CHƯƠNG : CHUYỆN CŨ NĂM XƯA
Editor: Luna Huang
“Vâng.” Khương Tình Tuyết thở phào nhẹ nhõm, khẩu thiệt nhiều như vậy cuối cùng cũng không có uổng phí a! Chỉ cần lão thái thái động ýđịnh này, ngày của Vu Xá Nguyệt ở tướng phủ sẽ không còn dư lại bao nhiêu.
Lão phu nhân nhìn xéo Khương Tình Tuyết, thấy nàng như vậy, liền lạnh giọng hỏi: “Ngươi không phải là vì việc tư của bản thân mà qua đây gạt ta chứ?”
Khương Tình Tuyết thành khẩn kéo tay của lão phu nhân, ủy khuất nói: “Ôi, nương a, việc tư duy nhất của ta chính là Lưu Vân. Chỉ cần có thể tốt, ta là cái gìđều phải nghĩ.”
Lão thái thái thu hồi hoài nghi, gật đầu xem như là nhận.
Khương Tình Tuyết chiếm được mong muốn liền hài lòng rời đi, lão thái thái một mình ở trong phòng ngây người một lát, đột nhiên hỏi: “Tống ma ma, tây viện còn có người không?”
Cửa lập tức đi tới một lão ma ma, cung kính khom lưng nói: “Phu nhân yên tâm, còn có.”
——
Lúc Vu Xá Nguyệt trở lại tây viện, lập tức ở trong phòng đào gạch, móc hết hộp bình lúc trước chôn ra. Nàng dùng khăn lau bùn đất trên nắp hộp cùng văn lộ, sau đó cầm đến bên cạnh bàn nhẹ nhàng mở.
Trong khoảng thời gian này nàng quá bận rộn chuẩn bị bách hoa yến, thật lâu không có chạm đến công cụ dịch dung này.
Lần này, trong hộp không còn xuất hiện tờ giấy hay đồ gì không giải thích được nữa, hết thảy đều cùng thời gian lần trước nàng nhìn một dạng.
Nhìn thấy không ai trở lại động tới, Vu Xá Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Nàng xốc lên tầng thứ nhất, nhìn mấy tấm giả thể bên trong, nhịn không được sâu kín thở dài một câu. Do dự một hồi, cuối cùng nàng vẫn làđộng thủ từ bên trong lấy một tấm da người/ mặt nạ hoàn chỉnh ra.
Vu Xá Nguyệt đem mặt nạ này nâng trước mắt tinh tế nhìn, mặt nạđại khái là mặt nữ nhân, da mặt khinh bạc thấu quang, bày biện ra cạn hoàng sắc hơi yếu.
Ai. . . Dùng đồ của Doãn Thu Minh, đổi lấy để người khác đi tra cố sự của Doãn Thu Minh, thật đúng là. . .
Vu Xá Nguyệt lắc đầu xua tan nghĩ cách kỳ quái này, người đã chết liền là chết, để cho người sống hảo hảo sống đi! Hôm nay lão thái thái nói, mấy tiểu tử kia của Vu gia sắp trở về a! Đến lúc đó nàng sợ rằng sẽ bận túi bụi. Sớm một chút hỗ trợ Ngự Cảnh nhất định sẽ khá hơn một chút. Nàng còn muốn sớm một chút biết rõ ràng ân oán, chấm dứt đây hết thảy.
“Ngươi cũng đừng trách ta a, chuyện xưa tuy rằng không nên nhắc, ta đây cũng là vì sinh hoạt.” Vu Xá Nguyệt lẩm bẩm nói, nàng suy nghĩ một chút, lại tăng thêm một câu: “Ta tốt xấu cũng coi như nữ nhi ngươi đi, làm nữ nhi tra một chút chuyện của nương là nên, ngươi không cóđạo lý ghi hận ta đi.”
Nàng nói xong, trong lòng cảm thấy nhẹ không ít.
Cũng không Vu Xá Nguyệt hiện tại có chút thần thần cằn nhằn, nghi thần nghi quỷ, bản thân nàng chính là ma quỷ a! Nếu như linh hồn của Doãn Thu Minh không ở thì tốt, vạn nhất vẫn còn ở xung quanh vậy làm sao bây giờ? Hơi chút trấn an vài câu vẫn là cần thiết.
Vu Xá Nguyệt lục tung tìm một hộp gấm, cẩn thận xếp xong bỏ mặt nạ vào, sau đó lại lấy ra hai bình sứ lớn chừng ngón cái, phân biệt đổ vào một phân lương nhựa cao su cùng dịch hòa tan. Cuối cùng lấy ra nửa hộp yên chi, nàng lấy yên chi còn dư lại bên trong ra, sau đó thả mấy khối chi phấn cao màu sắc bất đồng vào trong hộp yên chi, chính là tầng của cùng trong hộp của Doãn Thu Minh.
Vu Xá Nguyệt đem tất cả những thứ này gói lại trong một cái khăn ẩm, thầm nghĩ: “Mấy thứ này nên cũng đủ một cái nhân tình đi.”
Dọn dẹp hết những thứ mình cần dung, sau đóđem đồ còn du lại một lần nữa chỉnh lý bỏ vào trong hộp. Nàng lại chôn trở về.
Ngay thời gian dọn dẹp trong hố, nàng lại nhìn thấy hộp chứa vòng tay.
Động tác của Vu Xá Nguyệt ngừng lại, từ từ cầm lấy hộp mở ra. Tờ giấy lúc trước vẫn còn ở, chỉ là chữ viết mờđi một ít, vậy không biết tính chất của vòng tay, hay trong suốt trong sáng, từ từ sinh huy.
Cái này là vật đáng tiền duy nhất của Doãn Thu Minh. . . Nàng nhìn vòng tay suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên đưa tay đặt nó lên cổ tay, sau đóđem hộp trang sức trống không cùng một hộp khác nữa chôn đi.
——
Đợi thu thập xong đây hết thảy, trong phòng lần nữa khôi phục nguyên dạng. Vu Xá Nguyệt đẩy cửa sổ ra, nhìn ngoài cửa sổ u tĩnh vô nhân, lại thổi tiêu tử kia vài cái.
Nàng nhìn thấy một con chim trên cây trong viện bay đi, liền dừng lại, cầm bọc, ngồi ở trên ghế bên cửa sổ.
Lần này Vu Xá Nguyệt phải nhìn rõ xem A Ly vào bằng cách nào. Đại khái chính làđứng ở bên cạnh mái hiên, cúi người nắm song linh, sau đó chiết vào.
Trên người A Ly đã không có mùi máu tươi, chỉ là thoạt nhìn sắc mặt tái nhợt uể oải, hắn rất là trực tiếp hỏi: “Tam tiểu thư chuyện gì phải gọi ban ngày.”
Thái độ của hắn còn lãnh đạm hơn trước, thậm chí là có chút ác liệt, đại khái là bất mãn Vu Xá Nguyệt cầm tiêu tử gọi người không dứt.
Vu Xá Nguyệt xuy cười một tiếng, đem đồ trên bàn đẩy về phía trước: “Đồ chuẩn bị xong, ngươi không muốn tới lấy?”
A Ly có chút kinh ngạc hỏi: “Đây là. . .”
“Không phải là da người sao.”
Vừa nghe mấy chữ này, cả người A Ly ngây ngẩn cả người. Hắn không nghĩ tới, đêm khuya ngày hôm qua hắn mới đề nghịđồ cần dùng, Vu Xá Nguyệt cư nhiên ngày hôm nay có thể lấy ra rồi!
“Đa tạ Vu tam tiểu thư!” A Ly cho rằng mặt nạ là làm cảđêm, thực sự khó nén ngạc nhiên trong giọng nói, thái độ một chút lại cung kính.
Đối với người có năng lực, hắn đều là tuyệt đối kính trọng. Thủ nghệ của Vu Xá Nguyệt, hắn không phải là lần đầu tiên thấy, cũng không phải lần đầu tiên kinh ngạc.
Vu Xá Nguyệt liếc mắt, nhưng mà lo lắng tính tình của bệnh nhân cũng, nàng lại muốn cùng Ngự Cảnh hảo hảo hợp tác cộng doanh, nên cũng không quá tính toán thái độ lúc trước của A Ly.
Nàng tiếp tục hỏi: “Ai, ngươi mang người đến dịch dung, hay lúc dịch dung mới có thể mang người tới?”
A Ly nhìn đồ trong bọc nói: “Dịch dung trước, sau đó mới mang tơi.”
“Nga~” Vu Xá Nguyệt như cóđiều suy nghĩ sờ sờ cằm, “Nếu ngươi không có thểđem người mang tới chỗ ta, vậy bây giờ ta dạy ngươi cách sử dụng nó thế nào. Nếu không phải là nhất định phải hoá trang thành một người cốđịnh, vậy… Nên coi như hiếu học.”
“Được.”
Vu Xá Nguyệt đi tới đóng cửa sổ, sau đóđem vấn đề làm sao dán giả thể, làm sao trải đều bọt khíđều một lần nói với hắn. Sau đó, nàng lại mở hộp yên chi ra, chỉ vào sắc cao bên trong khoa tay múa chân trên mặt mình một chút, nói một lần ởđịa phương nào bên bôi màu nào, mới sẽ cho người nhìn tương đối tự nhiên. Càng nhiều hơn làđồ hoá trang mặt, nói vậy cái này nam thẳng cũng không hiểu nổi, Vu Xá Nguyệt cũng liền tóm tắt.
Không nghĩ tới A Ly nhìn tương đối đầu gỗ, thế nhưng học rất nhanh. Tất cả Vu Xá Nguyệt cũng chỉ nói một lần, hắn lập tức là có thể nhớ kỹ, không có hỏi lại lần thứ hai.
Chờ Vu Xá Nguyệt nói xong, hắn đem đồ cẩn thận cất kỹ. Vu Xá Nguyệt uống một hớp nước làm nhuận tiếng nói, khô cằn nói: “Đúng rồi, chuyện của Doãn Thu Minh các ngươi tra xong chưa.”
“Ta đã tìm được một ít đầu mối, tạm thời chỉ có những thứ này.” A Ly bị hỏi có chút quẫn bách, hắn từ trong lòng ngực móc ra một tờ giấy đưa tới.
Kỳ thực Vu Xá Nguyệt đã kinh ngạc thủ hạ của Ngự Cảnh chính là tốc độ, tạp thất tạp bát có thể lấy ra một tờ giấy đã là không ít, huống hồ còn là chuyện cũ năm xưa, chỉ dùng cảđêm là có thểđào toàn bộ, cho nàng nàng cũng không tin a ~
Vu Xá Nguyệt nhìn trang giấy trong tay, không yên lòng hỏi một câu: “Thật không, hắn ra rồi a?”
“Đúng. . .”
“Như vậy a. . .” Vu Xá Nguyệt còn chưa xem xong, trước hết xếp giấy lại. Nàng chuyển động vòng trên cổ tay thầm nghĩ, vậy xem ra cái này cũng chỉ có thể chờ Ngự Cảnh xuất hiện mới đưa cho hắn đi.
Vì vậy nàng lại truy hỏi một câu: “Hắn đi đâu vậy, lúc nào mới trở về a?”
A Ly cụp mắt nói, “Ta không biết.”
“Ân? Ngươi không biết?” Vu Xá Nguyệt vừa nghe hơi tức giận, còn có ba ngày thôi a! Mấy tiểu tử kia sắp về tới a! Ngự Cảnh thế nào hết lần này tới lần khác vào lúc này không thấy. . . Đơn giản làđùa giỡn nàng! Hắn có phải là muốn chiếm tiện nghi của nàng lập tức bỏ chạy hay không, Vu Xá Nguyệt lập tức hoài nghi hắn là cốý bội ước không giúp một tay.
Ghê tởm, sớm biết nên trước hỏi chuyện của Doãn Thu Minh, nàng thật là muốn lấy cái mặt nạ kia về a!
“Tam tiểu thư còn có chuyện nữa có thể gọi ta.” A Ly nhìn nhãn thần nóng nảy của Vu Xá Nguyệt, thầm nghĩ quả nhiên Vu tam tiểu thư cũng có chút ý tứ với chủ tử, may là tối hôm qua hắn đã nói những lời này.
Vu Xá Nguyệt không biết mình bị người hiểu lầm từđầu đến chân, nàng vẫn còn có chút thất vọng nghĩ chuyện này, nghe lời của A Ly liền tùy ý khoát tay nói: “Hảo hảo hảo, ngươi bận rộn thìđi đi ~” Thực sự là. . . Đáng ghét!
A Ly lại nhìn Vu Xá Nguyệt một mắt, lúc này mới xoay người nhảy cửa sổ ra ngoài.
——
A Ly đi rồi, Vu Xá Nguyệt muộn ở trong phòng, đem tờ giấy kia tỉ mỉ nhìn nhiều lần.
Về cố sự của Doãn Thu Minh, nàng tổng kết một chút đại khái là như vậy.
Tây nam Long Phục quốc một chỗ sơn quan, tên rất êm tai, là Tiền Long quan. Tiềm Long quan gần biên cảnh của Minh Khải cùng Long Phục, địa thếđồi núi, thập phần không dễđi, nên nói là nơi hiểm yếu của Minh Khải.
Bên kia Tiềm Long quan rất ít thành lớn, trái lại thôn xóm rất nhiều, thôn một hợp với một, có thể kéo ra mấy chục mét. Doãn Thu Minh một thôn cô của bên kia Tiềm Long quan.
Năm mới bên kia Tiềm Long quan phát sinh qua một lần thiên tai, châu chấu, đại hạn đểđịa phương cảnh sắc tú lệ không có một ngọn cỏ. Quan nội cực kỳ bi thảm, quan ngoại vẫn như cũ tú lệ.
Vu Hàn Thiên khi đó mới nhận chức thừa tướng, phụng mệnh đi thị sát cứu tế, bảo vệ nơi hiểm yếu này. Đây là một nơi vô tích sự, cũng là một chỗ rất béo bở.
Vu Hàn Thiên đi một cái là hơn nửa năm, tuy rằng cũng cứu vãn một số người. Bất quá thôn bên kia vẫn là chết thương thảm trọng. Sau lại Vu Hàn Thiên trở về, liền mang theo Doãn Thu Minh đã mang thai.
Làm quan phong lưu đa tình, yêu thích mỹ sắc, vốn cóđây không phải làđại sự gì.