Nàng Bách Ngọc Lan , nghe tên thì có vẻ trong sáng nhưng nàng lại ngược lại , là một người trời không sợ , đất cũng chẳng sợ, nói chung nàng vô cùng quậy .
Anh trai nàng cũng chẳng kém , cùng nàng đi chơi khắp tứ phương, ba mẹ cũng chẳng thèm nói ….
Danh tiếng hai anh em nhà họ Bách ko ai ko biết , ko ai ko sợ cô em , thằng anh nhà này …
-” Ngọc Lan, nghe nói ở đảo Thiên Trường có một hầm địa mới mở, nghe nói có một mảnh ngọc cổ vô cùng có giá trị trong đấy “- Anh nàng nói.
-” Thế á , đi chúng ta đi xem đi, em cũng muốn xem thử mảnh ngọc ấy “- Nàng nói vô cùng vui vẻ đầy sự hưng phấn
-” Không được rồi , ba mẹ bắt anh về làm việc , chán muốn chết “- Anh thở dài
-” Ha..ha..ha..tiếc quá, em đi một mình vậy “- Nàng nói rồi nhanh chóng bước đi
Bách Ngọc Lan sai người chuẩn bị máy bay riêng , ngay lập tức đến đảo Thiên Trường ..
Đây là một hòn đảo khá vắng vẻ, những đoàn người nặng dần theo cũng nháo không kém , vô cùng tò mò.
Đi đến hầm địa , nàng thấy một lỗ hổng nhỏ, chắc chỉ có thân nàng mới chui vừa , không nghĩ ngợi ngay lập tức nàng lắc mình chịu vào , vừa vào được bên trong , tính háo hức càng lớn
-” Mọi người cứ ở bên ngoài , tí nữa tui ra ngay ấy mà “- nàng hét to vọng ra ngoài , báo đoàn người kia, còn nàng tiếp tục cầm đèn pin đi tiếp
Đến sau vào bên trong, có cái gì đó lấp lánh, ngay lập tức, nàng chạy nhanh đến ..
Trước mắt nàng bây giờ có một mảnh ngọc màu lam lục , trông có vẻ rất cổ đang lấp lánh ở bên phiến đá..
Bách Ngọc Lan vươn tay cầm lấy , vừa chạm vào mảnh ngọc, ngay lập tức , nàng cảm thấy thân mình mềm nhũn và một mảng màu đen trước mặt …
Mot luồng sáng kì ảo hiện ra…
………………………………………………………………..
Bách Ngọc Lan nhíu mày, mắt từ từ mở ra..
-” Tiểu thư , người cuối cùng cũng đã tỉnh làm Tiểu Hằng sợ mất hồn “- một cô gái có dáng người nhỏ bé tầm , tuổi đang đứng bên cạnh nàng .
Ngay lập tức , theo phản xạ tự nhiên , Bách Ngọc Lan nhanh chóng bật dậy, làm mọi người hết hồn
-” Đây là đâu, các ngươi là ai mà muốn bắt cóc ta “- nàng to giọng nói
-” Tiểu thư , người làm sao vậy “- Người con gái tự xưng Tiểu Hằng nói
Bây h nàng mới để ý, người con gái trước mặt nàng mặc một bộ y trang cổ đại giống trong phim cung đình xưa, lại nhìn quang cảnh xung quanh , xa haa , mái đình khắc điêu tuyệt mĩ…một đám người bên ngoài cũng mặc y phục như cung nữ thời xưa ..
Bách Ngọc Lan giật mình, nhìn lại mình, một thân y màu trắng toát , tóc dài mềm mại vương trên mặt..
Nàng nhanh chóng tiến lại cái gương gần đây , nhìn khuôn mặt đang chiếu trong gương
Dung mạo phải gọi là tuyệt thế giai nhân, mày cong lá liễu , mũi cao thanh toát , môi nhỏ nhắn như hoa anh đào, làn da trắng trong như tuyết , tóc đen mượt óng ả , đặc biệt là đôi mắt , trong như nước hồ thu .
Đẹp không còn từ gì diễn tả, nàng vỗ vỗ mặt mình mấy cái …
Chẳng lẽ mình…xuyên không .
Nàng lại gõ gõ vào đầu mấy cái , chuẩn bị lấy đầu đập vào tường xem có phải mơ hay không ..
Thì một làn kí ức xuất hiện trong đầu, kí ức về chính nàng..
Khi nàng chạm vào mảnh ngọc thì bẫy đặt ở hầm địa lập tức xuất hiện và chân nàng hụt vào một hố sâu , nàng rơi xuống đó và tỉnh dậy ở nơi này.
Kí ức của thân thể này cũng xuất hiện trong đầu nàng, nàng đương là Bách Lệ Băng ( ý: một khối băng đẹp ) là khuê nữ của Bách tể tướng , hiện là hoàng phi đương triều .
Là một người hiền lành , ko có dã tâm, nhưng bị hãm hại bởi đám phi tần chốn hậu cung .
Bách Lệ Băng đã chết ,hồn của Bạch Ngọc Lan nhập vào ..
Sau một hồi chấn tỉnh, nàng nhìn kĩ lại mình, cười tươi vui vẻ, cũng được , đã vậy ở đây chơi cũng vui ..
Bách Ngọc Lan nàng là một người rất lạc quan trong hoàn cảnh nào cũng tự tìm được thú vui ..
Đã vậy , ở trong thân thể này chơi đùa một chút,…
( Bây h gọi nàng là Bách Lệ Băng luôn nhé ) …