CHƯƠNG : HẮN ĐẾN CÙNG MỘT CHÂN VỚI AI
Editor: Luna Huang
Xuy Tuyết các, một nhã gian tầng cao nhất.
Trong phòng lư hương bay ra yên vụ miểu miểu, trên thực án bày mấy món điểm tâm tinh xảo, còn có một hồ hoa quế cất hương thuần. Hương của rượu kia dung hợp với khí tức của lư hương, vịđạo của toàn bộ gian nhàđều thập phần kỳ dị.
Hàn Y ngồi ở bàn, hắn đang cầm tử trân châu lớn chừng quảđấm của nữ tử, như một thần giữ của tựđắc khoa trương nói: “Ai nha ~ Thứ này thực sự là không sai a! Cho ta thật sao?”
Ngồi đối diện hắn chính là một nam tử mặc cẩm bào tử sắc, Đoan Mộc Thanh Hàn.
Người nọ lãnh tuấn tà mị, biểu tình có chút cao ngạo nguy hiểm, vừa nhìn chính là một người phóng đãng không kềm chế khó có thể tới gần. Hắn mắt liếc nhìn Hàn Y, thập phần lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi thích liền lấy đi.”
“Ha ha ha ha ——” Hàn Y không có hình tượng chút nào cười ha hả, vội vàng ôm tử chân trân vào trong ngực, “Ai nha! Người thật là rộng lượng a, thật là có tiền! Ta đây người nghèo không cách nào so sánh được với người, chê cười ~”
Thấy Hàn Y thu, Đoan Mộc Thanh Hàn mặt đen lại hỏi: “Vậy ngươi đến cùng nói hay không.”
“Ân? Nói cái gì?” Hàn Y ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội hỏi.
Nhãn thần của Đoan Mộc Thanh Hàn lạnh thấu xương, một chưởng hắn vỗ lên bàn nổi giận nói: “Ngự Cảnh đâu!” Thanh âm kia, chân đến ly rượu cũng động.
Sắc mặt của Hàn Y không đổi cười: “Sách, ta cũng không phải tiểu tuỳ tùng của hắn, ngươi nên đến Ngự vương phủ hỏi một chút. XẢ bài với ta lâu như vậy có lợi ích gì a ~”
Thế nhưng hiển nhiên, Đoan Mộc Thanh Hàn không tin lời của hắn, “Hai người các ngươi không phải là tốt vô cùng sao. Ta ở Minh Khải đã nghe nói, tư giao của các ngươi không bình thường.”
Vui cười trên mặt của Hàn Y rốt cục có kinh ngạc, hắn ngạc nhiên nói: “Di? Ta cũng không có a! Tiểu gia ta chỉ có tư giao tốt với mỹ nữ thôi. Ngự Cảnh thô như vậy —— ngươi đến cùng nghe nói lộn xộn cái gì?”
“Là chính ngươi nghĩ lộn xộn đi!”
“…”
Hai tay của Đoan Mộc Thanh Hàn khoanh trước ngực, cau mày nhìn Hàn Y, Hàn Y cũng vẻ mặt chân thành nhìn Đoan Mộc Thanh Hàn.
Kinh qua đường nhìn giao phong kịch liệt, Đoan Mộc Thanh Hàn thập phần nguy hiểm nheo mắt lại, ngôn ngữ lộ ra uy hiếp nói trập trùng uy hiếp nói: “Ngươi chính là không muốn nói cóđúng hay không! Dù cho đây là Long Phục, ngươi có tin ta cũng giống vậy cho ngươi đẹp mắt hay khô[email protected]”
Hàn Y vội vã khoát khoát tay, “Ai nha ta làm sao có thể lừa ngươi ! Ta còn sợ người lật tiểu điếm này của ta. Ta phải dựa vào cái này sống tạm nuôi gia đình, còn thỉnh người thả tiểu nhân một con ngựa.”
“Ngươi phẫn heo ăn cọp.” Đoan Mộc Thanh Hàn trừng một mắt, “Thật coi ta không biết lá bài tẩy của ngươi? Không nói mau trả trân châu lại cho ta!”
Vừa nghe nói nhân gia muốn lấy lại trân châu, Hàn Y lập tức ngồi ngay ngắn, thập phần nghiêm trang nói: “Ai, ta là thật không lừa ngươi. Ta trước đã nói với hắn ngươi Đoan Mộc Thanh Hàn muốn tới, sau khi hắn nghe không phản ứng gì. Bất quá xem ra, ta phỏng chừng hắn sớm có chủý lúc ta nói chưa hết, liền quyết định muốn trốn ~”
“…” Lần này làĐoan Mộc Thanh Hàn tin Hàn Y, hắn cau mày suy tư, không biết Ngự Cảnh ẩn núp mình làm gì. Hắn lại không ăn thịt người…
Hàn Y thở dài một câu, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng phồn hoa bên ngoài nói: “Hắn không gặp ngươi cũng đúng, chờ chuyện này xong xuôi, ngươi vẫn là nhanh hồi Minh Khải một chút đi.”
Đoan Mộc Thanh Hàn kiên định nói: “Ta muốn gặp hắn.”
Hàn Y thiêu mi, “Bản thân hắn còn lo chưa xong, ngươi trông cậy vào hắn có thể giúp ngươi một tay?”
“…” Đoan Mộc Thanh Hàn không trả lời, ngoại trừ Ngự Cảnh, hắn không biết còn ai có năng lực lớn như vậy.
Hàn Y thấy Đoan Mộc Thanh Hàn sắc mặt bất hảo, liền dùng cây quạt bụm mặt, lộ ra một đôi mắt cười xấu xa, “Sách! Ngươi còn nói ta và hắn quan hệ không bình thường, ta xem rõ ràng là hai người các ngươi không bình thường đi? Tiết mục thiên lý tầm phu a.”
Nếu như lúc này là Vu Xá Nguyệt ở chỗ này, nàng nhất định sẽ nói, Hàn Y nam nhân này thực sự là chính kinh bất quá ngũ miểu (Luna: lời đứng đắn không được năm giây)
“Mấy năm này đầu óc của người càng ngày càng có bệnh!” Trong lòng Đoan Mộc Thanh Hàn tức giận, hắn vung tay lên xốc một cái ly ném qua, “Ngươi sẽ không thật là cóđoạn tụ chi phích, nên thấy ai cũng đoạn tụ chứ!”
Hàn Y không nghĩ tới Đoan Mộc Thanh Hàn sẽđộng thủ thật, cúi đầu khó khăn tránh thoát “Ám khí”, ly kia ném vào khung cửa sổ phía sau hắn tứ phân ngũ liệt, bắn đến khắp nơi đều là rượu.
Hàn Y đứng lên rống giận, “HọĐoan Mộc kia! Con mẹ nóđó là lưu ly trản! ! !”
Đoan Mộc Thanh Hàn hừ lạnh một tiếng, “Keo kiệt, cũng không phải đập đồ quý giá gì của ngươi.”
“Được rồi, phản chính ngươi làm hưđồ của ta, vậy trân châu vừa lúc thuộc về ta.”
Vừa nghe lời này, Đoan Mộc Thanh Hàn trừng hai mắt cả giận nói: “Uy uy uy! Một mình lưu ly trản của ngươi bao nhiêu tiền a, tử trân châu ngươi đi khắp nơi đều không cầu được! Chớđược tiện nghi còn khoe mẽ!”
Hàn Y không vui bĩu môi, quay đầu lại nhìn nhai đạo bên ngoài đưa lưng về phía Đoan Mộc Thanh Hàn. Một lát sau, nhãn tình sáng lên của hắn bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, thấp giọng thì thào: “Ai… Có lẽ người kia biết…”
“Ngươi nói ai?” Mặc dù thanh âm của thanh âm rất nhỏ, thế nhưng tập võ chi nhân nhĩ lực đều cao, Đoan Mộc Thanh Hàn vèo một cái chạy tới, kéo đầu vai của Hàn Y nhìn về bên này.
Hàn Y hơi câu dẫn khóe miệng, dùng cằm chỉ một phương hướng nói: “Tiểu cô nương kia, xuất hiện gần đây, nàng thật cóý tứ ~”
Đoan Mộc Thanh Hàn híp mắt nhìn một hồi, lúc này mới ở trong đám người sàng chọn ra hai thân ảnh miêu điều. Hắn kinh ngạc hỏi: “Nữ nhân của Ngự Cảnh?” Có một chân với Ngự Cảnh chính là nàng?
Dáng tươi cười của Hàn Y thoáng cái đọng lại, một tay của hắn đẩy Đoan Mộc Thanh Hàn ra, “Ca môn nhi ta phát hiện rôi! Ngươi thế nào chuyện gì tốt đều án lên trên người Ngự Cảnh, chuyện gì xấu đều giao cho ta? Vì sao ngươi không cảm thấy đó là hồng nhan là của ta?”
Đoan Mộc Thanh Hàn không nhịn được nói: “Được được được, chỉ cần bắt được Ngự Cảnh cho ta, của người nào cũng được…”
Hàn Y vòng vo đảo nhãn châu, cười hắc hắc, “Đi đi đi, ta mang ngươi đi gặp một chút. Nàng…chơi vui lắm ~”
——
Dưới ánh nắng chói chan trên đường phố.
Vu Xá Nguyệt hai người mua đồ xong vẫn chưa về, bởi vì Vu Xá Nguyệt lại sợ quên thứ gì, liền vẫn đi đến chiều.
Mặc dù mặt trời vẫn còn trên đỉnh đầu, giờ cơm cũng chưa tới, nhưng các nàng vẫn là sớm đói bụng.
Vu Xá Nguyệt xoa cái bụng cảm khái, nữ nhân cổđại này đều đại môn bất xuất nhị môn bất mại, thể lực thật không tốt a! Mỗi lần ra ngoài, hơi chút nhúc nhích vài bước, cũng cảm giác calori theo không kịp đường máu, dù cho nàng đã tăng mạnh rèn luyện cũng không được.
Vu Xá Nguyệt thấy Ngưng nhi cũng rất mệt mỏi, liền biết các nàng cần bổ sung một chút năng lượng, “Nếu không tìm một chỗ nghỉ một lát đi, ngươi muốn ăn cái gì?”
Ngưng nhi vẻ mặt khổ tương: “Ta hiện tại cái gìđều muốn ăn ~ ta cảm thấy ta có thểăn một con bò!”
“Vậy…. Ngày hôm nay không đến Hoành Phong tửu quán, đổi lại một nhàăn ngon ~ chúng ta đi…” Vu Xá Nguyệt nhìn xung quanh, nàng do dự một hồi, bỗng nhiên chỉ vào một tửu lâu thập phần sa hoa ở góc đường nói: “Đi… Đến chỗđóđi!”
Ngưng nhi vừa nhìn bên kia, chỉ thấy mặt tiền tửu lâu dán ba chữ to khảm vàng “Xuy Tuyết các” Thập phần khí phái, cửa còn có sai vặt đi ra tiễn khách, mấy cô nương y phục trang nhãđang cùng người nói chuyện, trên ót Ngưng nhi toát ra một tầng mồ hôi rịn.
“Ngừng!” Nàng nắm chặt đầu ngón tay của Vu Xá Nguyệt, kinh hoảng nói: “Tiểu thư, đóđóđó là thanh lâu!”
“Nga…” Thật xấu hổ a, nàng còn tưởng rằng Ngưng nhi không nhìn ra.
Ngưng nhi nuốt ngụm nước bọt, tan vỡ nói: “Tiểu thư, ta đến một chỗđứng đắn đi.” Nàng biết tiểu thư không câu nệ tiểu tiết, nàng biết tiểu thư tràn đầy lòng hiếu kỳ không sợ lớn chuyện. Nhưng, nhưng chíít cần phải giống một cô nương khuê các a.
Vu Xá Nguyệt bĩu môi, thanh lâu thế nào không đứng đắn? Từ xưa đến nay thanh lâu đều là nơi cao nhã văn nhân nhã tụ tập, không có lý do không được đến thanh lâu a, vậy cũng chỉ có thểđến kỹ viện a.
Hơn nữa, trong lịch sử bao nhiêu đại sựđều là nhờ “Kỹ viện” mới đầm thành công, bao nhiêu xung đột đều làđánh nhau ở trên giường ~
Thanh lâu loại địa phương này, đối với lịch sử phát triển cùng văn hóa truyền thừa công bất khả a!
Nếu như Hàn Y biết Vu Xá Nguyệt đánh giá cao việc hắn mở thanh lâu như vậy, nhất định sẽ cảm động lệ nóng doanh tròng.
Vu Xá Nguyệt thỏa hiệp chỉ chỉđối diện của Xuy Tuyết các, “Vậy đến nhà này đi? Đây được chưa?”
Ai… Thật vất vảđến cổđại một chuyến, cư nhiên không đến kỹ viện phiêu một lần? Vậy nàng tương đương với đi không rồi! Bất quá nàng cũng không muốn quá mạnh mẽ cầu Ngưng nhi cũng giống như mình, vẫn là lần sau tựđến đây nghiên cứu đi!
Ngưng nhi nhìn về phía chiêu bài của “Mãn Hương lâu”, tuy rằng nhìn hơi kém một chút, thế nhưng cũng coi như kim bích huy hoàng thập phần hạng sang, các nàng cách xa như vậy còn có thể thấy người trên lầu hai nâng chén đối ẩm, đây nhất định là chỗăn cơm không sai đi.
Vu Xá Nguyệt không nghĩ tới cư nhiên có thể trên đường cái gặp phải Hàn Y, nàng dừng cước bộ, trong lúc nhất thời không biết nên chủđộng chào hỏi hay không.
Hôm nay Hàn Y mặc một thân áo choàng thanh bạch, tóc dài mặc sắc nửa vấn nửa thảm bên hông còn lộ yêu bội lung linh, chiết phiến linh ở trong tay, thật là một bộ dáng dấp công tử văn nhã.
Bên cạnh hắn có một nam tử lãnh tuấn y sam tử sắc, đường cong trên mặt người kia cương nghị, góc cạnh phân minh, nhìn có một tia phong tình dị vực.
Hai nam tử này đều là thập phần tuấn lãng, tự nhiên dẫn tới nữ tử trên đường đều nghỉ chân quan vọng.
Hàn Y cách thật xa đưa tay chào Vu Xá Nguyệt nói: “Ai nha ! Là tiểu nha đầu ngươi a ~”
Cửđộng này của hắn để không ít nữ tửđều nhìn về phía Vu Xá Nguyệt, khiến cho Vu Xá Nguyệt thầm mắng ở trong lòng một câu: Cũng làđồ hại nước hại dân!
Hai người này dừng lại ở trước mặt của nàng, Vu Xá Nguyệt vẫn là nghiêm túc, lễ phép hơi gật đầu một cái nói: “Là Hàn thế tử a.”
Nàng không biết nam nhân tử sam y kia, nên cũng không nói với người đó. Hơn nữa nam nhân kia cũng không cóý lên tiếng, chỉ là vẫn tò mò nhìn chằm chằm Vu Xá Nguyệt. Vu Xá Nguyệt có chút không được tự nhiên, nàng người này quá mức dã tính, hắn nhìn mình giống như làđang nhìn một con mồi.
Hàn Y có chút thương tâm nói: “Sách ~ gọi thế tử xa lạ a ~”