CHƯƠNG : CHÊ TA NGHÈO ĐỀU LÀ HAM GIÀU
Editor: Luna huang
Vu Xá Nguyệt gật đầu, tốt, phi thường tốt, vô luận ta không tốt thế nào ta đều có một trái tim chân thành, đây là một đề liều mạng.
“Vậy trừ cái đó ra?”
Lâm Kỳ Văn biết Vu Xá Nguyệt hỏi là quyền thế cùng gia sản, vì vậy hắn lộ ra một biểu tình thập phần khinh bỉ nói: “Mặc dù địa vị của Lâm phủ ta so ra kém tướng quân phủ, thế nhưng ta biết Hoan nhi không phải là cái loại nữ tử ái mộ tiền tài quyền thế này, chúng ta cùng một chỗ nhất định sẽ rất hòa mục mỹ mãn.”
Phía dưới lập tức có mấy nam tử phụ họa, Vu Xá Nguyệt chỉ phủi bọn họ một mắt, vừa nhìn chính là người Lâm Kỳ Văn gọi tới.
Nàng tạm thời không để ý đến mấy người kia, mà là vẻ mặt như có điều suy nghĩ nói, “Nga ~ nói cách khác ‘ Ta tuy rằng lớn lên xấu, trong nhà không có tiền còn không có quyền, đầu óc cũng như năng lực đều bình thường, sau này cũng không nhất định tốt với thê tử, nhưng phản chính ta có một trái tìm thật lòng, cái gì cũng đủ’, đúng không?”
Người chung quanh ngay từ đầu vẫn cảm thấy Lâm Kỳ Văn nói có điểm đạo lý, thế nhưng nghe Vu Xá Nguyệt tổng kết như thế, cũng không nhịn được cũng không nhịn được xuy cười rộ lên.
Trầm Nhan Hoan ghé vào, theo khe cửa cẩn thận nhìn ra phía ngoài, trong lòng nàng trong lòng nàng thoáng buông lỏng một chút, xem ra Nguyệt nhi là thật có biện pháp nói cho Lâm Kỳ Văn chết.
“Cái này. . .” Lâm Kỳ Văn do dự một chút, lập tức lại cứng cổ nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?” Hắn thật không có gì cả, hiện tại cũng chỉ có thể cắn hai chữ “Thật tình” này không buông.
Ngoài Trầm Nhan Hoan cùng Lâm Kỳ Văn dự liệu chính là, Vu Xá Nguyệt cư nhiên gật đầu đồng ý, “Ta cảm thấy Lâm công tử nói đúng nha! Hai người cùng một chỗ thân phận và những thứ khác không quan trọng, quan trọng là yêu nhau. Rất nhiều kịch bản cũng không phải đều viết rất nhiều cố sự của tài tử giai nhân đó sao ~ công chúa tiểu thư theo thư sinh nghèo chạy trốn, nghe cũng lãng mạn.”
Lâm Kỳ Văn mừng rỡ trong lòng, ngay sau đó Vu Xá Nguyệt còn nói thêm: “Các vị ở tại đây, Hoan nhi chúng ta đúng là người không ái mộ tiền tài, nên. . . Vô luận nhà các ngươi nghèo bao nhiêu, không có bao nhiêu tiền, chỉ cần sau này một lòng một ý cùng Hoan nhi một chỗ, không có sính lễ thì thế nào, nhấc tay lên ta xem ai nguyện ý a?”
Mặt củaTrầm Nhan Hoan ở sau cửa sắp ngã sấp xuống, đây cũng quá, quá hào phóng rồi?
Lâm Kỳ Văn ngạc nhiên nói không ra lời.
Vọng Thư Uyển
Người vây xung quanh xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, rất nhiều người mặt mặt tư dò xét, không ai lên tiếng. Rất nhanh, một nam tử do do dự dự giơ tay lên, “Cái này. . . Ta muốn. . .”
Hắn đi đầu như thế, rất nhiều người theo đó mà tranh nhau giơ tay.
“Ta ta ta!”
“Tam tiểu thư ta cũng vậy! Ta có thể bảo đảm cả đời không nạp thiếp!”
“Còn có ta ——”
“Chờ một chút ——” Lâm Kỳ Văn thoáng cái luống cuống, hắn không nghĩ tới dùng “Thật tình” Đào hầm chôn người khác, lại vùi luôn mình bên trong.
Vu Xá Nguyệt che miệng cười khẽ, “Lâm công tử, ngươi cũng nhìn thấy, thật tình ai cũng có. Hoan nhi không chọn ngươi mới là ái mộ hư vinh, không bằng tìm một bình dân bách tính, thành một đoạn giai thoại truyền kỳ a?”
Nụ cười này của nàng thực sự là quá mị hoặc người, dù sao ai cũng không thấy Trầm tiểu thư là cái dạng gì, nếu là Vu Xá Nguyệt ở chỗ này nói muốn gả, phỏng chừng người sôi trào càng nhiều.
“Không, không phải, ta ngoại trừ thật tình thực lòng với Hoan nhi, ta còn có năng lực để cho nàng được sống cuộc sống tốt.” Trên đầu Lâm Kỳ Văn rũ một tầng tầng mồ hôi mịn, nếu là Trầm Nhan Hoan thực sự tùy tiện tìm một bình dân gả, vậy trước người kể chuyện nói đều là vô ích! Thế nhưng hắn không nghĩ tới, đường đường tiểu tổ tông duy nhất của tướng quân phủ, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện gả người, hắn thỉnh nhiều người kể chuyện hơn thì cũng như không.
Vu Xá Nguyệt thiêu mi nói: “Lâm công tử quá lo lắng, gia nghiệp của tướng quân phủ lớn như vậy, Hoan nhi có thể mang theo đồ cưới phong phú sang đó. Ta tin tưởng, bất cứ người nào ở đây, cùng Hoan nhi một chỗ sau này đều có thể thắt lưng triền bạc triệu, vinh hoa phú quý. Các vị nói đúng không.”
“Không! Ta còn có… Có địa phương tốt hơn bọn họ!” Mắt thấy các nam nhân xung quanh bị Vu Xá Nguyệt “Xách động” Nhiều như vậy lại dược dược dục thí, để Lâm Kỳ Văn bội cảm áp lực, hắn nỗ lực nói một câu: “Ta, ta có nội tại a!”
Vu Xá Nguyệt câu dẫn ra khóe miệng, nga, nhìn thấy người người đều có thật tình, nên rốt cục không đề cập tới thật tình nữa rồi sao ~ “Vậy, thỉnh người hảo hảo chứng minh nội tại của ngươi một chút đi.”
Phía dưới lập tức lại có người xì xào bàn tán chen vào nói, “Cái này là không có cách nào chứng minh đi.”
“Đúng đó. . .”
“Có thể chứng minh a, xin hỏi Lâm công tử đọc mấy năm tư thục, tiên sinh là danh hào gì, chủ yếu nghiên tập chính là văn học? Lịch sử? Hay tinh tượng chu dịch? Ngũ hành bát quái? Y học thân thảo? Có kiến giải gì về học thuật? Không ngại cùng tiểu nữ tử tham thảo một chút.” Vu Xá Nguyệt vừa cười nói, vừa chậm rãi đi xuống bậc thang.
“Cái này. . .” Lâm Kỳ Văn nhìn nữ nhân trước mắt này chậm rãi đến gần mình, lại có loại cảm giác bị trước mặt chèn ép.
Vu Xá Nguyệt cũng không tính nghe câu trả lời của hắn, nên nói tiếp, “Lâm công tử mấy tuổi bắt đầu luyện công tập võ cường kiện thân thể, trong ngày thường dậy sớm không? Chăm chỉ khắc khổ không? Học công phu gì thế, luyện quyền cước gì?”
Người chung quanh hống cười rộ lên, vừa nhìn hình thể này của Lâm Kỳ Văn, đặt ở hiện đại bụng bia thêm ngu ngốc, nói hắn không phải hết ăn lại nằm? Ai tin tưởng a?
“Ta, ta không. . .” Lâm Kỳ Văn bị hỏi đến sắc mặt đỏ bừng, lúc này hắn không nhìn ra Vu Xá Nguyệt là muốn đối phó mình, vậy hắn thực sự choáng váng.
“Nga ~” Vu Xá Nguyệt vòng quanh đánh giá trên dưới Lâm Kỳ Văn, cười nhạo nói: “Nguyên lai Lâm công tử coi như là gia cảnh bất học vô thuật, không có ăn chơi trác táng, không tiêu sái học ăn chơi trác táng thì không được? Vậy ngươi luôn miệng nói Hoan nhi coi trọng nội tại của ngươi, lẽ nào nàng coi trọng phì nhục trong thân thể ngươi?”
Trầm Nhan Hoan bên trong cửa rốt cục nín khóc mỉm cười, mấy sai vặt của tướng quân phủ đều ngạc nhiên liếc nhau, mồm mép này… So với tiểu thư cùng lão gia cãi nhau còn cao vài đẳng cấp a!
Nghe chung quanh chung quanh, Lâm Kỳ Văn nổi giận, hắn chỉ vào mũi của Vu Xá Nguyệt rống giận: “Vu tam tiểu thư nói như vậy hơi quá đáng đi!”
“Ta quá đáng? Ta nói sai câu nào thỉnh Lâm công tử chỉ giáo a ~ hay là nói Lâm công tử muốn cùng văn thải nhiều lần, hoặc là đùa bả thức chứng minh một chút?”
Lâm Kỳ Văn đứng ở dưới mặt trời chói chang, chảy cả người mồ hôi. Lúc này hắn cảm thấy mặt bị phơi đến cực rát, thập phần hối hận vì sao dùng phương thức này qua đây cầu hônm Vu Xá Nguyệt quả thực chính là môn thần của tướng quân phủ a! Nhưng là bây giờ người đều ở chỗ này, hắn quyết không thể lùi bước.
So với văn tuyệt đối không được, nghe nói Vu Xá Nguyệt là có thể cãi vả với tiểu vương gia, hắn tuyệt đối không thể cứng đối cứng, nhưngđộng võ. . . Mình cũng không biết a!
Lâm Kỳ Văn miệng cọp gan thỏ lớn tiếng nói: “Đây, đâu. . . Người có thiên phú bất đồng, ta, ta tự nhiên là nỗ lực! Bất quá chỉ là. . . Học chậm! Không có nghĩa là không có lòng đó a.”
Vu Xá Nguyệt thiêu mi, đây không phải là thử cũng không dám thử sao, “Vậy Lâm công tử đây là văn bất thành võ không thông a, cứ như ngươi vậy còn cho là mình có nội tại đẹp?”
Xung quanh một mảnh tiếng cười, Lâm Kỳ Văn biết tuyệt đối không thể nói tiếp với Vu Xá Nguyệt, nữ nhân này một mực đào hầm cho mình. Vì vậy chỉ vào mũi của Vu Xá Nguyệt nộ hảm: “Ngươi gọi Hoan nhi ra đây, tất cả mọi người biết Hoan nhi cùng ta lưỡng sương tình nguyện! Ngươi ở đây chọc loạn cái gì! Ta với ngươi không có gì đáng nói!”
Người kể chuyện kia thấy Lâm Kỳ Văn không chịu nổi, cũng theo châm ngòi thổi gió, “Đúng vậy a ~ tướng phủ tại sao muốn tại sao muốn chuyện của tướng quân phủ ~”
“Đúng đó, thế nào không thấy Trầm tiểu thư tự đi ra?”
A, lúc này còn không quên tiếp tục tản lời đồn, Vu Xá Nguyệt nheo đôi mắt lại, “Ngày hôm nay ta là theo lệnh mà đến, nên lời của ta chính là ý tứ của Hoan nhi. Ta bất quá là nhất giới nữ lưu, Lâm công tử nếu là ngay cả một cửa của nữ tử yếu đuối như ta đều không qua được, làm sao qua một cửa ải kia của tướng quân đại nhân.”
“Ngươi —— ta chỉ muốn gặp Hoan nhi! Ngươi nhất định là mưu đồ muốn chia rẽ chúng ta!” Lâm Kỳ Văn tuy rằng tức giận, lại mồm mép đều theo không kịp, chỉ có thể nhiều lần nói một cái lý do.
Trầm Nhan Hoan cũng rốt cục không nhịn được, nếu bên ngoài nhiều người gọi nàng như vậy, vậy nàng đi ra ngoài cứng đối cứng thì như thế nào. Nàng đẩy đại môn ra, mang theo kiếm đi tới cả giận nói: “Nguyệt nhi nói đúng, ngày hôm nay lời của nàng chính là ý tứ của ta!”
Nhãn tình của Lâm Kỳ Văn sáng lên, cuối cùng là bức cho chính chủ đi ra, lập tức tiến lên hai bước vội vàng nói: “Hoan nhi a, nàng đừng náo loạn với ta nữa, chúng ta có cái gì thì nói cùng nhau. Cùng lắm thì nàng đánh ta mắng ta, cũng đừng làm cho người chế giễu nữa a.”
vongthuuyen.com
Nếu không phải hàn quang của kiếm trong tay Trầm Nhan Hoan bắn ra bốn phía làm cho lòng người hàn, hắn khẳng định đi lên trước kéo người mà nói.
Trầm Nhan Hoan trừng mắt, vén áo bào lên một cước dẫm lên trên đài sư tử bằng đá ở cửa nói, “Phi, ngươi có ác tâm hay không, để người tản lời đồn ở bên ngoài ta sẽ chịu thua? Ngươi nhìn ta lão tử của ta là ai một chút! Đại tướng quân của Long Phục nháy mắt bình lão Lâm gia các ngươi có tin hay không!”
Ở trong lòng Vu Xá Nguyệt ai thán ~ nàng đang từng bước từng bước dẫn đạo dư luận, Hoan nhi này liền không nhịn được phép khích tướng đi ra, nàng có chút lo lắng, trước nháo không được tranh thu qua đây lấy ủng hộ của tỷ số a.
Lâm Kỳ Văn bị lời hung ác độc địa của Trầm Nhan Hoan làm sợ đến trong lòng run lên, nhưng trong ý thức của hắn chính là cảm thấy đây là đế đô, bất luận kẻ nào cũng không thể không để vương pháp vào trong mắt ( hắn cư nhiên cảm thấy vương pháp sẽ bảo hộ hắn?), chuyện rải lời đồn này lại không tra được trên đầu hắn, mình nhất định không có chỗ xấu! Đúng, không có chỗ xấu! Hơn nữa có thể được chỗ tốt!
Vì vậy hắn lệ trong mắt hắn tung hoành khóc ròng nói: “Hoan nhi. . .nàng, nàng thay đổi thế nào. . .”
“Còn muốn nói ta trở nên ái mộ hư vinh cùng tiền tài, thích tiểu bạch kiểm đúng không? Ngươi cũng quá ác tâm, ngươi để mọi người xem bộ dáng này của ngươi, ta làm sao có thể thích ngươi. Đao gác ở trên cổ cũng phun không ra một câu thơ, người lười có thể nằm tuyệt không đứng, ta lấy người về ăn thịt heo sao?” Trầm Nhan Hoan đây là bực bội, không có hình tượng chút nào thao thao bất tuyệt mắng lên, so với việc Vu Xá Nguyệt dùng thủ đoạn mềm dẻo làm bẩy rập, nàng đây là châm chọc tinh khiết.
Bởi vì người ở cửa càng ngày càng nhiều, nên dân chúng của Long Phục triệt để kiến thức đại tiểu thư của tướng quân phủ mạnh mẽ tùy hứng cỡ nào.