CHƯƠNG : BẰNG HỮU MỘT ĐỜI CÙNG NHAU BƯỚC
Editor: Luna Huang
(Luna: Haha phát hiện tác giả này có cùng bài hát yêu thích với ta)
Nhưng Vu Tử Kỳ dĩ nhiên cũng không có đứng ở bên Vu Lưu Vân, “Ai, tổ mẫu đây cũng là vì lo lắng cho tướng phủ. Đây không phải là vì lý do an toàn sao. Ngươi lý giải tổ mẫu a. Nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường, huống thái tử sau này là hoàng thượng. Phản chính bên người thái tử nhất định phải có nữ nhân khác, mang theo người nha mình xác định là bảo hiểm.”
Vu Lưu Vân chợt cả giận nói, “Ta nói ngươi không phải là hồ đồ chứ! Ngươi nếu cũng nghe nói nhiều chuyện như vậy, vậy hẳn là cũng biết Vu Tịnh Hoa cùng Vu Lệ Hương ăn bao nhiêu thiệt thòi đi, Khương Doanh đều bởi vì nàng chọc giận tổ mẫu. Hiện tại con tiện nhân kia rõ ràng là muốn đối nghịch với ta, để cho nàng theo ta, vậy còn không như tiện nghi Anh Đào! Tốt xấu Anh Đào vẫn là người một nhà với ta.”
“Ta chỉ bảo người đừng làm tổ mẫu tức giận, lại không nói nên để Vu Xá Nguyệt đi.” Vu Tử Kỳ có chút bất đắc dĩ dụ dỗ nàng.
Vu Lưu Vân từ trên ghế đứng lên, căm tức Vu Tử Kỳ nói: “Mau giúp ta nghĩ một chút biện pháp chặt đứt ý niệm trong đầu của nàng đối với thái tử đi, ta chỉ sợ thủ đoạn gì nàng đều dùng, thái tử thực sự nghe nàng nói a. Nàng ở tướng phủ lại nhiều lần dám động thủ với ta, sau này vì tranh sủng, nói không chính xác có thể làm ra cái gì. Ngươi không phải nói sau lưng nàng có trợ thủ sao, cũng không thể để hậu vị của ta bị mất trong tay nàng.”
“Ngươi đừng vội.” Vu Tử Kỳ đưa tay đè vai của nàng xuống, “Ngươi là thân muội muội của ta, ta làm sao có thể tùy ý Vu Xá Nguyệt đoạt với ngươi. Nàng nếu thật nổi lên cái tâm tư kia, vậy có phầ cũng quá không tự mình hiểu lấy.”
Vu Lưu Vân tức giận nói: “Đó là vì sợ nàng hiện tại có chút đầu óc, khẩu vị cũng lớn theo.”
” Ngươi nói cũng phải, tổ mẫu muốn cho nàng gả cho thái tử là tình lý chi trung, như vậy chúng ta để nàng gả không được là xong.”
Vu Lưu Vân cau mày, “Làm như thế nào? Nương cũng không có biện pháp với tổ mẫu.”
“Như vậy a. . .” Vu Tử Kỳ suy nghĩ một chút, lại áp sát bên tai Vu Lưu Vân thấp giọng nói nhỏ vài câu. Vu Lưu Vân nghe được trước mắt chợt sáng ngời, Vu Tử Kỳ đứng dậy cười hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Vu Lưu Vân rốt cục hài lòng, “Ngươi vừa nói như vậy, trong lòng ta quả thật có người chọn. Ta đi nói một tiếng với nương, có cơ hội này, nương nhất định sẽ đáp ứng. Vậy chuyện mời người giao cho ngươi, ca ca lâu như vậy mới vừa về, ai có thể không nể tình.”
——
Sáng sớm, Vu Xá Nguyệt rửa mặt chải đầu xong, sau khi ra cửa liễn đứng duỗi người ở trong sân. Ngày mùa hè cũng liền sớm muộn có thể thanh lương một chút, nàng muốn thừa dịp mặt trời còn chưa lên, đến chỗ lão phu nhân lưu một vòng hoàn thành nhiệm vụ.
Vu Xá Nguyệt đang duỗi người, Ngưng nhi nhìn cửa, nhỏ giọng nhắc nhở nàng nói: “Tiểu thư, Anh Đào tới.”
“. . .” Vu Xá Nguyệt không có để ý tới, nàng từ từ nhắm hai mắt hoạt động cánh tay một chút, nâng tay lên hướng về phía trước, lộ ra một đoạn băng vải.
Anh Đào vừa vào viện tử, trước hết liếc một mắt ở nơi ống tay áo của Vu Xá Nguyệt, sau đó quy củ mà lạnh lùng cúi người nói: “Nô tỳ gặp qua tam tiểu thư.”
Vu Xá Nguyệt hợp thời ngáp một cái, đầu thấp của Anh Đào nâng lên nhìn về phía Vu Xá Nguyệt.
Vọng Thư Uyển
Vu Xá Nguyệt không nói lời nào, Ngưng nhi tự nhiên tiến lên phía trước nói: “Anh Đào tỷ tỷ đây là có chuyện gì?”
Anh Đào thuận thế thẳng người lên, “Tam tiểu thư, đại tiểu thư bên kia có khách, đại tiểu thư gọi người đến hoa viên gặp một lần.”
Vu Xá Nguyệt lệ mắt nhìn nàng, “Ta quen biết?”
Anh Đào bị hỏi do dự một chút, “Có thể. . .có thể tam tiểu thư không biết, nô tỳ cũng không phải rất rõ ràng.”
“Nga, vậy không đi.” Vu Xá Nguyệt thập phần tự nhiên tiếp một câu.
Nhưng Anh Đào tiếp không được, đích trưởng nữ gọi người đến thỉnh, nàng còn dám cự tuyệt? Hơn nữa nàng một nhất đẳng nha hoàn của đại tiểu thư tự mình qua đây gọi người, Vu Xá Nguyệt thật đúng là không biết đối nhân xử thế.
Nàng nóng nảy nói rằng, “Tam, tam tiểu thư, hôm nay có hoàng tử qua đây, còn có người của thái quốc công phủ. Đây, nhị tiểu thư cùng tứ tiểu thư các nàng cũng đến, hai vị công tử đã ở, tam tiểu thư người xem. . .”
(Luna: Ta đoán có Tân Chỉ :D)
Vu Xá Nguyệt cười cười, còn có Khương Doanh a ~ vậy càng không thể đi a. Anh Đào nhìn thấy cố ý, khiêu khích trong nụ cười không chút nào che giấu của Vu Xá Nguyệt.
“Ta đây không đi đây cũng là hợp tình hợp lý a. Thái quốc công phủ đó là nhà mẹ đẻ của mẫu thân, ta một thứ nữ đê tiện, làm sao có thể làm thân thích với nhà mẹ đẻ của mẫu thân, để người nghe được chê cười ta không biết tự lượng sức mình a. Hơn nữa tổ mẫu không phải nói đại tỷ của ta phải hả cho hoàng tử thái tử sao, những thứ thứ nữ đê tiện này như chúng ta nên hảo hảo tị hiềm. Trong ngày thường đi gặp nam tử, vậy không biết khống chế a ~”
Những lời nói tự hạ mình này của Vu Xá Nguyệt thập phần thông thuận tự nhiên, nghe được Ngưng nhi đều thổi phù một tiếng.
“Ngươi ——” Thấy Vu Xá Nguyệt cũng dám nói đại tiểu thư không biết khống chế, Anh Đào nổi giận lông mi cũng dựng lên. Nàng tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ phản bác ngăn ở trong cổ họng, nhưng mà thân phận cùng đẳng cấp chênh lệch bảo nàng nói gì cũng không được.
Vu Xá Nguyệt vô tội mà nghi ngờ hỏi: “Ngươi còn có việc sao?”
Thần sắc của Anh Đào tối tăm, từng câu từng chữ rõ ràng nói, “Được, vậy những lời này, nô tỳ chắc chắn nhất ngũ nhất thập giúp người chuyển cáo cho đại tiểu thư.” Nàng nói xong xoay người liền đi ra ngoài.
Vu Xá Nguyệt ở phía sau tăng cường gọi: “Được được được, thêm một chữ ta sẽ cáo trạng ngươi với đại tỷ tỷ ~”
Chờ Anh Đào ra cửa, Ngưng nhi mới tức giận bất bình nói: “Tiểu thư ngươi xem nàng thái độ gì a! Thế nào bày như nàng là tiểu thư một dạng. . .” Tiểu thư nhà nàng hiện tại không giống trước kia a, những người này lại còn học không ngoan.
Vu Xá Nguyệt nhún vai, “Không phải là câu gọi là người đắc đạo gà chó thăng thiên sao ~ Vu Lưu Vân thật lợi hại a, gà vịt nga chó bên người nàng cũng thành vàng hết. Chúng ta cũng không thể so ~”
Ngưng nhi bị chọc cười rộ lên, “Ha ha ha, ta xem nàng cũng giống như một con vịt chết, ngươi xem dáng dấp đi của nàng lúc tức giận ~”
Hai bên trái phải bỗng nhiên vang lên một thanh âm lặng lẽ, “Một hồi nàng sẽ còn trở lại.”
Ngưng nhi thu dáng tươi cười quay đầu nhìn lại, liền phát hiện A Ly chính đứng ở dưới tàng cây, cũng không biết là lúc nào đến.
Vu Xá Nguyệt liếc A Ly một mắt, “Ta biết, mục đích chưa đạt được, còn không phải trở lại sao. Nên ta vẫn là chủ động chút tự qua đó, miễn cho làm dơ viện tử của ta. Dù cho ta tránh đến chỗ lão phu nhân, nàng cũng muốn diễn đến Quần Tinh trai. Loại sự tình này đừng nên giúp nàng thêm khán giả.” Nàng nói, liên xoay người vào trong phòng.
Ngưng nhi trừng A Ly một mắt, cũng theo sát Vu Xá Nguyệt vào trong.
“Tiểu thư, bên kia đến cùng là ai đến a? Trước đây mặc kệ ai tới, đều là không có quan hệ với tây viện chúng ta, lần này lại còn hảo tâm bảo chúng ta cùng đến?”
“Ngươi không có nghe Anh Đào nói sao, phản chính người tới không tốt lành gì. Cái này gọi là cáo đến chúc tết gà ——không nghĩ hảo tâm là được ~”
Ngưng nhi đứng ở một bên bĩu môi, nhưng vậy những người này thế nào luôn phó các nàng. Những năm trước đây cũng vậy, hiện tại cũng vậy. . . Rõ ràng tất cả mọi chuyện đều là các nàng chọn.
——
Vân Thư viên cũng coi là địa phương cảnh sắc đẹp nhất của tướng phủ, ở đây sơn thủy đình các đầy đủ mọi thứ. Hơn nữa vô luận là cách cục hay hoa cỏ thảm thực vật, cũng là trang nhã quý báu nhất đẳng.
Mà hai chữ “Vân thư” này chính là lấy tên của Vu Lưu Vân, ý nghĩa cũng thập phần mỹ hảo. Có thể thấy được Vu Lưu Vân làm đích duy nhất trong nhà này. Đôi khi so với đích trưởng tử còn được sủng ái hơn rất nhiều.
Chính lúc này, bên hồ nhỏ của Vân Thư viên.
Bàn thấp nước rượu, điểm tâm hoa quả đều đã xanh cả bàn. Tuy rằng ngày mùa hè dương quang nóng cháy chói mắt, nhưng vẫn là bị bóng râm xanh mát giả sơn giả sơn quanh mình che đi.
vongthuuyen.com
Mười mấy thanh niên nam nữ ngồi vây chung một chỗ nhẹ giọng líu ríu nói nói, bôi trản trên bàn đều là rót đầy rượu tử hồng sắc, không khí, tản mát ra trận trận mùi thơm ngát.
Những người này đại khái nam nữ mỗi loại một nửa, thập phần đều đều. Trong đó có huynh đệ Vu Tử Kỳ cùng Vu Tử Minh, Tân Chỉ trên tay rốt cục tháo được băng gạc, Mạc Vân Sanh thứ tử của nhất phẩm đới đao thị vệ, Tiết Yến trưởng tử Tông nhân phủ thừa.
Mấy tỷ muội Vu Lưu Vân cùng Vu Tịnh Hoa, Vu Lệ Hương đều ở đây, còn có Khương Doanh, thậm chí là Điền An Nhiên cũng đến. Khương Doanh còn mang các đệ đệ muội muội thứ xuất khác của thái quốc công phủ đến, chỉ từ nhân số nhìn thập phần náo nhiệt.
Điền An Nhiên ngồi ở bên tay phải của Khương Doanh, nàng nhìn trước đây gầy nhiều, tư thái giảo hảo cũng chẳng phải thuỳ mị nữa. Đoán chừng là lần trước bị xé của y phục để cho nàng nháo tâm một đoạn thời gian, thế cho nên bây giờ còn lưu lại vết dơ. Hơn nữa một lần kia nàng và mấy người khác của tứ mỹ Long Phục cũng không vui, hôm nay lại cũng tới tướng phủ. . .
Các vị cô nương thiếu gia của Vu gia, ngoại trừ Vu Xá Nguyệt còn chưa tới ra, cũng chỉ có hai người nhỏ nhất không ở. Vu Âm Nhi là “Theo thường lệ” Không tham dự trường hợp này, nên tìm cái cớ từ chối. Về phần Vu Tử Nghị, tuổi hắn quá nhỏ, đại khái là căn bản sẽ không người chịu để ý tới đi.
Vu Tử Kỳ tay cầm trản rượu, nói với mấy nam tử khác: “Tử Kỳ cùng huynh đệ quanh năm tại ngoại, thực sự ngày về khổ ngắn. Tuy rằng quan hệ lúc nhỏ với các vị có thân, lúc lớn lại không thể lui tới nhiều. Hôm nay xuất sư trở về Khải Nam liền sẽ không đi xa nữa, mong rằng có thể cùng các vị tình nghĩa trường tồn a. Vốn có phụ thân muốn ta thỉnh các vị bạn cũ tới nhà gặp mặt, yến hội dù sao cũng quá phức tạp, rất nhiều người cũng không quen biết. Các vị đều là thân hữu của Tử Kỳ, nên hôm nay liền chỉ muốn thỉnh mấy vị qua đây gặp mặt.”
Hắn vừa nói như vậy, tất cả mọi người phía dưới đều cử bôi phụ họa. Tiết Yến nói: “Tử Kỳ hà tất khách khí như vậy, chúng ta đều biết ngươi du học khổ cực, sao lại vì loại sự tình này mà tính toán.”
“Đúng vậy.” Mạc Vân Sanh cũng truy vấn hắn, “Ta nghe nói ngươi trở về đã đã một chức quan, đây liền sắp đi nhậm chức rồi, thật đúng là lợi hại.”
“Nào có nào có, bất quá là thái tử điện hạ ưu ái, nếu không cũng sẽ không thuận lợi như vậy.” Vu Tử Kỳ khiêm tốn khoát khoát tay, nhưng ánh mắt kia của hắn híp lại một điểm cũng không khiêm tốn a.
Một thứ tử của Thái quốc công phủ lập tức nói: “Nhưng có thể được thái tử thưởng thức đó cũng là bản lĩnh .”
“Tử Kỳ có thể để cho những người rảnh rỗi như chúng ta đỏ mặt.”
Tiết Yến nhìn về phía Vu Tử Minh trầm mặc không nói, đột nhiên hỏi hắn, “Còn không biết Tử Minh là chuẩn bị như thế nào đây.”