CHƯƠNG : QUỶ THỦ TÁI HIỆN
Editor: Luna Huang
Nàng vẫn cảm thấy, những thứ người quyền cao chức trọng này, coi như là thật có chuyện muốn hỏi nàng, dưới tình huống bình thường không phải cũng có thể hét năm hát sáu sao. Dù sao địa vị kém xa, một mệnh lệnh của hắn thì mình phải làm theo rồi, hà tất hiền hoà như vậy…
Vu Xá Nguyệt thở dài, thực sự là một lần bị rắn cắn a ~ hơn nữa nàng còn không có bị cắn chết, mà bắt đầu hoài nghi tất cả.
Sắc trời của mùa hạ chậm tối, mấy người uống đến chạng vạng, bên ngoài cũng là thập phần sáng sủa.
Vu Xá Nguyệt lặng lẽđánh một cái ợ, sau đóđểđũa xuống nói: “Ai, Xuy Tuyết các nàng ta nhìn cũng nhìn rồi, hoa quế nhưỡng cũng uống xong. Hàn thế tử muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi, nếu không hỏi ta phải đi. Bất quá ta nói trước mới tốt, chuyện ngươi nói chưa chắc ta biêý.”
Đoan Mộc Thanh Hàn giương mắt nhìn về phía Vu Xá Nguyệt, Hàn Y chống má trêu đùa nàng: “Ngươi chắc là biết ~”
Vu Xá Nguyệt thiêu mi, mà Hàn Y tiếp tục nói: “Ta… Muốn cùng ngươi nói chuyện của Ngự Cảnh.”
Không biết tại sao, trong lòng Vu Xá Nguyệt lộp bộp một tiếng. Có lẽ là bởi vì nàng cùng Ngự Cảnh đã bị cột chung lợi ích, mà Ngự Cảnh đã biết bí mật của nàng. Nên mỗi lần bịđề cập quan hệ cùng Ngự Cảnh, nàng tổng giác thập phần bất an.
” Vì sao cùng ta nói về hắn, chúng ta lại không có quan hệ gì.”
Khóe môi của Hàn Y nhếch lên nụ cười xấu xa, “Thế nhưng Ngự Cảnh hình nhưđối với ngươi rất có hứng thú a, ngày đó ta nghe thấy được, hắn nửa đêm bò tường tiến viện tử của ngươi.”
“…”
“Hoàn bội của hắn cũng đều cho ngươi, hai người các ngươi không quen? Ai tin a.”
“…”
Đối mặt Vu Xá Nguyệt không lời chống đở, Đoan Mộc Thanh Hàn cũng khóđược mở miệng nói: “Ngươi biết Ngự Cảnh ở nơi nào không?”
Vu Xá Nguyệt nhìn mặt của hai người này một chút, đầu mày thật chặt nhăn lại: “Vì sao Hàn thế tử cùng vị công tử này cho là ta sẽ biết? Cái loại thân phận này như tiểu vương gia, lẽ nào xuất môn sẽ nói cho loại thứ nữ không liên hệ biết?”
Hàn Y hì hì một tiếng, hắn nghe nói qua Vu Xá Nguyệt ở ngự hoa viên ngôn luận đích thứ, hiện tại cư nhiên tự xưng là thứ với hắn ~ hắn lắc đầu cười cười, “Ai, trực giác a.”
“Chẳng lẽ… Ngươi thật không biết?” Trong lòng Đoan Mộc Thanh Hàn toát ra lửa, cho nên nói một buổi chiều của hắn căn bản hữu dụng gì cũng không cóđược?
Vu Xá Nguyệt nhún vai, kiên định nói: “Để người thất vọng rồi, ta không biết, hơn nữa ta và tiểu vương gia không quen, không thân thuộc, người hỏi lầm người rồi.”
Hàn Y cảm giác được khí tràng của Đoan Mộc Thanh Hàn bên cạnh sai sai, hắn vội vàng lại hỏi một lần, “Không thể nào ~ Ngự Cảnh không phải là vẫn đối với ngươi rất hứng thú sao?”
“Hàn thế tử nhất định phải nói như thế cho người hiểu lầm sao?” Vu Xá Nguyệt đã có chút táo bạo rồi, trong lòng nàng càng nhiều hơn chính là kinh hoảng.
Hàn Y thoáng ngồi ngay ngắn, có chút nghiêm nghị nói: “Đó cũng không phải, bất quá Ngự Cảnh đúng làđối với năng lực của ngươi rất… Ước ao và cần a, đây chẳng lẽ không đúng sự thực sao?”
“Dù cho như vậy, ta thực sự không biết hắn ở nơi nào.” Lúc này Vu Xá Nguyệt có chút hối hận tùy tiện dự tiệc. Một bữa cơm liền sắp từ thiện luôn bản thân?
Hàn Y cúi người, hai tay hắn nắm bàn tới gần Vu Xá Nguyệt, thật sâu nhìn ánh mắt của nàng nói: “Vậy, ta muốn đổi cách hỏi, ngươi đáp ứng giao dịch với hắn không?”
“Không thể trả lời.” Vu Xá Nguyệt hơi né về phía sau một chút.
“Nga, đó chính làđáp ứng rồi a.”
“…”
Hàn Y khôi phục tư thế cà lơ phất phơ như trước, “Ai, nên các ngươi đến cùng vẫn còn có chút phương thức liên lạc đi.”
Vu Xá Nguyệt không có lập tức nói, Đoan Mộc Thanh Hàn một bên bỗng nhiên mở miệng, “Ta cũng không cần cầu ngươi “Bán đứng” Bất luận hành tung gì của hắn, nhưng xin giúp ta mang lời chuyển cho hắn được không?”
“…” Vu Xá Nguyệt không biết làm sao ứng đối, hiện tiếp tục nói nàng không biết, hai người này tựa hồ cũng căn bản sẽ không tin tưởng. Nàng có chút đứng ngồi không yên, nàng cảm giác mình đã lột ra, loã lồở bên trong bí mật.
Đoan Mộc Thanh Hàn thấy nàng không nói, lại mở miệng nói: “Nếu như tam tiểu thư giúp ta chuyện này, tại hạ nhất định có thâm tạ.”
Hàn Y bỗng nhiên đứng dậy, thời gian hắn đi qua bên người Vu Xá Nguyệt, nhẹ giọng nói một câu, “Không nên không lấy.”
Vu Xá Nguyệt nhìn Hàn Y đi tới bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài thông khí, sau đó quay đầu lại hỏi Đoan Mộc Thanh Hàn: “Công tử có chuyện gì, nếu như ta có thể nhìn thấy hắn… Nhất định sẽ hỗ trợ chuyển cáo.”
Đoan Mộc Thanh Hàn thở phào: “Chỉ cần nói Thanh Hàn đã trở về, thế nhưng có chuyện tìm hắn làđược.”
Vu Xá Nguyệt có chút ngạc nhiên, “Cứ như vậy?” Nếu như nói nàng không chuyển lời giúp hắn, vậy những thứ này vậy những người này cũng sẽ không biết!
Tiếng cười của Hàn Y từ cửa sổ yếu ớt nhẹ nhàng vọng qua, “Cho nên nói, ta để ngươi đáp ứng, đây là chắc không thiệt thòi.”
Trong mắt Đoan Mộc Thanh Hàn thoáng hiện một tia không vui, lập tức nói: “Xuy Tuyết các vĩnh viễn mở rộng với tam tiểu thư, tam tiểu thư bất cứ lúc nào qua đây đều có nhã gian, tất cả miễn phí.”‘
Hàn Y quay đầu lại, “Ngươi nha lại lấy ta tặng lễ.”
Đoan Mộc Thanh Hàn mặt lạnh, “Đây làđáp lễ của ngươi.”
“Vậy… Ta liền cảm tạđại lễ của nhị vị rồi.” Vu Xá Nguyệt yếu ớt cười.
“Sáng mai ta liền đi, trước như vậy đi.” Đoan Mộc Thanh Hàn có chút ngưng trọng đứng dậy, hiển nhiên, không có thể tự mình tìm được Ngự Cảnh để hắn không hài lòng lắm.
Đoan Mộc Thanh Hàn đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Vu Xá Nguyệt cùng Hàn Y hai người. Vu Xá Nguyệt cúi đầu nhìn sóng gợn một vòng một vòng trong ly, do dự hỏi: “Ngươi… Ngươi đến cùng…”
Thanh âm của Hàn Y nhu nhu nói: “Ta là phe Ngự Cảnh. Nên cũng sẽ không tổn hại lợi ích của ngươi.”
Vu Xá Nguyệt ghé mắt nhìn về phía Hàn Y, phát hiện hắn cũng đang nhu hòa nhìn mình.
Vu Xá Nguyệt hơi yếu gật đầu, “Vậy được…” Ta hiểu được.
Hàn Y khẽ vén áo bào lên, một chân đạp trên bệ cửa nói: “Ai nha tiểu nha đầu, ta cũng muốn xin lỗi không tiếp được rồi. Còn có một chút chuyện phải đi làm. Ngươi muốn xuất môn trở về, bảo Xuy Tuyết các phái người tiễn ngươi, sắc trời đã tối.”
Vu Xá Nguyệt khẽ gật đầu, mặc dù Hàn Y đưa lưng về phía nàng cũng không có thấy.
Nàng nhìn thân ảnh ngoài cửa sổ chợt lóe lên, thản nhiên thở dài, “A… Ta cũng muốn khinh công…”
Ngưng nhi cọ qua đây, nàng che cái trán, “Tiểu thư, người ngày hôm nay làm sao vậy, thế nào cái gì cũng muốn làm.”
“Ước mơ một chút!” Vu Xá Nguyệt vỗ vỗđầu vai của Ngưng nhi nói: “Đi thôi, về nhà.”
——
Hai người ra gian phòng, phát hiện phía đèn lồng phía ngoài hành lang đã châm, hồng quang mang mờ nhạt thập phần ái muội liêu nhân, toàn bộ ba lầu tựa hồ cũng không có những khách nhân khác.
Vu Xá Nguyệt dựa theo lộ tuyến trong trí nhớđi xuống lầu dưới, nàng đứng ở khúc quanh lầu hai, liền phát hiện nguyên lai tất cả khách nhân đều ở lầu hai cùng lầu một.
Ban ngày Xuy Tuyết các rất thanh tịnh, đến chạng vạng phi thường náo nhiệt. Hai bên đài có mấy cô nương đàn hát, trên đài có trên đài có một cô nương thủy tụ thướt tha khởi vũ. Ghế dài “Vu Xá Nguyệt cảm thấy đó chính là ghế dài của cổđại) ngồi đầy người, cô nương cùng sai vặt xuyên toa trong đó. Cảnh sắc như vậy, rốt cục ít nhiều có chút sắc ý của thanh lâu.
Có hai cô nương vừa vặn ôm một khách nhân lên lầu hai, các nàng kinh qua bên cạnh Vu Xá Nguyệt, Vu Xá Nguyệt phải dựa vào lan can nhường đường.
Bởi vì quá mức đông, hai người bọn họ rất chật vật mới xuống tới đại đường tầng trệt.
Nhìn chung quanh đây cả trai lẫn gái thân mật dựa chung một chỗ, Ngưng nhi thập phần không được tự nhiên, nàng đỏ mặt nhỏ giọng thúc giục: “Tiểu thư, chúng ta đi nhanh đi.”
“Ai…” Vu Xá Nguyệt vừa rồi còn cảm thấy nơi này và như quán ăn đêm của hiện đại, một chút đã bị Ngưng nhi quét sạch ~ nàng không thể làm gì khác hơn là khoát tay nói: “Đi thôi đi thôi.”
Các nàng xuyên qua người đàn ầm ĩ, đi tới chính giữa, bỗng nhiên chợt nghe vài người đang lớn tiếng la hét: “—— cho nên nói a, mỗi một việc đều ly kỳ như vậy, tiểu thư kia không phải là thần tiên có thể là cái gì!”
Vài người xung quanh cũng thất chủy bát thiệt biện luận, “Nhưng điều này cũng không có thể quá ly kỳa, trước đây nghe cũng chưa từng nghe qua! Nghe như giả vậy!”
“Nếu không phải nhìn thấy chân nhân chân tác, ta là tuyệt đối không dám tin.”
Nơi phong nguyệt vĩnh viễn đều làđịa phương dễ dàng hỏi thăm nhất, ở chỗ này nghe bát quái có thể nói là lựa chọn tốt nhất. Vu Xá Nguyệt nghe những lời này, cước bộ không khỏi phóng chậm lại, bọn họ nói tốt như vậy như là…
Ngưng nhi cũng nghe thấy được, nàng lăng lăng nhìn thoáng qua Vu Xá Nguyệt, thấy Vu Xá Nguyệt cóý tứ thăm dò, nàng liền im lặng không lên tiếng cúi đầu, không có giục tiếp.
Vu Xá Nguyệt dẫn Ngưng nhi đứng ở sang bên, nhìn mấy người cao đàm khoát luận, chờ bọn họ nói tiếp.
Mấy người kia nhìn hình dạng đều là công tử gia cảnh giàu có qua đây mua vui. Một nam tử trong đó mang theo bảo ngọc mão thập phần cấp thiết biện giải: “Các ngươi làm sao có thể không tin ta! Cữu cữu ta đây chính là quan viên nhỏ trong cung, lộc của Vu tam cô nương hắn thấy qua ——”
Một người vóc dáng thấp cười cắt đứt hắn: “Cữu cữu ngươi? Ta nhớ kỹ cữu cữu ngươi không phải là một công công sao?”
“Vậy không quan trọng, hắn thế nhưng trở về nói với ta ——” Nam tử mang mão dừng một chút, lại bỗng nhiên thần thần bí bí nói: “Hắn nói bức hoạ vừa mở ra yêu, lộc liền đi ra!”
Vu Xá Nguyệt sửng sốt, còn thật làđang nói nàng?
Xung quanh có thật nhiều người nghe, lập tức vang lên một mảnh thanh thổn thức, hai bên trái phải còn có người đến gần nghị luận: “Ai? Phải không vậy?”
“Làm sao có thể! Họa làm sao có thể gói được con lộc!”
“Ngươi chớ không tin a! Cữu cữu ta nói lộc kia dùng dạ minh châu mài nhỏ mà vẽ, nên hoàng thượng gọi người đèn. Lộc kia liền cả người phát quang đi ra! Sau lại cuốn họa lại, lộc không thấy, trở về trong họa!”
Một nam tử ngốc lăng nói: “Đây, đây điêu luyện sắc sảo cũng không gì hơn cái này đi?”
Vu Xá Nguyệt nghe có chút đầu đau, truyền như vậy quá tà hồ, xem nàng là thần bút Mã Lương? Đây… Đây không phải là nghe nhầm đồn bậy sao! Hơn nữa thực tế “Tài nghệ” Không có tốt như truyền vậy, nàng có chút chột dạ a, nếu có một ngày bị người yêu cầu vẽ một đống vàng ra thì làm sao bây giờ? Đẻ ra sao?
Nàng đang nghĩ ngợi, chợt nghe một người cảm khái nói: “Đúng vậy a, làm ra điểu cũng biết bay, vẽ một con lộc cũng có thể sống! Ngươi nói nếu như nàng vẽ vàng…”
Vẻ mặt của Vu Xá Nguyệt hắc tuyến, thật đúng là… Não chỉ có một đường.
Hai bên trái phải một người bộ dáng thư sinh đứng lên, khinh bỉ nói: “Ngươi sỏa a? Vẽ lộc đều là dùng dạ minh châu, vẽ vàng có thể không dùng kim phấn? Ngươi nói một chút dùng kim phấn vẽ vàng, vậy còn cóý nghĩa gì nữa.”