Nhờ đẩy nhanh tốc độ nên cuối cùng kiệu hỉ mười sáu người khiêng của phủ Kính Vương cũng kịp về phủ trước giờ lành.
Lần này Tống Bảo và Đường Cảnh Hạo cải trang đến thăm nên không tiện ra ngoài phủ, đành phải ngồi tạm trong hỉ đường chờ xem lễ.
Tống Bảo lúc thì nhìn vương phủ treo đầy lụa đỏ, lúc thì nhìn món ăn dọn sẵn trên bàn, cảm thấy hết sức thú vị.
Lần cuối thấy khung cảnh vui tươi này là ngày y thành thân.
Năm đó y chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, chẳng có khái niệm gì về cuộc sống tương lai, chỉ thấy vô cùng vất vả, đời này không muốn thành thân lần hai nữa.
Hệt như cái xác không hồn nghe ma ma bên cạnh chỉ dạy từng câu từng chữ, làm một con rối ngoan ngoãn bị giật dây.
Sau lễ đại hôn, y ra sân sau bắt chuyện với Đường Cảnh Hạo lúc ấy vẫn còn là Thái tử.
Sau đó......
"Ôi!"
Tống Bảo đưa tay đỡ đầu, chỉ thấy đau như búa bổ, trước đây không nghĩ tới nên chẳng có cảm giác gì, giờ muốn nhớ lại thì phát hiện mình chẳng nhớ chút gì về đêm tân hôn, sắc mặt y trắng bệch, rốt cuộc vẫn không hiểu tại sao.
"Bảo?" Đường Cảnh Hạo luôn chú ý đến y nên lập tức nghiêng người nắm chặt hai tay y, trong giọng nói lộ ra vẻ khẩn trương, "Có chỗ nào không khỏe à, sao sắc mặt ngươi kém thế?"
"Không ạ......" Tống Bảo nhìn hai tân lang khua chiêng gõ trống vào cửa, cuối cùng vẫn nói ra nỗi sợ hãi của mình, "Hạo ca ca, ngươi còn nhớ đêm tân hôn của chúng ta không? Không hiểu sao ta chẳng nhớ gì cả, giống như......"
Giống như tuổi thơ vui vẻ làm thư đồng đã bị y quên sạch, cứ như bị ai xóa mất.
"Đừng nhớ nữa."
Đường Cảnh Hạo xoa nhẹ mu bàn tay Tống Bảo dưới tay áo rộng, hắn muốn mở miệng trấn an nhưng mấy chuyện kỳ quái này hệt như ám tiễn khó đề phòng, một mực đe dọa hai người họ, dù hắn là Hoàng đế cao quý của một nước cũng khó lần ra manh mối, chỉ có thể ẩn mình chờ thời cơ.
"Không nhớ thì thôi vậy." Tống Bảo cười hiền, hôm nay là ngày vui của đệ đệ Đường Cảnh Hạo, y không muốn kéo đối phương vào nỗi ưu phiền không thể giải quyết, "Chắc cũng là mấy nghi lễ như hôm nay chứ gì."
Thấy Đường Cảnh Hạo vẫn cau mày, y nhịn không được đưa tay xoa xoa.
"Hạo ca ca còn nói ta nữa à, chính ngươi cũng ưu sầu kìa." Nói xong y cười ha ha, "Chỉ cần bây giờ cả nhà chúng ta hạnh phúc mỹ mãn là được rồi, đâu thèm nhớ chuyện xưa làm gì."
Tốt cũng được, xấu cũng được, cuối cùng vẫn thoảng qua như mây khói.
Đầu óc y chậm chạp nên chỉ biết nhìn hiện tại.
Chỉ thấy chuyện trước mắt thôi.