CHƯƠNG : HIỆN TẠI CŨNG LƯU HÀNH TỔ ĐOÀN
Editor: Luna Huang
Vu Lưu Vân bị sợ hãi, nàng kinh hô thét lên lui về sau bộ, cả người đều toát ra mồ hôi lạnh.
Kỳ thực, Vu Xá Nguyệt vốn có chỉ là nghĩ, ngày hôm nay Vu Lưu Vân tương đối bệnh tâm thần, như vậy nàng nên biểu hiện càng tâm thành, mới có thể dễ hù dọa người một chút.
Thế nhưng không nghĩ tới… Vu Lưu Vân cư nhiên thực sự bị giật mình, hơn nữa phản ứng lớn như vậy. Nàng thấy Vu Lưu Vân bị dọa nói không ra lời, liền để tay xuống, khẽ cười nói: “Ai, có người a, chính là bản thân là vật gì, cảm thấy người khác là vật đó ! Nam nhân mình thích câu dẫn, liền cảm thấy người khác cũng nhất định thích, đại tỷ ngươi nói có đúng hay không? Nguyệt nhi tự nhận cùng đại tỷ tỷ không phải người trong đồng đạo, nên, đại tỷ tỷ yên tâm to gan câu dẫn là được, nghìn vạn lần nghìn vạn lần, đừng kiêng kỵ ta sẽ nhúng tay.”
“Ngươi ——” Hai bên tóc của Vu Lưu Vân thực sự chảy ra mồ hôi.
“Đại tỷ tỷ có thể câu dẫn được nam nhân, vậy bản lĩnh của ngươi. Muội muội ta chúc phúc ngươi nga ~” Vu Xá Nguyệt ngạo khí nói, xoay người muốn rời đi.
Vu Lưu Vân đứng ở chỗ cũ không hề động, trong mắt của nàng âm lãnh vạn phần, mang theo oán hận vô hạn trừng mắt bóng lưng Vu Xá Nguyệt. Trong lòng nàng hiện tại chỉ có một nghĩ cách, đó chính là —— mặc kệ ngươi là người hay quỷ, là thần là yêu ma, chỉ cần cách ủng hộ của tướng phủ, nàng nhất định cái gì đều không phải!
Nàng nghĩ như vậy, liền từ tay áo móc ra một cây dao. Trong lòng Vu Lưu Vân mang theo điên cuồng, mà nét mặt mang theo mỉm cười, yếu ớt nói rằng: “Tam muội muội, xin dừng bước a.”
“Đại tỷ tỷ còn có việc?” Vu Xá Nguyệt nghe tiếng quay đầu lại.
Thế nhưng trong nháy mắt nhìn thấy dao nhỏ trong tay Vu Lưu Vân, trong lòng nàng vẫn là lộp bộp một chút, không nghĩ tới a, Vu Lưu Vân thật đúng là dự định làm như vậy! Nàng để Ngưng nhi rời đi trước, thật là làm đúng.
Lúc này đầu óc của Vu Xá Nguyệt thật nhanh chuyển động, suy tính thế nào phá mệnh đề hoàn toàn không có cách giải này.
Thứ nhất, vô luận như thế nào, nếu như Vu Lưu Vân bị thương, trên dưới tướng phủ tuyệt đối sẽ tức giận, không ai chịu lửa giận này là tuyệt đối không thể nào, vậy chính là mình bị hắc oa.
Thứ hai, dù cho nàng có thể xuất ra chứng cứ để chứng minh không phải là mình đả thương người thì như thế nào, cái này căn bản là không có ích lợi gì. Bởi vì người muốn nàng nghèo túng thực sự là nhiều lắm, hơn nữa Vu Lưu Vân vĩnh viễn đều là bảo bối trân quý nhất tướng phủ. Nên, dù cho những người này mắt thấy Vu Lưu Vân tự đâm mình cũng bị thương mình cũng không có tác dụng gì, cũng không thể nói đích nữ tự mình hại mình chứ, nàng vẫn là chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Nếu đã thế nào cũng không có cách giải, vậy Vu Xá Nguyệt chỉ còn lại có một con đường, tiếp tục giả đi…
Vọng Thư Uyển
Những chuyện kia kỳ thực trong đầu của Vu Xá Nguyệt chẳng qua là chợt lóe lên, nên, nàng rất nhanh thì cười hồi, còn trêu nói: “Ai nha, đại tỷ tỷ là thật trò hay cho ta xem ~”
Tay của Vu Lưu Vân nắm chuôi đao có chút run, nhưng nàng vẫn là nhìn chằm chằm người trước mắt, “Tam muội muội hiện lợi hại như vậy, có thể nói cho tỷ tỷ, thứ xuất đố kị, sát hại đích xuất, là tội gì?”
“Cái này ta còn thật không biết a ~” Vu Xá Nguyệt suy tư một chút, sau đó vỗ tay một cái, vui sướng nói rằng: “Vậy không bằngm chúng ta cùng nhau nghiệm chứng một chút đi.”
“. . .” Vu Lưu Vân ngẩn ra, không, sai a, mình cũng sắp giá họa cho nàng tội danh giết người, nàng vì sao không sợ? Vì sao không chạy? Vu Xá Nguyệt vì sao. . . Vĩnh viễn không biểu hiện như bình thường?
Vu Xá Nguyệt thấy biểu tình kia của Vu Lưu Vân, liền biết mình thành công, nàng tiếp tục đi về phía trước, một bên tới gần Vu Lưu Vân một bên tò mò hỏi: “Ai nha, đại tỷ tỷ ngươi làm sao vậy? Không phải là muốn một đao, sau đó để ta đến Tông nhân phủ một chuyến sao. Không có chuyện gì, một đao không đau, muội muội ta biết có một địa phương chảy máu nhanh, tuyệt đối có thể bị mất mạng nga ~”
Dao của Vu Lưu Vân ngay từ đầu hướng mình, nhưng mà Vu Xá Nguyệt tới gần để cho nàng cư nhiên sợ lên, dao nhỏ cũng vòng vo chuyển hướng Vu Xá Nguyệt: “Ngươi, ngươi đi ra! Ngươi dám tổn thương ta!”
Vu Xá Nguyệt ở trước mặt nàng hoàn hung cười nhạt: “Vu Lưu Vân, thế nào không tiếp tục? Ngươi là muốn cho người thấy ta muốn giết hại ngươi, hay là muốn cho nghĩ đến ngươi muốn giết hại ta a?”
Bị Vu Xá Nguyệt nói như vậy, Vu Lưu Vân một chút phản ứng kịp chuyện bản thân muốn làm, liền lập tức chuyển lưỡi dao, kinh hoảng hô: “Ngươi nhất định phải chết! Lúc đó tất cả đều sẽ biết, ngươi ý đồ thương tính mạng của ta! Còn ——”
Vu Xá Nguyệt cười rộ lên, cười cắt đứt lời của nàng, “Coi như là ta làm tổn thương ngươi thì thế nào, đến bây giờ ngươi còn không rõ ràng thủ đoạn của ta sao? Ngươi muốn chết vậy thì chết đi, nghìn vạn lần chớ nửa chết nửa sống, ta bảo chứng với ngươi, nếu như ngươi chết không thành, ta nhất định giúp ngươi chết thành! Ngươi chính là thối rửa ở đây, cũng không có ai phát hiện.”
“Ngươi, ngươi. . .” Vu Lưu Vân cả kinh, không nghĩ tới nàng lại dám nói lời như vậy. Nàng chỉ là muốn rạch một đường nhỏ, cũng không nghĩ tới muốn tổn thương tính mạng mình a!
“Hạ thủ a, đại tỷ tỷ ~” Vu Xá Nguyệt hiện tại đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, tình huống đều trong lòng bàn tay.
Hơn nữa nàng cảm thấy trước nàng đều lo lắng vô ích, mới vừa rồi thật đúng là cho rằng Vu Lưu Vân muốn phóng chiêu lớn, dùng phương pháp này hãm hại bản thân. Kết quả. . . Ai, Vu Lưu Vân rõ ràng là một người tham sống sợ chết, làm sao có thể dùng mạng của mình hãm hại người khác. Đừng nói dùng mạng hiện tại chính là rạch lấy chút máu nàng cũng không dám ~
Vu Xá Nguyệt lắc đầu cười nhạo: “Ngươi cắt đi, thế nào lúc này lại sợ. Đích xuất của tướng phủ chính là như vậy sao?”
Vu Lưu Vân nắm dao nhỏ từng bước lui về phía sau, mỗi chữ mỗi câu của nàng cắn răng nói: “Ngươi ma quỷ này! Bọn họ sẽ thấy chân diện mục của ngươi!”
“Ha ha ha ha ta thật sợ a ~” Vu Xá Nguyệt nghe xong cười ha hả, “Chân diện mục của ta dọa người, đại tỷ tỷ, ta hiện tại cho ngươi xem một chút!”
Vu Lưu Vân giậm chân một cái, ném dao nhỏ xoay người chạy.
Vu Xá Nguyệt dần dần ngừng tiếng cười, khinh thường cắt một câu ~ đối mặt người bắt nạt kẻ yếu phải như vậy, nếu như nàng điên, vậy sẽ phải điên hơn nàng, xem ai sợ trước.
Vu Xá Nguyệt đi tới chỗ dao nhỏ, dùng chân đá dao nhỏ vào trong bụi cỏ bên cạnh, sau này ai nhặt được cũng không sao cả. Nàng không muốn ở chỗ này chờ Ngưng nhi, liền xoay người ly khai.
——
Hình dạng vừa rồi của Vu Lưu Vân bao nhiêu cũng để Vu Xá Nguyệt có điểm lo lắng, nếu là những người này thực sự khởi xướng điên đối phó bản thân, vậy nàng thật không chịu nổi a! Nàng phải nghĩ một chút biện pháp, có thể tiêu diệt từng bộ phận hay không. . .
Giữa lúc nàng xuất thần, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một vạt áo tử sắc.
Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên dừng cước bộ, kinh hãi lui về phía sau vài bước. Trong lòng nàng hoảng không được, có người cự ly gần như vậy cũng không có phát giác, tính cảnh giác của nàng lúc nào thấp như vậy!
vongthuuyen.com
Nàng đang muốn nói, chỉ thấy người đưa lưng về phía mình kia xoay người lại. Nàng mới nhìn rõ, người trước mắt nàng, chính là Tân Ngư!
Vu Xá Nguyệt lập tức cúi đầu cung kính nói: “Bái kiến thái tử điện hạ, thần nữ không biết điện hạ ở bên này giải sầu, không cẩn thận quấy rầy người, ta đây liền rời đi.” Thật là yêu thọ! Thái tử không phải là ở yến hội thân nhau với Vu Tử Kỳ sao, làm sao sẽ chạy tới nơi này a!
Tân Ngư mang trên mặt chút tiếu ý, hắn nhìn đỉnh đầu của Vu Xá Nguyệt, có chút ngoạn vị nói: “Tam tiểu thư nếu đã tới rồi cần gì phải vội vã đi, bổn cung cũng là một người, đang muốn tìm người trò chuyện.”
Vu Xá Nguyệt nghe tiếng cười của Tân Ngư đầu có chút phát mộng, lần trước nàng trong cung nhìn thấy Tân Ngư, đã cảm thấy người này vẻ mặt túc mục dữ tợn giống như là muốn ăn thịt người. Nhưng hôm nay thế nào một mực cười, cái gì cũng cười? Nụ cười này để nàng hoàng a! Mí mắt nàng nhảy không yên, chẳng lẽ lại sắp đại họa lâm đầu?
Nghĩ như vậy, Vu Xá Nguyệt liền ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: “Điện hạ, đại tỷ của ta nàng vừa đi qua bên kia ——”
“Ta biết, nhưng ta là tới tìm ngươi.” Tân Ngư cắt đứt lời của nàng.
“. . .” Nửa câu sau của Vu Xá Nguyệt bị nghẹn trở lại, lần thứ hai nàng gục đầu xuống, trong lòng có chút kinh nghi bất định, hắn biết Vu Lưu Vân qua bên kia? Vậy hắn có nghe thấy đối thoại của mình cùng Vu Lưu Vân hay không?
Tân Ngư thấy Vu Xá Nguyệt có hình dạng tránh né co quắp thập phần khả ái, liền đi tới bên người nàng, đưa ngón tay ra bao phủ cằm của Vu Xá Nguyệt, khiến cho ngẩng đầu nhìn mình. Hắn cúi người tới gần mặt của nàng, thập phần tà mị nói: “Bổn cung thật ra là có một số việc, muốn cùng tam tiểu thư hảo hảo thương thảo một chút.”
Vu Xá Nguyệt mạnh lui về phía sau một bước tránh thoát tay của Tân Ngư, giọng nói thoáng cái thập phần lạnh lùng, “Thái tử chê cười ta, ta nhất giới nữ tử, đâu xứng cùng thái tử thương thảo a.”
Nói thật, nếu như đây không phải là thái tử, nếu như đây đổi thành một người bình thường. . . Nàng sớm chào hỏi bằng một cái tát rồi! Đáng tiếc. . . Thái tử thân phận này vẫn là không chọc nổi, nàng vẫn là phải suy tính mạng nhỏ của mình một chút.
Tân Ngư cũng không thèm để ý cử động vừa rồi của Vu Xá Nguyệt, hắn cười thu tay về nói: “Mới vừa rồi ở yến hội, tam tiểu thư cũng không khiêm nhường như thế a.”
Vu Xá Nguyệt lạnh lùng ứng đối, “Lúc đó đó cũng là thực sự không có biện pháp, bị người bức bách, cũng sẽ nói một chút loạn thất bát tao, để thái tử chê cười. Không biết thái tử muốn cùng thần nữ nói cái gì, thần nữ kiến thức thiển cận, rất có thể giúp không được gì.”
Tân Ngư cảm thấy Vu Xá Nguyệt là bởi vì khẩn trương, nên hì hì bật cười. Như vậy khiến cho trong lòng Vu Xá Nguyệt mọc lông, trong lòng thô tục mắng.
Tân Ngư cười đủ rồi, liền nghiêm mặt nói: “Kỳ thực, bổn cung chỉ là muốn thỉnh ngươi giúp một chuyện mà thôi ~”
“Thái tử người có chuyện gì phân phó là được, thần nữ có thể làm được, nhất định sẽ làm, hà tất nói cái gì thỉnh với không thỉnh.”
“Không, bổn cung vẫn là muốn khách khí với tam tiểu thư một ít.” Tân Ngư lần thứ hai tiến lên hai bước, kéo gần cự ly, tiếp tục sâu kín nói: “Ta muốn. . . Cùng tam tiểu thư đàm một hợp tác.” Hắn dùng chính là ta, mà không phải là bổn cung.
Vu Xá Nguyệt sửng sốt, hiện tại đầu năm nay. . . Đều lưu hành đoàn thể đánh thiên hạ rồi sao? Lời dạo đầu này thật đúng là cùng Ngự Cảnh không mưu mà hợp. Nhưng lý do cự tuyệt của nàng cũng như lúc đầu cự tuyệt Ngự Cảnh một dạng, “Trong ngày thường thần nữ đại môn không ra trác môn không mại, không biết trên người có cái gì có thể được thái tử để mắt.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Vốn định thi xong mới up tiếp chương mới mà không nỡ để mọi người chờ đợi >,^ hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ ta nhé