CHƯƠNG : THỈNH NGƯƠI HY SINH ĐI
Editor: Luna Huang
“Nhưng, nhưng, Nguyệt nhi sợ thái tử a…” Vu Xá Nguyệt thoáng cái khóc lên, nước mắt lốp bốp rơi xuống.
Lão thái thái không hiểu, vội vàng khuyên nàng: “Ai, nha đầu a, ngươi đây cái gì a! Ngươi suy nghĩ một chút, đây chính là hoàng thượng tương lại! Ngươi bắt được tim của hắn, muốn cái gì không có a!”
Vu Lưu Vân chán ghét liếc mắt, trang a, tiếp tục trang a, lúc đầu dùng dao nhỏ buộc nàng không phải chính là người này sao. Nàng thật là cảm thấy ác tâm a, lại phải gả cùng loại tiện nhân này!
Vu Xá Nguyệt không nhìn Vu Lưu Vân, con mắt lệ uông uông hỏi lão thái thái, “Nguyệt nhi… Có thể không đi không.”
Sắc mặt của lão thái thái nhất ngưng, mới vừa rồi mỉm cười, thân mật, yêu thích, kiên trì… Hết thảy tất cả vào lúc này đều hóa thành lạnh lùng cùng phẫn nộ. Nàng bỗng nhiên kéo tay của Vu Xá Nguyệt, thanh âm lạnh như băng nói: “Thế nào, ngươi đây là không muốn tốt cho tướng phủ?”
Vu Xá Nguyệt vừa nói như vậy chỉ là vì nghiệm chứng chuyện này có dư địa cự tuyệt hay không mà thôi, thế nhưng thái độ này của lão thái thái, thật sự là đã nói rõ tất cả. Trong lòng nàng lạnh như băng nghĩ, xem ra không đáp ứng lão phu nhân cũng sẽ không bảo bọc mình. Cần phải tạm thời lẩn tránh phong mang đi.
Vì vậy thoại phong nhất chuyển, nàng tiếp tục khóc lóc kể lể: “Tổ mẫu, ngươi vừa nói gả đi, Nguyệt nhi liền nghĩ đến sau này phải ly khai tổ mẫu, trong lòng thật là khó chịu a…”
Vừa nghe Vu Xá Nguyệt nói như vậy, lão thái thái sửng sốt, nguyên lai hài tử này là bởi vì luyến tiếc mình mới… băng lãnh trên mặt nàng lập tức tiêu tán, trong lòng còn có chút hơi hổ thẹn, nàng không nên hoài nghi Nguyệt nhi a.
Vì vậy nàng trấn an vỗ đầu của Vu Xá Nguyệt nhu hòa nói: “Ai, ngươi hài tử này, nữ nhân nào có không gả không sinh con a. Đây là quy củ.”
Vu Xá Nguyệt càng khóc dữ dội hơn: “Nguyệt nhi không muốn đi, muốn vẫn bồi tổ mẫu.”
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, tổ mẫu đau lòng a.” Kiên trì của lão phu nhân đã trở vềm nàng ôn nhu nói khuyên: “Sau này thường thường trở lại thăm một chút là đượcm nếu như ngươi thật nhớ thương tổ mẫu, liền cùng Lưu Vân cố gắng một chút, cùng nhau vào thái tử phủ. Chỉ cần hậu viện của thái tử là của các ngươi, vậy sau này hậu cung của Long Phục, chính là của Vu gia chúng ta.”
Vọng Thư Uyển
Mặc dù Khương Tình Tuyết cùng Vu Lưu Vân đều lòng mang bất mãn, thế nhưng nghe ngôn ngữ hào khí như thế của lão thái thái, trong mắt các nàng đều bốc cháy lên, đó là dã tâm vĩnh cùng hướng tới viễn tồn tại.
Vu Xá Nguyệt mím môi khó nhọc nói: “Ân, Nguyệt nhi hiểu.”
“Hảo, hiểu là được rồi.” Nghe Vu Xá Nguyệt đáp ứng, lão thái thái cười nếp nhăn trên mặt của kinh khủng rất nhiều, nàng là tin tưởng tâm cơ cùng năng lực của Vu Xá Nguyệt, nếu là Vu Xá Nguyệt có thể cùng Vu Lưu Vân, vậy vị trí của thái tử phi tuyệt đối sẽ xuất từ tướng phủ!
Khương Tình Tuyết cùng Vu Lưu Vân liếc nhau, trong mắt Vu Lưu Vân thoáng hiện một tia tinh quang, không nghĩ tới Vu Xá Nguyệt lại dám đáp ứng, nàng sẽ để nàng nếm thử tư vị không biết tự lượng sức mình.
Vu Xá Nguyệt lo lắng truy vấn: “Tổ mẫu, vậy nếu là thái tử không thích Nguyệt nhi nữa, chỉ muốn thú đại tỷ tỷ thì sao?”
Lão thái thái cười sờ mặt nàng nói: “Vậy Nguyệt nhi gả cho người khác a. Tổ mẫu nhất định tìm một người tuyệt đối có quyền thế cho ngươi, có thể giúp tướng phủ chúng ta.”
Vu Xá Nguyệt nheo mắt lại, cọ cọ trong bàn tay lão thái thái một chút, vô cùng thân thiết nói: “Nga, vậy tổ mẫu thật là tốt a ~”
——
Ra khỏi Quần Tinh trai, Vu Xá Nguyệt một đường hấp tấp chạy về đi tây viện. Bởi vì trong lòng tức giận, cho nên nàng đi đặc biệt nhanh.
Ngưng nhi ở phía sau một đường chạy chậm đuổi theo nàng, thập phần vội vàng hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư! Ngươi vừa rồi là thật đáp ứng sao?” Sẽ không phải thực sự muốn cùng đại tiểu thư gả chứ?
Vu Xá Nguyệt cũng không quay đầu lại nói: “Mới không, hoàng cung là địa phương ăn tươi nuốt sống, đánh chết cũng không có thể đi.” Hơn nữa nàng cũng không có đặc thù đam mê, không dự định xài chung lão công với người khác.
Ngưng nhi nhíu mày, tình cảnh bi thảm nói thầm: “Vậy làm sao bây giờ a! Đó là gả cho tiểu vương gia cũng không có thể gả cho thái tử a. . .”
Vu Xá Nguyệt bỏ quên những nội dung nói thầm kia của Ngưng nhi, chỉ là thập phần nặng nề lắc đầu nói: “Quên đi, chúng ta đi trước một bước tính một bước, cái này cũng còn chưa tới tuyệt cảnh. Chúng ta còn có mấy ngày, ta nghĩ một chút biện pháp.”
“Ân.”
Các nàng trở lại tây viện, vừa vào cửa mắt đầu tiên nhìn thấy, chính là hắc y nam nhân thân hình cao lớn tựa ở trên cây, mà người này chính là. . . A Ly?
Ti Ti cùng Tiểu Linh hai người bọn họ vẻ mặt mờ mịt đứng ở một bên nhìn A Ly, nhất phó không biết như thế nào cho phải. Các nàng vừa thấy được Vu Xá Nguyệt trở về, như nhìn thấy cứu tinh chạy tới nghênh tiếp. Mỗi một người đều Mỗi một người đều cấp thiết nói: “Tiểu thư, ngươi trở lại rồi!”
“Đúng rồi, tiểu thư ngươi nhìn hắn. . .”
Vu Xá Nguyệt vỗ vỗ vai của các nàng tỏ vẻ trấn an, sau đó đi tới trước mặt A Ly, hồ nghi hỏi hắn, “Ngươi không phải là bình thường không xuất hiện sao?”
Lúc này Ngưng nhi trốn ở ở một bên nhỏ giọng giải thích với Ti Ti, Tiểu Linh các nàng: Đây là tuỳ tùng mới của tiểu thư. . .
A Ly mở mắt ra, hắn đứng thẳng người nói rằng: “Phản chính chỗ này của ngươi không có người lạ. Mấy người này không phải đều là tâm phúc của ngươi sao.”
Vu Xá Nguyệt bĩu môi, “Tin tức của ngươi trái lại đủ tất cả a. . .”
A Ly nghiêm mặt nói: “Bởi vì ta là đến bảo vệ ngươi.”
vongthuuyen.com
“Được rồi được rồi, chỉ cần ngươi không mang theo người tới giết ta như vậy đủ rồi.” Vừa nhắc tới cái từ bảo hộ này, Vu Xá Nguyệt có chút phiền táo lo nghĩ đến Ngự Cảnh.
“Thật xin lỗi.” Nhắc tới sự kiện kia, A Ly cũng có chút áy náy, “Ta không nghĩ tới nàng sẽ kích động như vậy. . .”
Nhưng mà, hắn suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: “Bất quá thật sự là bởi vì tam tiểu thư ngươi quá gần chủ tử.”
“Ngươi là có ý gì?” Vốn có lời của A Ly coi như cho người cảm động, kết quả câu cuối này, đem cơn tức vừa hả của Vu Xá Nguyệt phun trào, nàng và Ngự Cảnh gần thế nào? Nói như thế nào giống như nàng muốn câu dẫn Ngự Cảnh.
Ánh mắt của A Ly nhìn thẳng Vu Xá Nguyệt nói rằng: “Cô nương đeo mặt nạ kia, chính là hồng nhan tri kỷ của chủ tử.”
“Cái gì hồng hay không hồng nhan cũng không có quan hệ với ta, hành vi quy phạm của mình để tốt cho mình thế sao? Nàng tìm ta có tác dụng gì a. Ngự Cảnh bên ngoài không biết kiềm chế nàng nên đi tìm Ngự Cảnh ~” Vu Xá Nguyệt liếc mắt, nàng cảm thấy A Ly ở loại chuyện này chút không thể nói lý.
A Ly không nói gì, chỉ là lão lão thật thật nghe. Tuy rằng A Ly không thích chủ tử nhà mình cùng Vu Xá Nguyệt pha trộn cùng một chỗ, thế nhưng lần này Vu Xá Nguyệt thụ thương cũng do hắn, hắn vẫn tình nguyện ở chỗ này bồi tội.
Trong đầu Vu Xá Nguyệt còn có chuyện của Tân Ngư rất phiền, nàng cảm thấy hiện tại A Ly mọc trong viện như một cái cây không sinh cơ, nên phiền táo nói: “Ta đi về trước, không ăn cơm chớ phiền ta.”
Sau đó xoay người vào phòng, ba một tiếng đóng sầm cửa phòng.
A Ly có chút bất đắc dĩ nhìn cửa phòng của Vu Xá Nguyệt một mắt, không có địa phương hoạt động.
Ti Ti, Tiểu Linh hai người lôi kéo Ngưng nhi xì xào bàn tán. Ti Ti hồ nghi hỏi: “Nói như vậy, người này là tuỳ tùng của tiểu thư sao, thế nào ngang như vậy a?” Sắc mặt thối như vậy, lạnh như băng bày sắc mặt với tiểu thư. . .
Ngưng nhi nhìn A Ly bĩu môi, “Người này rất xấu, các ngươi đều cẩn thận một chút.”
“Nga. . .”
A Ly nghe thấy được lời của Ngưng nhi, một đôi mắt u trầm quét tới.
Ti Ti cùng Tiểu Linh bị ánh mắt kia của A Ly làm cho cả người căng thẳng, bất quá Ngưng nhi không sợ, cổ nàng rất cứng, cả tiếng kêu gào nói: “Nhìn cái gì vậy! Nói ngươi thì thế nào!” Người này cùng sửu bát quái mang mặt nạ kia là một phe, nếu không phải đánh không lại, nàng sớm động thủ rồi.