Kể từ lần trước từ biệt trong cung, hơn một năm rồi Đường Cảnh Hạo chưa gặp lại hai bào đệ song sinh này.
Đã lâu không gặp, hai tên nhóc quậy phá lại cao to vạm vỡ hơn, nhìn cũng có khí khái nam tử hán đại trượng phu.
"Dĩ nhiên là không bằng Vĩnh Vương điện hạ rồi." Kính Vương thấy Đường Cảnh Võ thì hừ lạnh một tiếng, mặc dù ngoại hình người này rất giống hắn nhưng hắn vẫn thấy mắt không phải mắt, mũi không phải mũi, "Ta đã sắp thành thân mà vẫn có người chưa vợ kia kìa."
Sắc mặt Vĩnh Vương lập tức trở nên khó coi, hắn từng định thân hai lần, tiếc là cả hai lần đều xôi hỏng bỏng không.
Lần đầu tiên là chỉ phúc vi hôn thông gia từ bé, đáng tiếc lúc ba tuổi vị hôn thê của hắn sốt cao rồi mất vì bệnh nặng.
Vị hôn thê thứ hai do mẫu hậu định năm mười hai tuổi, mặc dù chỉ gặp nhau hai lần nhưng cũng có tam thư lục lễ, đã định ngày thành hôn.
Sau khi đến đất phong Vĩnh Vương bắt đầu lo liệu hôn lễ, qua năm sẽ tổ chức đón dâu, đáng tiếc chưa hết mùa đông mà người đã mất.
Không hiểu sao đường đường một quý tử danh môn mà giữa đông lại đi trên mặt hồ đóng băng, còn sơ ý đạp trúng lỗ câu cá, ngay cả xác cũng tìm không ra.
"Không được nói gia như vậy!"
Kính Vương ngẩn người nhìn củ cải không biết từ đâu nhảy ra, nhìn hệt như củ cải còi, chưa cao đến nửa người mà còn dang tay ra đứng trước mặt hắn đòi làm anh hùng.
Rõ ràng gầy nhom mà còn muốn bênh vực kẻ yếu, nhìn kỹ cây củi nhỏ này khá đáng yêu, mắt vừa to vừa tròn, chỉ là thực sự quá gầy, nhìn là biết chẳng bao giờ được ăn no. Đường Cảnh Hạo mới làm cha nên thấy đứa bé này thì không khỏi đau lòng, tò mò hỏi.
"Đây là ai vậy?"
"Khoai Môn mau lại đây nào." Đường Cảnh Võ túm áo đứa bé kéo ra sau lưng, giờ đã biết ra vẻ đứng đắn, thấp giọng giải thích, "Huynh đệ chúng ta chỉ đùa thôi chứ không phải sắp đánh nhau thật đâu, ngươi đừng đòi chính nghĩa, coi chừng làm ngươi bị thương bây giờ."
Lần này đứa bé hoảng hồn, đôi mắt đen láy rưng rưng nước.
"Tiểu nhân...... có phải tiểu nhân làm sai rồi không?"
"Không sao!" Đường Cảnh Võ xoa đầu đứa bé. Lần đầu tiên hắn biết an ủi người, "Có chuyện gì lớn đâu, ngươi đừng sợ."
Hắn che chở người sau lưng rồi giải thích với Hoàng đế đại ca.
"Hoàng huynh đừng trách nhé, đây là đứa bé đệ nhặt về, y giỏi lắm, vừa biết đánh đàn vừa biết chẻ củi nữa."
"Xem tiểu tử ngươi đắc ý chưa kìa." Đường Cảnh Hạo thấy vẻ dương dương đắc ý của hắn thì hơi buồn cười, "Thôi tới đại sảnh nói chuyện đi. Cảnh Văn, ngươi đã làm chủ thì làm cho ra dáng một chút."
"Vâng!" Đường Cảnh Văn lập tức chắp tay ra hiệu, "Mời các vị đi lối này.". Truyện Nữ Cường
Huynh đệ gặp nhau dù sao cũng là chuyện vui.
Hắn chỉ kênh kiệu thôi chứ không phải không có tình cảm đâu.
Kính Vương vui vẻ.