CHƯƠNG : XÍCH MÍCH LY GIÁN
Editor: Luna Huang
Khóe mắt của Vu Xá Nguyệt thấy mặt lạnh của Khương Tình Tuyết, tiếu ý càng đậm, thanh âm nhu nhu nói: “Đúng vậy, chính là Trầm Nhan Hoan. Hoan nhi mang ta đi xem tiệm của nhà nàng, có Kính Kim đường a, sai đầu phượng a, Nghênh Xuân Mãn Nguyệt lâu a… Nếu không phải Hoan nhi lại kêu mã xa, Nguyệt nhi thật mệt chết!”
“Nga… Trầm gia cô nương kia quả thực tốt, Nguyệt nhi nên cùng nhân gia lui tới lui tới nhiều hơn.” Nghe Vu Xá Nguyệt chính xác báo ra danh hào của cửa hàng Trầm gia, cả người lão phu nhân đều nhu hòa, nàng như là tiết khí một dạng, dẫn theo thân thểđều nới lỏng, trực tiếp dựa vào cái đệm ở sau người.
Vu Xá Nguyệt liền biết mình mới vừa rồi là làm đúng, liên tục gật đầu, “Ân, Hoan nhi còn nói đến nhà nàng tìm nàng.”
Lão thái thái vừa nghe, trên mặt còn lộ ra dáng tươi cười “Hảo, vậy ngươi chớ cô phụ chớ cô phụ nhiệt tình của nhân gia. Sau này xuất môn phải nhớ nói một tiếng với tổ mẫu, miễn cho tổ mẫu lo lắng ngươi a.”
“Ân ~”
“Nương.” Khương Tình Tuyết thấy Vu Xá Nguyệt bất động thanh sắc giải quyết xong nguy cơ, liền nhịn không được lên tiếng: “Nguyệt nhi đây cũng không phải là lần đầu tiên!”
Tiểu hài tử xuất môn thông báo, lén lén lút lút. Đây nên phạt mà không phạt, nàng cũng tìm tới rồi, lão thái thái cư nhiên không hỏi một tiếng, còn phải khai đặc quyền cho người ta? Đơn giản là nhục nhã trên mặt đương gia chủ mẫu này.
Lão phu nhân xem xét Khương Tình Tuyết một mắt, Vu Xá Nguyệt ở một bên giành nói: “Ai nha, những thứ này đều là Nguyệt nhi không tốt, sau này Nguyệt nhi nhất định thông báo mẫu thân và tổ mẫu. Đó là Hoan nhi tìm đến, Nguyệt nhi cũng sẽ không len lén xuất môn.”
Đều nói đưa tay không đánh người mặt tươi cười, Vu Xá Nguyệt lúc này phát huy tinh thần muốn chết không biết xấu hổ.
Khương Tình Tuyết nhìn sang một bên mà giận dữ thở dài, lão thái thái nhìn trúng nhất là mạng giao thiệp quan hệ, Vu Xá Nguyệt cư nhiên kết giao tướng quân phủ, lão thái thái còn có thể tức giận mới là lạ!
Lão phu nhân đang muốn hỏi lại Vu Xá Nguyệt là thế nào làm quen Trầm Nhan Hoan, chợt nghe Vu Lưu Vân bỗng nhiên mở miệng nói: “Đúng rồi, tam muội muội đoạn thời gian trước không phải làđắc tội tiểu vương gia sao. Ta hôm qua nghe mấy quận chúa nói, tiểu vương gia đã nhiều ngày tâm tình không tốt lắm a…”
Vu Xá Nguyệt cố nén không mắt trợn trắng nhìn Vu Lưu Vân.
“Còn có chuyện này sao?” Lão phu nhân ngẩn ra, thần sắc túc mục.
Ngự vương phủ kia không dễ chọc a. Thừa tướng tuy rằng thân cư quan lớn, dù sao cũng là chỉ có thểở Long Phục thần khí. Ngự vương phủ—— nhất là Ngự Cảnh, đừng nói là quý tộc Long Phục, ngay cả thất Hàn Địa cũng…
Nếu là Vu Xá Nguyệt chọc chọc còn thôi, nếu là chọc Ngự Cảnh…
Vu Lưu Vân cười thập phần ôn nhu ngọt ngào, “Tài hoa của tam muội muội hơn người tổ mẫu không phát hiện ~ ngày đó thọ yến của tổ mẫu mấy người chúng ta đối câu đối, Nguyệt nhi lấy đồ của tiểu vương gia, khiến cho tiểu vương gia không có biện pháp nào ~ thật để chúng ta thập phần ước ao a.”
Vu Lưu Vân ngoài miệng nói ước ao, nhưng Vu Xá Nguyệt phân minh chỉ nhìn thấy có chút hả hê mà thôi.
“Còn có chuyện này? Lưu Vân a, ngươi, ngươi thế nào mới nói?” Lão phu nhân ai thanh thở dài, thoạt nhìn căn bản không cóđểý “Tài hoa hơn người” này không nên.
Nàng quay đầu tức giận thống hận nói với Vu Xá Nguyệt: “Ngươi làm sao có thể lấy đồ của tiểu vương gia? Nếu là mấy ngày trước đây sớm biết, đã sớm bảo ngươi đi thường lễ rồi, hiện tại đều đi qua lâu như vậy…”
Khương Tình Tuyết thở dài nói: “Ta hôm nay cũng là lần đầu nghe Lưu Vân nói, tại sao có thể như vậy a ——đây đắc tội tiểu vương gia đó cũng là nhẹ, ta xem tiểu vương gia chưa chắc đểở trong lòng. Thế nhưng Nguyệt nhi lấy vật thiếp thân của nam tử người ta a, ngoại nhân đều truyền ra ngoài, đối với danh tiếng của nàng luôn luôn không tốt, sau này khi làm sao gả a.”
Lão thái thái nếu mong chờ Vu Xá Nguyệt gả tốt, vậy nàng liền nói lại chuyện này được rồi.
Chân mày của Vu Xá Nguyệt hơi nhíu lại, phản bác: “Mẫu thân, mỗi người chúng ta đều cầm đồ mang ra, hơn nữa còn là tiểu vương gia lấy đồ của ta trước a. Người nếu như nói như vậy, ngày đó người lấy đồ người khác cũng rất nhiều.” Nàng cũng không muốn cùng Ngự Cảnh nhấc lên quan hệ, người nọ quá nguy hiểm.
Thấy Vu Lưu Vân còn muốn mở miệng nói, “Vu Xá Nguyệt mở miệng sang nàng: “Đại tỷ ngày ấy chưa cóđối, đồ của đại tỷ ta cũng chưa lấy.”
Vu Lưu Vân ngạc nhiên, thủy tinh màu sắc rực rỡ vẫn còn trong phòng nàng, Vu Xá Nguyệt lại vẫn dám nhớ thương đồ của nàng?
Lão phu nhân vừa nghe là Ngự Cảnh chủđộng, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này tựa hồ là cóđiểm dưđịa, liền kéo qua tay của Vu Xá Nguyệt cẩn thận hỏi: “Vậy… Tiểu vương gia lấy vật của ngươi trước, hắn đối với ngươi…. Thái độ hoàn hảo?”
Mặc dù nàng xem thể diện của con nối dòng trong nhà mình, nhưng nếu như Ngự Cảnh thật có chút ý tứ với Vu Xá Nguyệt, vậy không bằng thuận thếđể nàng đến Ngự vương phủ làm thiếp, cũng là tướng phủ chiếm đại tiện nghi a.
Ngự Cảnh là hoàng thất hai nước, mạng giao thiệp gia tộc đều là tốt nhất, cùng Tân Chỉ hoa hoa công tử kia bất đồng. Vu Xá Nguyệt lại là một thứ nữđược nàng thích, một thứ nữ lấy lòng tiểu vương gia, buôn bán có lời.
Vu Lưu Vân cau mày, nàng chỉ muốn nói Vu Xá Nguyệt không kiềm chế mà thôi. Nhưng nếu làđể cho nàng thuận thế gả cho tiểu vương gia, vậy nàng chẳng phải là giúp Vu Xá Nguyệt chiếu cố sao.
“Tổ mẫu người suy nghĩ nhiều, ta và tiểu vương gia đều là nói mà có người tin, thua thắng sao có thểđổi ý. Hơn nữa ngày ấy nhiều người cũng đổi đồ, bởi vì chút chuyện nhỏ này truyền lưu ngôn phỉ ngữ, đây chẳng phải là tất cả mọi người đều bị chỉđiểm sao. Cái này cuyngx là Khương Doanh tỷ tỷđề nghị, ta cũng chỉ là——”
Thấy Vu Xá Nguyệt mang chuyện xả trên người Khương Doanh, Khương Tình Tuyết nhanh lên xen mồm, khẩn trương cười nói: “Nếu, nếu Nguyệt nhi nói như vậy, ta đây thấy chắc là không sao. Thật là… Hại ta sợ bóng sợ gió một hồi a!”
Vu Lưu Vân bất động thanh sắc liếc Khương Tình Tuyết một mắt, lộ ra vẻ tức giận cùng phiền chán với mẫu thân của mình.
Lão thái thái cũng thở dài trừng Khương Tình Tuyết một mắt, “Khương Doanh kia chỉ biết xuất yêu thiêu thân, từ nhỏ sảo sảo nháo nháo. Ai, không có việc gì là tốt rồi…”
Như vậy hóa giải gây xích mích của Khương Tình Tuyết, trong lòng Vu Xá Nguyệt thở phào một cái, nhưng tâm tình cũng là càng thêm lạnh như băng vài phần. Những người này lợi ích thật đúng là to lớn hơn tất cả, vĩnh viễn đều hiện thực như vậy.
Khương Tình Tuyết buồn bực ở trong lòng ghi nợ Vu Xá Nguyệt, đều là bởi vì nàng, mỗi lần cũng làm cho Khương Doanh bị lão phu nhân ghi hận. Nàng đè nặng tức giận nói: “Nương, vật kia mau cho Nguyệt nhi đi. Trời cũng không còn sớm, người nên dùng bữa tối.”
Vu Xá Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Cho ta vật gì vậy?”
Nếu chuyện lúc trước đã không còn, lão phu nhân khôi phục diện mạo hòa ái ngày xưa. Nàng siết tay của Vu Xá Nguyệt cười nói: “Hôm nay gọi ngươi tới, là cho tỷ muội mấy người các ngươi chuẩn bịđồ trang sức, bách hoa yến xuất sắc chút. Tịnh Hoa các nàng đều đã chọn, chỉ ngươi hài tử này cũng không thấy nhân ảnh, liền chỉ còn lại có một bộ này không có lựa chọn khác.”