CHƯƠNG : DƯỢC, KHÔNG CHỖ NÀO KHÔNG CÓ
Editor: Luna Huang
Tân Chỉ sải bước từ sau ải án ra, Ngưng nhi vừa thấy hắn qua đây liền nhanh lên ôm phi bạch chạy.
Vu Xá Nguyệt không thấy Tân Chỉ, chỉ nhìn thoáng qua tiểu quỳ trên mặt đất.
Thị nữ kia đầu chặt sát mặt đất, trên người run liên tục.
“Chớ quỳ nữa, mau đứng dậy đi.” Vu Xá Nguyệt lộ ra một dáng tươi cười, khom lưng đỡ nàng lên. Ngữ điệu của nàng hết sức dịu dàng, thoạt nhìn không chỉ có không muốn truy cứu, còn muốn trấn an nhân gia.
Khương Doanh cùng mấy cô nương Vu gia đều lộ ra một tia vô cùng kinh ngạc, tính tính của Vu Xá Nguyệt… Làm sao sẽ dễ nói chuyện như vậy?
“Tam, tam tiểu thư.”
Lúc này chỉ có trong lòng tiểu thị nữ kia minh bạch là hồi sự gì, nàng vốn cho là mình khí lực khí lực, nhưng cánh tay của Vu Xá Nguyệt bóp trên cổ tay của nàng, như hai cây kìm sắt kẹp đến đau.
Nàng nhịn không được trong lòng thất kinh, một nữ tử khuê các, tại sao có thể có bực thủ kình này!
Vu Xá Nguyệt tiếp tục ôn hòa hỏi nàng, “Nói cho ta biết, ngươi tên là gì, là ở viện tử của người nào?”
Thị nữ kia chịu đựng đau đớn nhỏ giọng nói: “Nô tỳ tên, tên là tiểu Diệp, chính là… Chính là làm trợ thủ ở trù phòng, nô tỳ làm quen việc nặng tay chân vụng về. Tam tiểu thư người đừng nóng giận…”
“Nga, tiểu Diệp a ~” Vu Xá Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ cười cười, “Nguyên lai hiện tại tiếp đãi quý khách cũng chỉ cần nha hoàn tam đẳng thô sử của tại trù phòng là đủ rồi? Tướng phủ ta lúc nào lạc phách như thế?”
Tân Chỉ bỗng nhiên bị dọa sợ, Mà Mạc Vân Sanh bị câu này chọc cho cười ra tiếng, mọi người cũng đều là vẻ mặt dở khóc dở cười, tướng phủ ngày hôm nay rốt cuộc là đắc tội nhóm thần tiên nào?
Tiểu Diệp kinh giác bản thân vừa nói sai, nàng dập đầu dập đầu ba ba sửa lời nói: “Không phải! Nô tỳ… Là mới vừa, thay đổi địa phương. Trong lúc nhất thời còn chưa quen, chưa sửa miệng được, không cẩn thận nói sai rồi… Nô tỳ thật ra là đổi rồi.”
Tiểu Diệp đang nói, trên tay Vu Xá Nguyệt chợt cố sức, nàng rốt cục nhịn không được kinh hô thành tiếng, “A! Đau…”
Vu Xá Nguyệt lạnh nhạt nói: “Làm sao vậy, ngươi đau ở đâu a?” Còn biết đau? Đôi tay này vừa xé của y phục lại rất sạch sẽ lưu loát a!
“Tam, tam tiểu thư, người hãy tha cho ta đi, ta thực sự không phải cố ý. Sau này nô tỳ tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa! Người bỏ qua cho ta đi!” Lần này liểu Diệp khóc cũng là thật tâm, nước mắt bùm bùm rơi, nàng cảm thấy cổ tay đều sắp nát a.
Những người khác đều nhìn không ra Vu Xá Nguyệt đến cùng làm cái gì, chỉ là có thể nhìn thấy tiểu Diệp bỗng nhiên làm bộ gọi đau mà thôi.
Vọng Thư Uyển
Điền An Nhiên nghĩ đến Vu Lưu Vân nói những lời này, phàm là đối nghịch với Vu Xá Nguyệt đều giúp là được. Cho nên nàng lập tức lên tiếng khuyên bảo: “Tam tiểu thư, nha đầu này xem ra cũng không phải cố ý, Ngưng nhi không phải là chưa bị người nhìn thấy sao. nhẹ là được rồi. Ngươi xem dọa sợ nàng rồi,, cũng thật đáng thương a.”
“Tam tỷ tỷ ta là thiện lương nhất, đương nhiên sẽ không tính toán.” Vu Lệ Hương cũng hưng phấn hát đệm tâng bốc Vu Xá Nguyệt.
Vu Xá Nguyệt nghe vậy nghiêng đầu nhìn Vu Lệ Hương một mắt, chỉ thấy Vu Lệ Hương dĩ nhiên sắc mặt ửng hồng, cả người tựa hồ cũng tản ra nhiệt khí, rõ ràng, đây là rượu kính nhi thượng thủ.
Vu Xá Nguyệt giật mình, liền tán đồng buông lỏng tay ra, “Nói cũng phải a ~ nếu các vị tiểu thư cũng đã nói vậy, vậy cứ như vậy đi, sau này chú ý nhiều một chút.”
“Vâng…” Tiểu Diệp thở phào nhẹ nhõm, run rẩy thu tay về. Nàng chỉ cảm thấy hai cánh tay đều trở nên không phải là của mình nữa. Không cần nhìn, phía dưới tay áo nhất định là xanh một mảnh.
Vu Xá Nguyệt cúi người, thoáng đến gần tiểu Diệp một chút, thanh âm lạnh lẽo bên tai nàng nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta đương nhiên sẽ không làm gì người. Bất quá ta sẽ cùng tổ mẫu nói, nếu là tổ mẫu cảm thấy tam đẳng nha hoàn đến đây đưa thức ăn không có vấn đề, vậy chuyện của Ngưng nhi ta không truy cứu ngươi nữa.”
Câu này cũng không có người khác nghe, sắc mặt của tiểu Diệp trắng bệch khẩn trương cúi đầu.
Mặt Vu Xá Nguyệt mang cạn tiếu, xoay người ngồi về vị trí, không hề liếc nhìn nàng một cái. Tiểu Diệp do dự một chút, thấy không ai để ý mình nữa, vẫn là cúi đầu lượm khay, thận trọng lui xuống.
——
Mặc dù thực vật bị phá hư cũng không để lại, nhưng xung quanh còn là tràn ngập trận trận hương khí thức ăn. Mùi thơm này có chút kỳ lạ, nồng nặc lại thập phần hấp dẫn khẩu vị người. Nghĩ đến chắc cũng là nguyên liệu nấu ăn rất đắt tiền đi.
Chỉ tiếc, chỉ một phần như vậy, ai cũng chưa nhìn được đã bị đổ hết.
Mọi người tiếp tục hàn huyên một hồi, vậy mấy nam nhân trò chuyện một chút liền nói đến chính sự, mọi người dần dần tiến nhập trạng thái, liền ai cũng không có hỏi Vu Tử Kỳ thế nào vẫn chưa trở lại.
Nhưng lúc này lòng Vu Xá Nguyệt biết rõ, nên vẫn kéo, chính là hai huynh muội này còn chưa từ bỏ ý định, không thử nàng một lần nữa thì không được. Không biết đi lâu như vậy là muốn chuẩn bị cái gì, chỉ mong đừng để cho nàng quá buồn chán a.
“Ai, ngươi không sao chứ?”
Vu Xá Nguyệt nghe âm thanh xem thường rất nhỏ của một nữ tử. Nàng nhìn qua, phát hiện đó là một tiểu cô nương của Khương gia đang nói chuyện. Tiểu cô nương kia rất gần Vu Lệ Hương, hiện tại chính ân cần nhìn nàng.
Gương mặt của Vu Lệ Hương so với ban nãy càng thêm đỏ bừng, mặc dù Vu Xá Nguyệt không có ở bên người nàng, đã có loại cảm giác nàng đang thiêu đốt. Trước Vu Xá Nguyệt cảm thấy nàng uống nhiều rồi, thế nhưng hiện tại xem ra, thập phần bất đồng a!
Chỉ thấy nhãn thần của Vu Lệ Hương có chút sương mù, quay nàng kia liên tục khoát tay nói: “Không có việc gì, có thể uống nhiều nên có chút nóng.”
“Nga.” Cô nương Khương gia kia gật đầu, “Dù sao cũng là rượu, tứ tiểu thư nên uống chậm thôi.”
“Ân.” Vu Lệ Hương có lệ nói, quay đầu gọi nha hoàn chia thêm thức ăn cho nàng.
Vu Xá Nguyệt hồ nghi xét lại Vu Lệ Hương một lát. Nàng đây là say thật sao? Rượu cổ đại có nồng độ cồn đặc biệt thấp, nếu nói rượu mạnh căn bản không nóng, huống chi đây chỉ là rượu trái cây. Hơn nữa trước đây Vu Lệ Hương cũng không phải đã uống qua rồi sao, vậy càng không thể nào là nguyên nhân dị ứng!
Nàng lại nhìn người chung quanh một chút, bọn hắn cũng đều uống rượu, vẫn như cũ chuyện trò vui vẻ thần thái tự nhiên. Không có đạo lý một mình Vu Lệ Hương uống nhiều rồi vào trạng thái không tốt. . .
Vu Xá Nguyệt suy nghĩ một chút, rốt cục cầm lấy ly của mình uống rượu. Nàng cúi đầu nhìn chất lỏng màu vàng đục trong ly , rượu này thơm rượu này thơm thập phần nhẹ, chắc là thượng phẩm.
“Rượu này. . .” Trong đầu Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên lóe lên, bỗng nhiên nghĩ tới có chút sự tình.
Ngay cả loại chi tiết như cái đệm cũng di đổi, vậy bầu rượu cái ly trên bàn, dưa và trái cây điểm tâm làm sao sẽ không có. . . Tay nàng nhẹ nhàng chấm chấm nước trên bàn, vì thời gian có chút quá dài, không thể trực tiếp xóa sạch. (Luna: Chẳng hiểu câu này luôn, không khớp chút nào)
Khóe miệng Vu Xá Nguyệt vung lên một nụ cười thật to, đừng nói tiểu vật kiện này, ngay cả bàn đều thay đổi không biết là của người nào.
A Ly, ngươi thực sự là. . .làm tốt a!
Vu Xá Nguyệt sớm biết rằng chuyến đi này nhất định sẽ bị thiết kế. Nhưng dù sao A Ly cũng không phải người của mình, nàng cũng không biết phải mở miệng phân phó như thế nào, nên lúc trước khi ra cửa nói cho hắn biết, muốn hắn hỗ trợ quan sát là được.
Kết quả thật là thật là quá cấp lực. Cư nhiên đổi tất cả mọi thứ, nhưng lại không phải là toàn bộ đổi cùng một người. Tạm thời xem ra trúng chiêu chỉ có Vu Lưu Vân cùng Vu Lệ Hương, chính là không biết Vu Lưu Vân đến cùng chuẩn bị bao nhiêu đồ,
Vu Xá Nguyệt nhẹ nhàng đung đưa ly rượu. Tấm tắc. Chuyện này chẳng trách được nàng ~ mọi người đều là vì tự bảo vệ mình thôi ~ muốn trách chỉ có thể trách Vu Lưu Vân hạ thủ xấu.
——
Một lát sau, Vu Xá Nguyệt ngẩng đầu nhìn sắc trời. Lúc này đã qua vẫn là, nhiệt độ không khí xuất kỳ nóng cháy. Vu Xá Nguyệt tâm niệm Ngưng nhi cũng đã đi được một hồi, nàng tốt nhất vẫn là qua đó xem một chút.
Vu Xá Nguyệt nghĩ đang muốn đứng dậy, chợt nghe phía sau có một người qua đây thấp giọng nói: “Tam tiểu thư.”
vongthuuyen.com
Động tác của Vu Xá Nguyệt dừng lại, nàng quay đầu lại, chỉ thấy đứng ở phía sau chính là một thị nữ lạ mặt. Thị nữ kia vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc, thập phần thâm trầm.
“Ngươi có chuyện gì.” Vu Xá Nguyệt nheo mắt lại, thanh âm của nàng như rơi vaod hầm băng.
Thị nữ mặt lạnh quy củ nói: “Tam tiểu thư, là Ngưng nhi cô nương để nô tỳ đến tìm người.”
Vừa nghe là Ngưng nhi, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên kéo cổ áo của thị nữ kia đến trước mặt, thấp giọng uy hiếp nàng: “Các ngươi đưa người đi đâu rồi!|
Gương mặt của thị nữa kia vốn lãnh, lần này bị túm cũng là phá công. Áo hầu như bị kéo đến nàng hít thở không thông, nàng dùng sức lôi cổ áo, nhỏ giọng nói: “Ngưng nhi. . . Cô nương. . . Chỉ, chỉ là có chút phiền phức không phân thân ra được, cái này. . . Người đi theo ta, là được. . .”
Vu Xá Nguyệt phẫn hận cắn răng, nàng quay đầu nhìn xung quanh một chút, phát hiện chỉ có Điền An Nhiên vẻ mặt kinh ngạc nhìn các nàng, người còn lại đang bận nói chuyện, cũng không có nhìn bên này.
Vu Xá Nguyệt buông cổ áo của thị nữ kia ra, âm lãnh nói: “Đi thôi, nàng tốt nhất không có việc gì, bằng không các ngươi đều xong đời!”
Thần sắc của thị nữ kia thần sắc vuốt vuốt cái cổ, miệng to thở hổn hển.
Vu Xá Nguyệt không để ý đến ánh mắt ánh mắt kinh nghi bất định kia của Điền An Nhiên, cũng không có bất luận kẻ nào lộ ra, chỉ đứng lên trực tiếp theo thị nữ kia lặng yên ly khai.
Bên này nàng vừa rời chỗ, ánh mắt của Tân Chỉ liền nhìn qua. Ánh mắt của hắn thập phần ái muội, sách, tiểu dã miêu nhi a ~ cho ngươi loạn cắn loạn kêu, hôm nay không thu thập ngươi không được! Để ngươi biết cái gì gọi là thức thời!
——
Vu Xá Nguyệt vẫn thị nữ kia rời đi, hai người vòng qua hậu viện của Quần Tinh trai, một đường chạy đến góc đông nam của tướng phủ. Đường càng đi càng xe, rất nhanh thì đến địa phương Vu Xá Nguyệt hoàn toàn không biết. Cái phương hướng này vừa vặn ở góc đối diện tây viện hoang vắng hệt nhau, đều là địa phương bình thường không ai.
Lúc này cơn tức của Vu Xá Nguyệt đã tích góp từng tí một đến trình độ nhất định, nàng từ bên hông họa xuất một cây đao khắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn gáy của thị nữ kia. Có lẽ, hôm nay là phải khai sát giới. . .
Rốt cục, trước mắt các nàng xuất hiện một viện lạc cũ kỹ. Bất quá nhìn qua coi như sạch sẽ, chắc là thỉnh thoảng có người qua đây quét tước.
Thị nữ dừng bước, quay đầu lại cung kính nói với Vu Xá Nguyệt: “Tam tiểu thư, chính là nơi này.”