CHƯƠNG : MẠNH MẼ TIẾP CẬN CP
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt nhún vai, nàng chính là như vậy, mỗi một huynh đệ tỷ muội của tướng phủ này, nàng cũng trực tiếp như vậy. Bất đồng duy nhất chính là những người đó có chọc nàng hay không cùng trình độ chọc mà quyết định hậu quả.
Vu Tử Nghị có chút ủy khuất đứng không chịu đi, nhưng hắn thấy Vu Xá Nguyệt cũng sắp ngủ, rốt cục có chút lo lắng nói: “Thế nhưng, ta ——”
“Tiểu thư, long nhãn!” Ngưng nhi bỗng nhiên lấy một viên long nhãn cho vào trong miệng Vu Xá Nguyệt, hy vọng tiểu thư ngoài miệng lưu đức, đừng kích thích tiểu hài tử đáng thương này nữa.
Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên bị lấp một viên nhãn, liền mất hứng liếc mắt, bây giờ nha hoàn đều phản thiên! Đến Ngưng nhi cũng dám đối với nàng như thế. Trong miệng nàng nàng chứa nhãn tức giận mà chỉ chỉ ghế đá một bên nói: “Tử Nghị ngồi đi, uống một ngụm trà tiêu nắng rồi đi.”
Thế nhưng Vu Tử Nghị không có chỗ đi, mà là tràn ngập thỉnh cầu nhìn Vu Xá Nguyệt, “Tam tỷ tỷ, ta chỉ là không chịu thua, ta muốn thử xem, trước đến thử đều không có cơ hội…”
Ánh mắt kia của Vu Tử Nghị thập phần hồn nhiên bi thiết, mang theo kiên trì niên linh này không nên có. Ngưng nhi nhìn từng đợt đau lòng, viền mắt đều đỏ lên.
Nhưng mà trong lòng Vu Xá Nguyệt không có gì bị xúc động, không phải là nhân tình ấm lạnh sao, thời đại nào mà không có chút chuyện như vậy. Hiện tại nàng tò mò chỉ có một, đó chính là, “Tại sao ngươi muốn qua đây hỏi ta? Lẽ nào ngươi cảm thấy ta có thể đáp ứng dạy ngươi điểm hữu dụng?”
Vu Tử Nghị mím môi, thanh âm yếu yếu nói: “Bởi vì… Những người khác sớm mấy năm trước đã hỏi qua rồi.”
“Nga, ngươi mỗi người đều thỉnh giáo, nên hiện tại cũng tới hỏi ta một chút ~” Vu Xá Nguyệt gật đầu, hài tử này có thể a, phỏng chừng bị Vu Tịnh Hoa cùng Vu Lệ Hương các nàng cười nhạo không ít đi, lại còn dám tiếp tục.
Vành mắt của Vu Tử Nghị đỏ lên nhìn về phía Vu Xá Nguyệt, bỗng nhiên hắn nhấc áo bào quỳ trên mặt đất, dọa Ngưng nhi cùng Ti Ti giật nảy mình.
Vu Tử Nghị thập phần kiên định nói: “Ta biết tam tỷ tỷ so với các tỷ tỷ kia có năng lực hơn, nên… Sư phụ không dạy, Tử Nghị thỉnh cầu tam tỷ tỷ có thể dạy ta một chút.”
Cái quỳ này của hắn rất nghiêm trọng, Vu Xá Nguyệt một lần nữa ngồi dậy, cúi người nhìn Vu Tử Nghị. Tóc thật dài của nàng quét vào gò má của Vu Tử Nghị, xoa xoa, ngứa ngứa.
Vu Xá Nguyệt nhẹ giọng hỏi: “Các tỷ tỷ khác, ngươi đều là hỏi như vậy?”
“Vâng.”
” Các nàng không phải là giống ta một dạng cự tuyệt ngươi ~”
“…” Vu Tử Nghị trầm mặc một chút, lại cắn răng nói rằng: “Vâng.”
Vu Xá Nguyệt đưa tay, kéo Vu Tử Nghị từ dưới đất lên, bởi vì khí lực của nàng quá lớn, Vu Tử Nghị hầu như không có năng lực phản kháng.
Thái độ của Vu Xá Nguyệt đã khá nhiều, như là một đại tỷ tỷ khuyên bảo: “Ngươi thật cho là trong đầu ta chứa thứ gì sao, tỷ tỷ ta cũng chép lại của người khác, kỳ thực ta cái gì cũng không biết.”
Vọng Thư Uyển
Trên mặt Vu Tử Nghị hiện lên một tia ngạc nhiên, Vu Xá Nguyệt một bên vỗ vỗ đầu gối dính đất của hắn, một bên nói: “Sao chép xong, tổng không phải là kiến thức thật, thế nhưng hai ca ca của ngươi đều là đại học giả chân chính dạy ra, học vấn này là ta cũng không có biện pháp có thể so sánh. Ta có thể dạy ngươi đầu cơ trục lợi, thế nhưng ngươi không cần cái này, đúng không.”
Thế nhưng, Vu Tử Nghị vẫn là ánh mắt sáng quắc nhìn Vu Xá Nguyệt nói: “Tam tỷ tỷ, ngươi suy nghĩ thêm một chút, ngươi nhất định có thứ có thể dạy ta.”
Vu Xá Nguyệt nhíu mày, hài tử này có chuyện gì, lời nàng vừa nói đều là lời vô ích sao? Hay là nói hài tử này… Hắn biết còn nhiều hơn so với nàng tưởng tượng?
Quả nhiên, Vu Tử Nghị ngưng thần nói: “Tử Nghị xem qua trong sách, vẫn chưa xuất hiện qua lời tỷ tỷ đã nói.”
“Ngươi ——”
“Tử Nghị từ năm tuổi bắt đầu nghiên thư tịch của tướng phủ, tám tuổi đến chỗ sư phụ, hai năm rưỡi cũng đọc xong tất cả tàng thư của Vân Sơn cư.”
“Vậy ngươi không cần hỏi lại ta mượn sách rồi.” Vu Xá Nguyệt đã tần lâm tức giận sát biên giới.
Vu Tử Nghị lui về phía sau một bước, lại lần nữa quỳ xuống nói: “Nên, Tử Nghị vừa biết, học vấn của tam tỷ tỷ chí ít không ở trong sách, vậy vô luận là ‘sao chép’ học vấn của người nào, vài thứ kia nếu đều ở trong đầu tỷ tỷ, đó chính là khả năng của tỷ tỷ. Nên… Còn thỉnh tam tỷ tỷ có thể nguyện ý chỉ điểm.”
(Luna: Ta phục thằng nhóc này thiệt)
“Vu Tử Nghị.” Thanh âm của Vu Xá Nguyệt lạnh xuống, “Ngươi cảm thấy ta tại sao phải chỉ điểm ngươi!”
Ba mẫu nữ nàng có thâm cừu với trên dưới tướng phủ, đó là thù hai nhân mạng. Nàng ước gì nhân tài của tướng phủ điêu linh, nghèo túng vô nhân! Tiểu tử này tuổi còn trẻ, lại dám tính toán nàng? Nếu như có, nàng không ngại để Vu Tử Nghị đi trước Vu Tử Kỳ.
“…” Vu Tử Nghị cũng bị khí tràng của Vu Xá Nguyệt gây kinh hãi, hắn tựa hồ là cảm giác được sát khí của Vu Xá Nguyệt phun ra ngoài, nên hắn mím chặt môi, nhỏ nhẹ nhỏ nhẹ run rẩy, một chữ đều cũng không nói ra được.
“Tiểu thư!” Ngưng nhi ném vỏ trong tay, bắt đầu lôi kéo Vu Xá Nguyệt.
Mặc dù Ngưng nhi cũng chán ghét tướng phủ, thế nhưng nàng luôn luôn đối với người yếu đuối có đồng tình cùng quan ái, nàng từ đầu chí cuối đều làm không được như Vu Xá Nguyệt, hạ thủ hung ác độc địa. Bởi vì Vu Tử Nghị cùng Vu Âm Nhi cũng là hài tử đồng dạng rất khổ trong tướng phủ này, vưu kì Vu Tử Nghị, Ngưng nhi có đôi khi đã cảm thấy, sinh hoạt của hài tử kia thực sự là một phiên bản của Vu Xá Nguyệt.
Vu Xá Nguyệt bị Ngưng nhi nắm tay, liền dần dần thu cơn tức, nhưng vẫn là lạnh lùng nói: “Ngươi đi về trước đi.”
Vu Tử Nghị biết tiếp tục nữa cũng không có kết quả gì, liền không thể làm gì khác hơn là cúi thấp đầu chậm rãi đứng lên. Ti Ti muốn đi qua đỡ hắn, nhưng hắn không nhìn ai một mắt, không nói được một lời đi ra ngoài.
Vu Xá Nguyệt nhìn bóng lưng nghèo túng của hài tử này, cũng không biết lần thứ mấy bị người răn dạy đuổi đi. Nàng nhịn không được phát cáu xoa xoa cái trán hỏi bản thân, đây là cần gì chứ… Nàng vừa rồi tại sao phải cùng hài tử này so đo nghiêm trọng như vậy. Nàng đối với Vu Âm Nhi chưa từng trực tiếp phát hỏa như vậy, hài tử này thậm chí cũng không có làm quá phận như Vu Âm Nhi a.
“Tiểu thư,” Ngưng nhi ngồi xổm trước mặt nàng, ân cần nói: “Chớ khó chịu.”
Vu Xá Nguyệt lắc đầu, “Ta không sao, chính là…” Chính là đối với hải tử này không tốt nỗi.
Ngưng nhi thở dài một tiếng: “Tiểu thư, dù cho ngươi mắng ta không quả quyết, ta cũng phải nói… Tiểu thiếu gia hắn, người suy tính một chút đi.”
“…” Vu Xá Nguyệt ngẩng đầu nhìn Ngưng nhi một chút, sau đó nhắm mắt lại, “Được rồi, sau này hãy nói đi.”
——
Vu Tử Nghị đi rồi, Vu Xá Nguyệt an vị giữa sân suy tư, kỳ thực nói trắng ra là chính là đờ ra, nàng cũng biết mình lo lắng cái gì.
Bên cửa kia có một tiểu nha hoàn vóc dáng thấp chạy tới, nha hoàn không dám vào cửa, chỉ là đứng ở cửa chính nhìn xung quanh vài lần. Vu Xá Nguyệt không để ý đến nàng, Ngưng nhi chủ động đứng dậy đi tới.
Nha hoàn kia cùng Ngưng nhi nói mấy câu lại xoay người chạy, sắc mặt Ngưng nhi nặng nề đi về nói: “Tiểu thư, Trầm tiểu thư tới rồi.”
“Hoan nhi?” Vu Xá Nguyệt sửng sốt, rốt cục hoàn hồn, “Nàng vì sao đến?”
Ngưng nhi cúi người bên tai nàng nói: “Mã xa của Trầm tiểu thư ở bên ngoài chờ, truyền tin nói nàng rất gấp, hơn nữa người có chút sụp đổ, thoạt nhìn hình như không quá tốt a…”
“Như vậy? Vậy đi thôi.” Trong lòng Vu Xá Nguyệt dâng lên dự cảm bất hảo, đếm y phục cũng không có đổi đứng dậy đi ra ngoài.
Nàng và Trầm Nhan Hoan tuy rằng chỉ cùng một chỗ vài lần mà thôi, thế nhưng cảm tình của hai người thập phần thâm hậu. Bởi vì nhà của Trầm Nhan Hoan tương đối nghiêm khắc, nên mỗi lần đi ra chới đều là Vu Xá Nguyệt đến tướng quân phủ tìm người, mà Trầm Nhan Hoan đi tìm, vẫn là lần đầu tiên.
vongthuuyen.com
Hai người một đường chạy đến hậu môn, vì để tránh phiền phức, nàng còn chú ý né mấy nha hoàn cùng Liễu di nương.
Lao ra hậu mônm Vu Xá Nguyệt chỉ thấy loại mã xa nhỏ của tướng quân phủ đậu ở chỗ này. Tiên Quả một thân nam trang, ngồi ở bên ngoài kéo dây cương, tự mình làm xa phu.
Vu Xá Nguyệt nóng ruột, nàng không cần người đỡ liền vội vội vàng vàng lên xe ngựa. Vén rèm lên, chỉ thấy gương mặt mộc của Trầm Nhan Hoan, đờ đẫn ngồi ở bên trong.
Mặc dù nàng diện vô biểu tình, thế nhưng Vu Xá Nguyệt có thể cảm giác được, trên người nàng có tâm tình ba động cực kỳ cuồng bạo. Vu Xá Nguyệt tiến lên bắt lại đầu vai của nàng kinh hô, “Hoan nhi! Làm sao vậy.”
Sắc mặt của Trầm Nhan Hoan bất biến, lạnh lùng nói: “Đừng hỏi ta!”
“?” Đây là lần đầu tiên Trầm Nhan Hoan quát lớn Vu Xá Nguyệt như vậy, Vu Xá Nguyệt không có tức giận, nàng biết Trầm Nhan Hoan đại khái là ở trong tâm tình của mình không ra được, hiện tại không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn trên người Trầm Nhan Hoan cũng không có vết thương gì, nàng vẫn là thở phào nhẹ nhõm. Chuyện gì cũng không quan trọng bằng thân thể.
Tiên Quả kéo Ngưng nhi lên xe ngựa, sau đó lái xe ly khai. Vu Xá Nguyệt biết các nàng đây là muốn đến một chỗ, cái chỗ này sẽ cho nàng một đáp án. Vậy nếu Trầm Nhan Hoan không muốn nói chuyện, nàng cũng không muốn ép buộc.
Nàng an tĩnh ngồi ở bên người Trầm Nhan Hoan, đưa tay khoác vai của nàng, trấn an vỗ đầu vai của Trầm Nhan Hoan.
Trầm Nhan Hoan bị ôm, thuận thế dựa vào hõm cổ của Vu Xá Nguyệt, vẫn không nhúc nhích.
Vu Xá Nguyệt thở dài ở trong lòng: Đừng lo lắng, ai khi dễ ngươi, ta báo thù cho ngươi.
Mã xa dần dần chạy đến khu náo nhiệt, tiếng động lớn tiếng rao hàng ngoài xe thập phần náo nhiệt, mà bầu không khí trong mã xa lại yên tĩnh quỷ dị.
Qua hồi lâu, xe rốt cục ngừng. Mã xa vừa dừng lại, Trầm Nhan Hoan vẫn trầm mặc bỗng nhiên từ trong lòng của Vu Xá Nguyệt bật người dậy, không nói một lời đi ra.
Vu Xá Nguyệt lập tức theo sát nàng, nàng vừa xuống xe mới phát hiện, mã xa đây là dừng ở một quán trà nổi tiếng nhất đế đô ——Vân Sinh trà xã.
Trầm Nhan Hoan mặc kệ mọi thứ sải bước đi vào trong, Tiên Quả đang bận rộn với mã xa, nên Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi liền đi theo sát.
Lầu một của quán trà cũng sẽ có sân khấu kịch, trong ngày thường ban ngày có người kể chuyện, buổi tối có người hát hí khúc, trên đài không bao giờ để trống.
Lúc này là chính buổi chiều có người kể chuyện, rất nhiều người rảnh rỗi đều ngồi ở nhấp trà, đợi người kể chuyện uống xong nước, tiếp tục kể cho bọn hắn nghe.