CHƯƠNG : CHÂU CHẤU TRÊN MỘT SỢI THỪNG
Editor: Luna Huang
Lúc này Vu Xá Nguyệt thì hơi mệt chút, một ngụm điểm tâm nàng chưa ăn a, cái này lại phải chạy đi phơi nắng. Lúc nàng đi tới cửa trong đầu lăn lộn cách nghĩ tương tương: A, nàng còn nhớ rõ thái tử kia, trái lại cũng hình dạng bạch bạch tịnh tịnh, hắn vội vàng lúc nam đinh Vu gia du học hồi phủ qua đây, có phải là vì ngày sau đăng cơ mọc thêm cánh không ——
Giữa lúc Vu Xá Nguyệt bừa bộn nghĩ, Vu Tịnh Hoa bỏ qua Mạnh di nương một bên chen qua đây, nàng ở bên tai Vu Xá Nguyệt thấp thấp cười: “Ta nói tam muội muội a, ta khuyên ngươi tốt nhất nói lời xin lỗi với đại ca đi.”
Vu Xá Nguyệt hoàn hồn, sau đó chán đến chết liếc nàng một mắt: “Nga, nhị tỷ tỷ đây là ý gì? Nguyệt nhi không hiểu a, chẳng lẽ. . . Ta vừa đắc tội đại ca?”
Vu Tịnh Hoa nghiêng đầu, sâm sâm trừng mắt nàng nói: “Ha ha, chớ giả bộ. Ngươi tự mình biết. Vu Tử Kỳ là đích trưởng tử duy nhất của tướng phủ, hắn đó chính là trời của tướng phủ, ngươi đã quên trước hắn đối với ngươi thế nào sao? Có một số việc không phải là khắc vào trong xương vĩnh viễn sẽ không tiêu thất sao?”
Nhìn Vu Tịnh Hoa kích động mà luống cuống, để Vu Xá Nguyệt có chút kinh hãi, Vu Tịnh Hoa tiếp tục âm lãnh nói: “Ngươi không sợ nữa sao? Nói không chính xác ngươi quỳ xuống đất cầu tình, Vu Tử Kỳ sẽ tha cho ngươi một cái mạng.”
Nàng liền biết, Vu Tử Kỳ không có như ngoại hình, Vu Xá Nguyệt nhướng mày, nguyên lai tướng phủ này đích thực ngưu quỷ xà thần đều chạy không được a.
Nàng quay đầu nhìn Vu Tịnh Hoa châm chọc, sau đó gằn từng chữ: “Nga, nguyên lai nhị tỷ tỷ là vì kéo đệm lưng cho mình a. Ngươi yên tâm, khác ta không dám cam đoan, chuyện này ta nhất định để hắn làm đệm cho ngươi. Hắn xong rồi, thứ hai mới có thể tới ngươi.”
“Ngươi ——” Ánh mắt âm ngoan kia của Vu Xá Nguyệt thoáng cái để Vu Tịnh Hoa kinh hãi, lần trước nàng thấy hai mắt này, còn là ở linh đường. . .
Vu Xá Nguyệt như trấn an mà trấn an nàng, “Người khi dễ ta ở tướng phủ này nhiều rồi, nhị tỷ tỷ yên tâm, ngươi tuyệt đối không phải hàng lão đại, chậm rãi chờ là được.”
Vu Tịnh Hoa bỗng nhiên hoàn hồn, khí cấp bại phôi thấp giọng mắng: “Ngươi —— khẩu khí của ngươi thật là lớn! Ta đây sẽ chờ, nhìn xem chúng ta ai cười đến cuối cùng!”
Vu Xá Nguyệt nhún nhún vai, không thèm để ý chút nào cười đùa nói: “Nga ~ tùy tiện. Bất quá chỉ mong nhị tỷ tỷ lần này xé rách da mặt với ta, cũng không cần trở lại sửa chửa, ngươi không phiền lụy ta cũng mệt a.”
“Hừ!” Vu Tịnh Hoa nắm chặt nắm tay thế nhưng không có thể xuất thủ, nàng biết cùng Vu Xá Nguyệt đấu võ mồm sẽ không lại, vậy không thể làm gì khác hơn là dùng sự thật mà nói, sau đó nàng hất đầu nghênh ngang mà đi.
Lúc Vu Tịnh Hoa xoay người mắt đều đỏ lên vì tức, ngươi chờ xem, cho ngươi uy ta ăn ruồi, cho ngươi hại ta bị cấm túc, cho ngươi đoạt tiểu vương gia của ta. . Rất nhanh, ngươi sẽ phải trả lại gấp bội.
Vọng Thư Uyển
Lúc này mọi người vừa mới đi tới giữa sân, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên phát hiện có người theo dõi bản thân. Quanh thân nàng bị kiềm hãm, trên đầu bỗng nhiên có mồ hôi lạnh, tim đập thật nhanh, giống như là. . . Giống như là đời trước bị người lén giết chết!
Từ lúc nàng đi tới nơi này, còn không có uy hiếp trí mạng gì mang tính thật chất để mà đáng nhắc đến, cho nên nàng thật lâu không có cảm thụ qua loại khủng hoảng này.
Lúc này nàng cảm thấy quanh thân đều là hư huyễn, mà chỉ có uy hiếp phía sau mới là chân chân thật thật. Nhưng rõ ràng nơi này là tướng phủ, là ban ngày, nàng và thật là nhiều người cùng một chỗ! Làm, làm sao có thể. . . Sẽ bị để mắt tới a?
Quanh thân nàng phát run cước bộ dừng lại, kinh hoảng bỗng nhiên quay đầu lại, bỗng nhiên chỉ thấy Vu Tử Nghị đi gần phía sau nàng!
Nam hài kia vẻ mặt điềm tĩnh cúi đầu đi tới, nhìn thấy Vu Xá Nguyệt trước mặt dừng lại, còn ngẩng đầu hướng về phía nàng lễ phép gật đầu cười.
Vu Xá Nguyệt nháy mắt mấy cái, nàng cảm thấy nàng nhất định là bận đến điên rồi! Cư nhiên. . . Cư nhiên sẽ cảm thấy là nam hài này!
Nàng không cần nhìn cái gương liền biết, sắc mặt mình nhất định phi thường kém, nàng không để ý đến dáng tươi cười của Vu Tử Nghị, thập phần cứng ngắc quay người lại đi.
——
Lúc này Tân Ngư cũng vào tới cửa, hôm nay hắn mặc một thân thường phục trường sam thâm tử sắc, phía sau dẫn một người đi theo hầu. Hắn vừa vào cửa, thập phần sang sãng nói rằng: “Bổn cung nghe nói hôm nay Tử Kỳ đã trở về, cố ý tới xem đệ tử của Vân Sơn đạo nhân một chút a!”
Vu Hàn Thiên lập tức dẫn cả đám tiến lên, hắn ôm quyền thi lễ nói: “Thần bái kiến thái tử điện hạ.”
“Bái kiến thái tử điện hạ.” Người phía sau cũng hi hi lạp lạp theo hành lễ.
“Ha ha, Vu tướng đừng khách khí.” Tân Ngư cười lớn qua đây đỡ lấy cánh tay của Vu Hàn Thiên, thoạt nhìn tâm tình khoan khoái vạn phần, “Lần này bổn cung chính là tư nhân tới bái phỏng một chútm Tử Kỳ cũng ở đây?”
Vu Tử Kỳ thấy thái tử dĩ nhiên thực sự là vì mình mà đến, liền đầy mặt hồng quang, hăng hái tiến lên một bước: “Vâng, Tử Kỳ nhận được thái tử điện hạ điếm ký.”
(Luna: Câu này nghĩa là được thái tử nhớ tới)
“Hồi lâu không gặp a.” Tân Ngư giống như vô cùng thân thiết tiến lên vỗ vai của Vu Tử Kỳ: “Vân sơn lão đạo kia tính tình rất xảo quyệt, Tử Kỳ có thể dưới tay hắn học thành trở về, bổn cung thật sự là hiếu kỳ vạn phần. Cho nên liền ghé thăm ngươi một chút. . .Nhưng thoạt nhìn, hôm nay là gia yến của tướng phủ a, bổn cung tới không đúng lúc a.”
Vu Xá Nguyệt ở một bên nhìn, cảm thấy thái tử này còn hơi có chút bản lĩnh mua chuộc lòng người.
“Thái tử người khách khí, làm sao có gì là không đúng lúc, bên ngoài trời nóng, mời người mau vào bên trong ngồi.” Lão phu nhân mừng rỡ, nhanh lên nghiêng người mời vào bên trong.
Trên mặt Tân Ngư cười híp mắt, câu nói kia vốn có cũng là khách sáo, nên thuận thế đi vào trong.
Khi hắn kinh qua bên người Vu Lưu Vân, Vu Lưu Vân cũng hiếm thấy chủ động lên tiếng nói: “, Anh Đào ngươi đi lấy chút ô mai thủy đến, bảo trù phòng làm một ít băng.” Nàng nói, còn khẽ ngẩng đầu nhìn Tân Ngư một mắt.
Anh Đào lên tiếng xoay người chạy đi, Tân Ngư nghe vậy cũng nghiêng đầu nhìn Vu Lưu Vân. Ánh mắt của hai người đối diện, sắc mặt của Vu Lưu Vân một chút liền đỏ, nàng cục xúc đưa tay vén tóc, đôi mắt hơi rũ xuống.
Vu Lưu Vân biết động tác thế nào vô tội liêu nhân nhất, ánh mắt thế nào để người si mê nhất. Mà nàng đang cố gắng làm những thứ này, chỉ chờ thái tử mắc câu.
Vu Xá Nguyệt nhìn hai người thâm tình nhìn nhau không coi ai ra gì này, thầm nghĩ, đây thật là tuồng cẩu huyết ~
Tân Ngư nhìn Vu Lưu Vân thẹn thùng, nét mặt mỉm cười, liền đi vào nhà.
Khương Tình Tuyết thấy vậy, cảm thấy hai hài tử của nàng đều được thái tử coi trọng, trong lòng lệ khí tiêu tán không ít.
Nếu thái tử vì nhi tử của mình tự mình đăng môn mượn hơi, vậy đến lúc đó thái tử vừa lên vị, Tử Kỳ nhất định có thể thành trọng thần của hoàng thượng, tiếp nhận vị trí của tể tướng. Đến lúc đó lại gả nữ nhi nàng làm hoàng hậu, nàng nhất định có thể một bước lên trời, xem ai còn đối nghịch với nàng!
——
Sau khi đi vào Tân Ngư tự nhiên mà vậy ngồi ở thượng thủ, mọi người cũng đều ngồi xuống. Sau đó, Tân Ngư không ngừng trò chuyện với Vu Tử Kỳ: “Tử Kỳ, vân sơn lão đạo kia đến cùng nghỉ ngơi ở đâu a, nghe nói ai cũng tìm không được hành tung của hắn, bổn cung thật sự là quá tò mò.”
“Đây. . .” Vu Tử Kỳ mặt lộ vẻ khó xử, khẩn trương nói: “Sư phụ có lệnh, không thể truyền ra ngoài a.”
Hắn nói, lại vội vàng bổ cứu, “Huống hồ sư phụ bình thường ra ngoài, lúc này hắn ở nơi nào, ta cũng không biết.”
Thái tử tuy rằng thất vọng, thế nhưng cũng không có biểu hiện cái gì, chỉ là cảm khái: “Lão đạo này tuy rằng ái cố lộng huyền hư, nhưng mà cũng là một kỳ nhân, Tử Kỳ có thể được hắn chân truyền, ngày sau nhất định có thể trở thành đống lương của Long Phục.”
Vu Tử Kỳ vui mừng nói: “Đa tạ thái tử thưởng thức.”
Tân Ngư hết sức hài lòng, nhìn thái độ này của Vu Tử Kỳ, tướng phủ nhất định sẽ đứng ở bên mình. Hơn nữa còn có Vu Lưu Vân. . .
vongthuuyen.com
Anh Đào gọi thị nữ dâng trà cho mọi người, Tân Ngư cầm lên, nhìn sóng gợn một vòng một vòng nhộn nhạo trong ly, lại hỏi Vu Hàn Thiên nói: “Vu tướng, ta thấy Tử Minh tuổi còn quá nhỏ, còn phải tôi luyện, vậy có ý nguyện để Tử Kỳ vào triều trước không?”
Vu Hàn Thiên giật mình,” Cái này thực tại còn chưa thương nghị, không biết thái tử có đề nghị gì hay a.”
“Cái này a. . . Chức quan thượng điều nhất cấp của Quốc Tử Giám ti nghiệp, chức vị này mấy ngày nữa đại khái liền trống, ta trở về cùng phụ hoàng nói một tiếng, bảo Tử Kỳ đến rèn luyện một chút. Vu tướng người cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt của Vu Hàn Thiên vui vẻ, vị trí Quốc Tử Giám này coi như không tệ, coi như trực thuộc thái tử, xem ra ý tứ của thái tử rất rõ ràng, chính là mượn hơi tướng phủ.
Vu Tử Kỳ nhìn Vu Hàn Thiên một mắt, lập tức nói: “Đa tạ thái tử ưu ái, Tử Kỳ nhất định không phụ thái tử trọng vọng.”
Tân Ngư câu khóe miệng, sự tình so với hắn tưởng tượng còn đơn giản rất nhiều a. . . Hắn cúi đầu nhấp một ngụm ô mai trà.
Lạch cạch ——
Một tiếng đồ sứ vỡ tan thanh thúy chợt vang lên, mọi người kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy một ly ô mai trà chính đập xuống đất, dịch thủy hồng hắc sắc cùng mảnh nhỏ bắn toé khắp nơi, mặt đất một mảnh hỗn độn. Tất cả ánh mắt đều là nhìn về phía Vu Xá Nguyệt, bởi vì ly kia chính là vỡ vụn bên chân Vu Xá Nguyệt.
Nhưng mà, Vu Xá Nguyệt lại một điểm đều không hoảng hốt, còn thật tốt ngồi ngay thẳng bất động, hai cái tay của nàng xếp trên đầu gối, tựa hồ là cũng không có chạm qua cái gì.
Lão phu nhân tâm trạng tức giận, một cơn tức công lên tâm khẩi. Thái tử vừa mới nói muốn đề bạt Tử Kỳ a, nha đầu này liền ném cái lý đi! Chẳng lẽ thực sự là để Khương Tình Tuyết nói trúng, nàng bất mãn đích trưởng tôn của tướng phủ?
Sắc mặt cũng Khương Tình Tuyết cực kém, thập phần lo lắng sẽ chọc cho thái tử mất hứng.
Trước khi mọi người lên tiếng, Vu Tịnh Hoa lanh mồm lanh miệng cướp lời nói: “Tam muội muội! Ngươi cũng quá không cẩn thận rồi.” Thanh âm của nàng như là cố ý thả thấp, nhưng là vừa vừa vặn có thể để mọi người nghe được.
Nàng vừa nói như vậy, còn quay đầu lại phân phó Thanh Hạnh: “Còn không mau thu thập một chút.”
Thanh Hạnh ai một tiếng, cúi đầu chạy tới nhặt mảnh nhỏ.
Vu Tịnh Hoa tốc độ rất nhanh, như vậy tới nay, chênh lệch của hai thứ nữ đối lập quá rõ ràng, một động tay đông chân không có quy củ, một hiểu chuyện tri kỷ biết bổ cứu.
Vu Hàn Thiên cau mày chất vấn, “Nguyệt nhi, ngươi đang làm gì!”
Vu Xá Nguyệt giương mắt nhìn về phía Vu Hàn Thiên, thập phần bình tĩnh nói: “Không hiểu cha nói ta làm gì, ly kia cũng không phải ta làm vỡ.”