng.”
Kim Phượng im lặng.
“Hoàng thúc, không phải ngài đến thăm bệnh sao?”
Đoàn Long Nguyệt nhìn cây quạt trong tay, đột nhiên tự gõ đầu mình một cái. “A ơ ơ, vi thần thất lễ. Nương nương vẫn còn mang bệnh mà! Nên đánh, nên đánh.” Ông khép quạt lại, “Nương nương, xin thứ tội.”
Kim Phượng cười nói: “Không hề gì.”
Đoàn Long Nguyệt lại nhìn cây quạt của mình một chút, dứt khoát đưa nó đến trước mặt Kim Phượng. “Vi thần xin dâng cây quạt này lên hoàng hậu nương nương để tạ lỗi, có được không?”
“Cây quạt này…”
“Cây quạt này là vi thần ở đất Thục làm quen được một vị thư họa, bậc thầy về vẽ tranh. Bức tranh trên quạt chính là ‘Ngàn dặm Côn Lôn’. Dâng lên nương nương thưởng thức.” Nhắc đến cây quạt của mình, Đoàn Long Nguyệt liền thao thao bất tuyệt. “Nói đến vị bậc thầy thư họa kia, hắn chính là truyền nhân đời thứ mười của Ngô Đường. Truyền thuyết kể rằng, lúc hắn vừa được sinh ra, trong tay liền siết chặt một cây bút vẽ…”
Thấy Đoàn Long Nguyệt nói nghe vô cùng kỳ diệu, Kim Phượng liền mở cây quạt ra. Nhưng mới mở được một nửa, dãy núi nguy nga cùng gió tuyết thê lương cứ như vậy mãnh liệt rót vào tầm mắt của nàng.
“Hoàng thúc, ngài đã từng đến Côn Lôn rồi ư?”
“Đương nhiên đi qua! Nói đến Côn Lôn, ta đến đó vào một năm trước chính là lúc tuyết phủ kín núi, bị giam ở trên đỉnh của một trong số những ngọn núi đó…”
“Côn Lôn cách kinh thành có xa lắm không?”
“Thế thì còn phải xem là đi như thế nào. Nếu đi bộ, ít nhất cũng phải đi mất một năm.”
“Xa như vậy ư, hoàng thúc thật sự đã đi qua?”
Đoàn Long Nguyệt làm như bị tổn thương ghê gớm. “Sao vậy, chẳng lẽ vi thần lại lừa nương nương hay sao?”
Ông nhìn thấy vẻ mặt như si như say của Kim Phượng, nở nụ cười. “Đi khắp danh sơn đại sông, là tâm nguyệt lớn nhất trong đời của vi thần. Nam nhi chí tại bốn phương. Nữ nhi, kỳ thật cũng giống như vậy. Nương nương có từng nghĩ muốn đến Côn Lôn không?”
“Quá xa…”
“Xa có gì đáng sợ?” Đoàn Long Nguyệt sục sôi. “Đường xa, càng tỏ rõ được tấm lòng chân thành.”
Kim Phượng lộ vẻ khó khăn, nói: “Bản cung… Có lẽ nên bắt đầu từ Chung Nam Sơn giáp kinh thành là tốt rồi.”
“…” Sắc mặt Đoàn Long Nguyệt biến thành màu đen. “Nương nương, chí hướng của ngài chỉ có một chút như vậy thôi sao?”
Kim Phượng nghe vậy, trầm mặc một hồi, nói: “Hoàng thúc phải biết, người như Bản cung đây, cả đời có thể đến Chung Nam Sơn một lần, đã là không dễ dàng.”
Đoàn Long Nguyệt ngạc nhiên, lúc này mới nhớ đến thân phận của đối phương. Ông thử nói thêm gì đó, nhưng rồi lại chẳng nói gì.
Một hồi lâu, ông cười hắc hắc nói: “Cháu dâu, Chung Nam Sơn cũng coi như danh sơn, ha ha, ha ha…” Thấy Kim Phượng cũng nở nụ cười, ông nói tiếp. “Lại nói, tết Nguyên Tiêu, hoàng thượng muốn cải trang xuất cung đi xem hội hoa đăng. Cháu dâu không ngại cùng đi chứ?”
“Xem hội hoa đăng?” Kim Phượng kinh ngạc, “Một mình hoàng thượng sao?”
“Đương nhiên không phải. Còn có Vân Trọng cùng tài nữ Bạch Ngọc nhà nương nương nữa. Hoàng thượng gần đây tâm tình phiền muộn, Vân Trọng liền ra sức mời ngài ấy đi chơi giải sầu. Vừa vặn tài nữ Bạch Ngọc cũng có ở đó, nên hẹn nhau cùng đi.”
“Sao thế, nương nương không biết sao?” Đoàn Long Nguyệt nhướng mày, ông còn tưởng rằng Kim Phượng không khỏe trong người, vì vậy mới không muốn ra ngoài.
Nét mặt Kim Phượng có chút ảm đạm.
Đoàn Long Nguyệt có chút lúng túng. “A ơ ơ, vi thần thật sự già rồi. Nương nương xem này, ngay cả khóe mắt cũng có nếp nhăn nữa…” Hắn để sát mặt vào Kim Phượng. “Cháu dâu, cùng nhau đi đi. Không nói gạt ngài đâu, lão nhân gia ta chính vì chuyện này mà trở về gấp. Ba năm không có ăn tết Nguyên Tiêu ở kinh thành, lão nhân gia ta thật sự rất nhớ hội hoa đăng kinh thành.”
Kim Phượng nhếch miệng. “Tốt, bản cung cũng đã rất nhiều năm rồi không đi xem hội hoa đăng.”