CHƯƠNG : CHẤP ĐẦU CHẠM MẶT NÓI ÁM HIỆU
Editor: Luna Huang
“Thái tử ca ca… Ta không phải…” Tân Duyệt ôm bụng, lao lực ngẩng đầu nhìn Tân Ngư. Nàng sợ, thái tử ca ca này của nàng có bao nhiêu ngoan nàng nên biết! Nàng rên/ ngâm giải thích, “Ta, ta chỉ làđang nói người khác… Ta không…không nói thái tử ca ca.”
“…” Tân Ngư cau mày, không nói gì. Người chung quanh đều khẩn trương nhìn, liền sợ Tân Ngư xuất thủ lần nữa, thật muốn mạng nhỏ của Tân Duyệt.
Tân Duyệt biết, hiện tại chuyện này chỉ có thể cắn nát răng nuốt vào bụng, nếu là những lời đại nghịch bất đạo này bị Vu Xá Nguyệt nói cho phụ hoàng biết, phụ hoàng chỉ sợ cũng sẽ không tin tưởng mình, đến lúc đó tổn thất của nàng nhất định càng nhiều!
“Thái tử ca ca… Ngươi, ngươi không phải là rất thương Duyệt nhi cùng mấy tỷ muội chúng ta sao… Vì sao, phải đánh ta…” Nước mắt của Tân Duyệt không ngừng mà chảy xuống, tay nàng ma sát trên mặt đất, tựa hồ muốn đứng dậy, “Đều là, đều là Duyệt nhi không tốt… Là Duyệt nhi nói sai, ngươi đừng, đừng nóng giận…”
Nhìn đáng thương dáng dấp của Tân Duyệt, nổi giận trong mắt Tân Ngư rốt cục dần dần biến mất, lý trí cũng một lần nữa trở về, hiện tại suy nghĩ thật kỹ, Tân Duyệt dù sao cũng là muội muội hắn nhìn lớn lên a. Tân Ngư cảm giác mình nên hiểu nàng mới phải. Nếu nói là Tân Duyệt lỡ lời nói sai, đại khái cũng phụ họa tính tình của nàng. Hơn nữa hôm nay hắn công nhiên ở ngự hoa viên thi bạo với muội muội, chỉ sợ cũng sẽ rước lấy không vui của phụ hoàng.
Thế nhưng, dù vậy nên nghiêm phạt vẫn phảo có, Tân Ngư không muốn để bất luận kẻ nào nghi vấn thân phận cùng địa vị của mình. Hắn khoát tay nói với mấy thị vệ kia: “Người đến, tiễn công chúa đi về nghỉ, nếu là như trước còn khó chịu, buổi tối chớ miễn cưỡng đi tham gia bách hoa yến.”
“Vâng.” Mấy thị vệ kia đứng dậy, nhấc Tân Duyệt từ dưới đất lên.
Mặc dù bịđối đãi thô bạo như vậy, Tân Duyệt vẫn là thở phào nhẹ nhõm, đáng thương nói: “Tạơn, tạơn thái tử ca ca…”
Trong lòng mấy công tử kia cũng không dám xin tha nhiều hơn nữa, dù sao bọn họđến một quan chức cũng không có, thậm chí quan chức của phụ thân cũng không cao lắm, tuyệt đối không thể chạm đến thái tử.
Tân Duyệt khóc thút thít được người đỡđi qua bên người Vu Xá Nguyệt, thời gian đến gần, Tân Duyệt hơi ngẩng mặt. Trên mặt nàng nảy sinh cái loại ác độc tức giận cùng phẫn hận phảng phất thực chất nhưđao kiếm bén nhọn bắn tới, mặc dù chỉ có một cái chớp mắt, cũng đủđể Vu Xá Nguyệt nhìn thấy.
Vu Xá Nguyệt liền biết, chuyện này đại khái không để yên. Đối với loại nữ tử xuôi gió xuôi nước ngang ngược này mà nói, chỉ bị nhục một lần cũng không đủđể cho nàng suy nghĩ cẩn thận cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên ~
Như vậy trò khôi hài cũng đến lúc thu tràng, Tân Ngư có chút nóng nảy, hắn tùy ý nói một câu với Ngự Cảnh: “Ta đi xem…” Sau đó liền rời đi, cũng không biết câu nhìn kia rốt cuộc là muốn xem ai.
Ngự Cảnh gật đầu, đứng ở bên người Vu Xá Nguyệt không có nhúc nhích.
Vu Lưu Vân mắt đỏ nhìn bóng lưng Tân Ngư rời đi, hầu nhưđều muốn khóc lên. Trong lòng nàng đến bây giờ vẫn còn lạnh run, trong đầu tất cảđều là biểu tình tàn nhẫn vừa rồi của Tân Ngư.
Ngày hôm nay nàng vốn là mặc của y phục tốt nhất, không nghĩ tới hình tượng cư nhiên bị Vu Xá Nguyệt làm hỏng… Nhất định là bởi vì Vu Xá Nguyệt, bằng không Tân Ngư ngày hôm nay dĩ nhiên sẽ coi thường mình như thế!
Khương Doanh trấn an lôi nàng một cái, sau đó cau mày nhìn chằm chằm Vu Xá Nguyệt. Nếu không phải Ngự Cảnh vẫn còn, nàng nhất định phải lên giáo huấn tiện nhân này…
Mọi người kiêng kỵ lần này nói đến chuyện của huyết thống hoàng vị, cũng đều tị hiềm rất nhanh tản ra.
Tuy rằng rất nhiều người trái lại muốn bắt đầu trấn an mỹ nhân Vu Lưu Vân bị thương, song lần này thời cơ hình như cũng không đúng. Có mấy cô nương còn kiên trì không muốn đi quá xa, dù sao Ngự Cảnh còn ở nơi này.
Rất nhiều người một bên rời đi một bên nhịn không được len lén nghị luận. Tứ mỹ Long Phục, một tẩu quang một chịu đòn, còn có một bị sợ hãi, có thể nói là chật vật trò hề ra hết. Vu tam tiểu thư này tam thực sự là thủđoạn độc ác a, thoáng cái bóp nát hai bông hoa.
“Nguyệt nhi.” Trầm Nhan Hoan chạy tới, nàng thấy Ngự Cảnh vẫn còn, liền ngậm miệng không có hỏi nhiều. Nhưng một đôi mắt của nàng nhịn không được quét Ngự Cảnh nhiều hai mắt. Trước đây nàng từng đoán quan hệ của hai người, có thể hay không…
Vu Xá Nguyệt liếc Ngự Cảnh nói: “Vậy tiểu vương gia bây giờ còn có chuyện gì?”
“Có chút.”
Có chút làý gì? Vu Xá Nguyệt cau mày.
Ngự Cảnh nhẹ nhàng nâng tay nói: “Đi thôi nhị vị, ởđây nhiều người, chúng ta đi nơi khác.”
Vu Xá Nguyệt nhìn Trầm Nhan Hoan một mắt, sau đóđi theo. Bên kia rất nhiều nữ tử nhìn lén nhìn thấy Vu Xá Nguyệt cùng Trầm Nhan Hoan có thể cùng đi tiểu vương gia, đều làâm thầm túm khăn không vui.
Thứ nữ này thực sự là hảo thủđoạn a! Đánh công chúa, còn có thểđể thái tử hỗ trợ làm chỗ dựa, hiện tại lại lôi kéo tiểu vương gia của các nàng, thật sự là thật lợi hại.
Trên đường nhỏ dày đặc cây xanh, Vu Xá Nguyệt cùng Ngự Cảnh sóng vai đi ở phía trước.
Trầm Nhan Hoan bỏ xa bọn họ một đoạn, Tiên Quả cùng Ngưng nhi đi theo phía sau Trầm Nhan Hoan. Trầm Nhan Hoan biết Ngự Cảnh có một số việc không muốn để cho ngoại nhân tham dự, phản chính nàng cũng không muốn đắc tội tiểu vương gia.
Có lẽ làởđây cây cối nhiều, Vu Xá Nguyệt dĩ nhiên cảm thấy bên này có chút râm mát. Thật không biết địa phương hẻo lánh như thế, Ngự Cảnh làm sao tìm được.
Ngự Cảnh chắp tay sau lưng, tùy ý hỏi: “Ta nói sự tình trước, ngươi bây giờ suy nghĩ kỹ chưa.”
Vu Xá Nguyệt tựa hồ sớm đoán được hắn muốn nói chuyện gì, liền khoát tay nói: “Ngươi gấp gáp như vậy? Đối với ngươi còn không có——”
Ngự Cảnh cắt đứt lời của nàng: “Ta không nóng nảy, nhưng ta chỉ nhắc nhở ngươi không nên quên mà thôi.”
“A…”
“Hơn nữa, ta biết tam tiểu thưđối với chuyện này có chút lo lắng, như vậy lần này ta nghĩđổi chút giao dịch.” Thấy Vu Xá Nguyệt không nói gì thêm, Ngự Cảnh tự chọn chính đề.
“Ngươi muốn cái gì?” Vu Xá Nguyệt hỏi xong lại cảm thấy sai, liền lập tức sửa lời nói: “Ta có cái gì ngươi muốn?”
Từ vừa mới bắt đầu, nàng cảm giác mình không hề có giới trị lợi dụng. Tiền không có, quyền không có, mỗi ngày sống sợđầu sợđuôi, vì sao tiểu vương gia khuynh quyền nhất phương cảm thấy nàng cóđịa phương lợi dụng? Lần trước là hỏi nàng một vấn đề rất có thể căn bản cũng không biết câu trả lời, lần này lại muốn cái gì?
Ngự Cảnh dừng bước, Vu Xá Nguyệt cũng mờ mịt đứng lại. Hắn xoay người lại, nhìn Vu Xá Nguyệt nghiêm mặt nói: “Ta bây giờ muốn, đêm hôm đóở trong viện ngươi nhìn thấy mấy con quỷ.”
Xa xa Trầm Nhan Hoan ngạc nhiên nhìn hai người phía trước dừng lại, tuy rằng không biết bọn họđang nói cái gì, nhưng thấy bọn họ thấy biểu tình nghiêm túc của bọn họ, tựa hồ là cóđại sự gì.
Trầm Nhan Hoan đột nhiên cảm giác được bằng hữu này có chút xa lạ, nàng hình như so với chính mình tưởng tượng phải có nhiều bí mật hơn.
“Ngươi…Ngươi cần con rối to làm gì?” Vu Xá Nguyệt rốt cục có chút khẩn trương, vô luận Ngự Cảnh muốn bên nào, đối với nàng mà nói đều là nhược điểm trí mạng a.
Ngự Cảnh cười rộ lên, tiểu nha đầu này lại còn có thời gian khẩn trương? “Ta đương nhiên là chuyện cần làm, ta có thể bảo đảm tuyệt đối không phải là tai hại ngươi. Đồng thời, để báo đáp lại, ta có thể giúp ngươi rất nhiều, số lượng hoàn toàn do người đinh đoạt. Hơn nữa, ta cũng vẫn như cũ sẽ không nói với người khác cái gì.”
“Ngươi vì sao tìm ta.” Vu Xá Nguyệt rõ ràng, Ngự Cảnh nhất định cũng là người mưu hoa đại sự.
“Bởi vì chỉ có ngươi làm được.”
Vu Xá Nguyệt cự tuyệt nói: “Thủ nghệ công tượng của cổđại so với ngươi tưởng tượng càng thêm tinh tế, hà tất tìm ta? Ta vài chục năm trước chưa ra khỏi tướng phủ, ngươi vững tin ta thực sự có thủ nghệ tốt?”
“Ngươi nói cái gì?” Ngự Cảnh sửng sốt, nàng nói cổđại?
Vu Xá Nguyệt phản ứng kịp lỡ lời, liền nhanh lên cải chính nói: “Ta là nói… Rất nhiều công tượng sư thợ khéo hơn ta nhiều.”
“Ta cũng quả thực nhận thức rất nhiều công tượng xảo đoạt thiên công, nhưng là bọn hắn tuy rằng có thểđem nội bộ làm tinh tế vô song, đối với ngươi càng cần chính là bề ngoài trông rất sống động, ta cần thoạt nhìn giống như thật.”
Vu Xá Nguyệt im lặng, nàng là xuất thân hóa trang sưđặc hiệu, cho nên nàng tinh thông am hiểu nhất, chính là vẽ mặt vẽ da người như khuôn. Mà máy móc chỉ có thể là phụ trợ. Thuật có chuyên công, cái này quả thực người không thể so được.
“Ngươi nên biết ta có lo lắng.” Vu Xá Nguyệt thở sâu, ở cái thế giới xa lạ này, nàng không muốn một mình chiến đấu. Nhưng mà lý niệm của sát thủ cũng không có thay đổi, nàng đối với người nào đều không tín nhiệm.
Ngự Cảnh cạn tiếu, “Ta nói, ta không nóng nảy. Ngươi chừng nào thì muốn ta hỗ trợ, hết thảy có thể mang theo đồ tới tìm ta.”
“Được.” Vu Xá Nguyệt gật đầu, như vậy nàng lưu đường lui.
Ngự Cảnh nghiêng đầu, một bên khẽ gọi một tiếng: “A Ly.”
“Vâng.” Ngay khi Vu Xá Nguyệt trợn mắt hốc mồm nhìn soi mói, A Ly một thân trang phục lặng yên không tiếng động từ trong rừng cây đi ra.
Vu Xá Nguyệt không nghĩ tới Ngự Cảnh lại cóẩn sĩ thiếp thân a! Hơn nữa đây phải là công phu thật tốt a! Quả thực giống hệt trong TV.
Ngự Cảnh cười hỏi: “Bản thân ngươi không phải là cũng có công phu sao, nhìn A Ly như vậy làm gì.”
Vu Xá Nguyệt thấp giọng ai thán, “Ngươi thật đúng là cho ta có công phu a? So tới quả thực khó coi.”
Ngự Cảnh nhìn về phía A Ly, “Đưa cho Vu tam tiểu thư một tiêu tử.”
“…” A Ly nhìn Vu Xá Nguyệt một mắt, lặng lẽ từ trong lòng ngực xuất ra một ống trúc nhỏ như ngón tay dài đưa qua.
Vu Xá Nguyệt tiếp nhận, chỉ liếc mắt nhìn liền biết kết cấu cùng tác dụng.
“Dùng như thế nào cũng ta dạy cho ngươi, lúc nào ngươi suy nghĩ kỹ càng, hoặc là có vấn đề gì, có thể dùng gọi người.”
“Lẽ nào như hắn, lập tức sẽ tới?” Vu Xá Nguyệt nghiêm trọng hoài nghi chuyện này.
Nhưng hiển nhiên Ngự Cảnh dựđịnh trả lời vấn đề ngu xuẩn như vậy.
Từ từ, con đường này chấm dứt, chuyện của hai người cũng nói xong rồi. Cuối đường lại là một mảnh đình đài lầu các, kim bích huy hoàng.
Ngự Cảnh đang chuẩn bịđi, bỗng nhiên lại cúi đầu nhìn nàng hỏi: “Ngươi mang mạn che mặt làm gì?”
Vu Xá Nguyệt chỉđơn giản cho hai chữ: “Che đậy.”
“Cóý tứ gì.”
“Sách…” Vu Xá Nguyệt suy nghĩ một chút nói: “Ai, buổi tối ngươi sẽ biết.”
Ngự Cảnh lần thứ hai mở phiến, che miệng khinh cười rộ lên, “A, lời này của ngươi nếu để cho người khác nghe thấy được, còn tưởng rằng ta và ngươi yêu đương vụng trộm.”