Tống Bảo nuốt nước bọt, đang cố trấn tĩnh lại sau khi ra tay thì nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng làm y giật nảy mình.
"Không ngờ công tử phủ Tống thừa tướng lại can đảm như thế, tại hạ bội phục."
Tống Bảo quay lại, vừa thấy người kia thì sững sờ, không hiểu sao nhìn người trước mắt lại thấy trong lòng khó chịu, tức mà không biết trút vào đâu, chẳng có lời gì hay ho để nói.
"Ngươi là ai?"
Tống Bảo nheo mắt nhìn người kia, cao hơn y, cường tráng hơn y, trong tay y cũng chẳng còn con dao nào để đâm người.
Chậc, tính sai rồi, chính diện không thể tỏ thái độ cứng rắn được.
"Người qua đường." Sau khi bắt chuyện, Đường Cảnh Hạo lại thấy tâm tình đột nhiên vui sướng, trong hoàn cảnh kỳ quái như vậy mà hắn vẫn đùa được, "Bội phục lòng can đảm của Tống công tử."
Tống Bảo tức đến nỗi giơ chân, y cũng không hiểu sao tự dưng mình lại ấm ức, chỉ thấy bực bội khó chịu, lẩm bẩm mắng.
"Hừ, lúc nãy thấy ta bị uy hiếp đe dọa thì im re như rùa đen rụt đầu, giờ còn đứng đây nói bội phục với không bội phục gì nữa, đúng là dối trá, đồ ngụy quân tử."
Nếu người khác nói thế trước mặt Đường Cảnh Hạo e là cỏ trên mộ đã cao ba trượng, nhưng giờ nghe Tống Bảo hùng hổ nói vậy, Thái tử điện hạ chỉ cười khẽ rồi thốt ra bốn chữ ngắn ngủi.
"Nói không lại ngươi."
Hắn cũng không hiểu sao trong lòng mình cực kỳ chua xót, bị người mạo phạm không hề tức giận mà trái lại còn thấy nhẹ nhõm.
Hắn chưa kịp nghĩ kỹ thì nghe thấy bên tai vang lên một giọng nói máy móc.
【 Phát hiện thanh sức khoẻ của ký chủ quá thấp, lập tức tiến hành thu hồi.】
【 Phát hiện thanh sức khoẻ của ký chủ quá thấp, lập tức tiến hành thu hồi.】
【 Phát hiện thanh sức khoẻ của ký chủ quá thấp, lập tức tiến hành thu hồi.】
Thanh âm này đều đều nghe không giống của người, nhìn kỹ lại mới phát hiện nó đến từ vương tử Tây Vực nằm dưới đất.
Vương tử điện hạ bị đâm một nhát chẳng những không chảy máu ồ ạt mà thậm chí còn không thấy vết máu trên người.
Hắn cứ thế nằm sấp trên mặt đất rồi biến thành tro bụi tan biến sạch sẽ, chỉ còn mỗi bộ đồ.
Đường Cảnh Hạo tê cả da đầu, đến gần đạp chân lên quần áo dưới đất, đúng là vẫn còn nguyên vẹn. Hắn ngồi xổm xuống, móc từ túi áo ra một tờ giấy được gấp lại nhỏ xíu.
Hắn mở ra đọc lướt qua rồi siết chặt trong tay.
Tống Bảo hoàn toàn không để ý mà hất cằm cao giọng nói: "Sao lại có người xấu xa thế chứ!"
Đường Cảnh Hạo nhìn mỹ nhân bên cạnh, không khỏi nhớ tới mảnh giấy mình thấy lúc nãy.
Phía trên viết.
【 Người có Tống Bảo sẽ được thiên hạ.】