CHƯƠNG : ĐƯA ĐẾN TẬN CỬA
Editor: Luna Huang
Dọc theo con đường trở về này động tác của Vu Lệ Hương đều thập phần không thành thật. Gò má nàng hồng nhuận mồ hôi đầy người, còn kéo cổ áo ra quạt lấy quạt để, “Không được, nóng quá a quỷ thiên khí này, thế nào khó chịu như thế a…”
Hỉ Lan thấy nàng kéo đến ngực cũng bị lộ ra phần lớn, liền nhanh đè lại tay nàng, “Tiểu thư người đừng nhúc nhích a! Người uống nhiều rồi, nếu như nóng chúng ta trở về tắm là được rồi.”
Vu Lệ Hương liếc nàng một cái, “Có người xung quanh hay không, ta chính là một kiện thì thế nào!” Nàng nói nổi giận hất tay của Hỉ Lan: “Ngươi cách ta xa một chút, nóng muốn chết còn dính sát.”
Hỉ Lan buồn giậm chân, “Ai nha! Tiểu thư a! Vạn nhất bị người nhìn thấy vậy làm sao bây giờ a! Người chớ kéo nữa!”
Vu Lệ Hương trừng mắt Hỉ Lan, “Ngươi thật biết nói chuyện, không phát hiện ta sắp nóng chết sao!”
Hỉ Lan mím môi, người uống nhiều rồi cũng không cách nào phân rõ phải trái. Khí lực của một mình nàng cũng không lớn, càng kéo không được lôi cũng không xong, vậy còn không trở về tìm mấy người đến đây hỗ trợ. . .
Hỉ Lan nghĩ, đỡ Vu Lệ Hương sang núi giả một bên trấn an nói: “Tiểu thư, nếu người nóng nô tỳ đi lấy nước, người ở chỗ này chờ một chút đi. Ở đây râm mát.”
Vu Lệ Hương đã có chút sương mù, nàng cực độ không nhịn được khoát khoát tay, “Đi đi đi đi, động tác nhanh một chút.”
“Vâng, tiểu thư người nghìn vạn lần đừng đi a.” Hỉ Lan còn chưa phải quá yên tâm dặn dò, sau đó cẩn thận mỗi bước đi chạy đi.
——
Sau lưng giả sơn coi như một chút thanh lương, Vu Lệ Hương tựa ở trên núi đá nhắm mắt dưỡng thần. Cả người khô nóng được núi đá lạnh lẽo làm bình phục không ít, đầu óc cũng dần dần thanh tỉnh một ít.
Chỉ là loại thanh tỉnh này không duy trì liên tục bao lâu, nhiệt độ bên ngoài thân của nàng tuy rằng đi xuống, thế nhưng nội bộ như trước còn đang thiêu đốt. Rất nhanh, núi đá phía sau nàng cũng chậm rãi nóng lên. Cảm giả thư thích mất đi, khô nóng lần thứ hai kéo tới.
Vu Lệ Hương thập phần khó chịu cà cà thân thể, tìm kiếm địa phương thanh lương mới. Nàng một bên cọ, trong miệng còn không ngừng phát sinh một ít tiếng hừ không rõ, nếu là có người ở phụ cận nhìn thấy, đó nhất định là sẽ mặt đỏ.
Vu Lệ Hương cứ như vậy đợi một hồi, trong mông lung, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng nói chuyện của nam nhân. Nàng mở mắt ra, thấy phía trước cách đó không xa đang có hai bóng người sóng vai hai đi đến bên này.
Vu Lệ Hương ngẩn ra, nhanh dùng tay như lửa nóng dụi dụi con mắt, chuyện gì xảy ra. . . Ảo giác? Thế nào không khí chung quanh đều giống như đang vặn vẹo một dạng?
Hai người kia đại khái là cảm thấy phụ cận đây nhất định không người, toàn bộ đối thoại không chút nào che giấu cũng đều bay vào trong lỗ tai của Vu Lệ Hương.
Một người trong đó hỏi, “Thế nào rồi?”
Vọng Thư Uyển
“Yên tâm đi, hết thảy đều làm xong. Không nghĩ tới nàng có thể lăn qua lăn lại như thế. Mặc dù là mất chút công phu, nhưng tốt xấu đều có hiệu quả.”
“Ha ha ha a ngươi thật đúng là lợi hại a! Không hỗ là đồ đệ của lão gia hỏa kia ——”
“Người quá khen, chúng ta đây là hỗ lợi hỗ huệ.” (Luna: Đôi bên giúp đỡ lẫn nhau cùng có lợi)
Những chữ kia tách lẻ ra, Vu Lệ Hương đều là biết, thế nhưng chúng nó hợp thành câu, Vu Lệ Hương không cách nào hiểu hết y nghĩa —— đầu óc của nàng thực sự là quá loạn. Hơn nữa trong đó có một thanh âm Vu Lệ Hương cảm thấy thập phần quen tai, nhưng căn bản không nhớ nổi là ai.
Vu Lệ Hương đỡ núi đá đứng dậy, dùng sức nheo mắt lại, mưu toan thấy rõ mấy người kia đến cùng có bộ dáng gì.
Hai người kia đến gần, rồi lại đi xa, Vu Lệ Hương miễn cưỡng thấy rõ gò má của một người trong đó, cái kia lại là. . .” Là bát hoàng tử sao?” Nàng không quá chắc chắn, vậy một người khác là ai a. . .
Không được, trước mắt quá mờ rồi, Vu Lệ Hương không nhịn được lắc đầu. Chờ nàng mở mắt lần nữa, lại phát hiện hình ảnh dĩ nhiên càng thêm hư ảo.
Người nam nhân kia vẫn là mặt của Tân Chỉ, lúc này lại dần dần trở thành một người khác.
“Là, là Vinh ca?” Trong lòng Vu Lệ Hương kinh hô một tiếng, trong mắt trợn tròn bỗng nhiên bắn ra quang thải ái mộ. Nàng không nhìn lầm, đó chính là Vinh ca! Hôm nay đại phòng mở tiệc chiêu đãi, hắn thế nào cũng tới?
Mắt thấy hai người kia từ từ đi xa, Vu Lệ Hương nóng nảy đứng dậy muốn đuổi theo, thế nhưng thân thể nàng đã phi thường mềm nhũn, vừa cất bước liền ngã xuống đất.
“Ngô. . .” Lòng bàn tay của Vu Lệ Hương bj rách da, nhưng kỳ quái nàng dĩ nhiên không có cảm giác được chút đau đớn nào. Vu Lệ Hương không kịp nghĩ nhiều như vậy, nàng nhanh chóng đứng lên ngắm nhìn bốn phía, “Vinh ca đâu? Hắn sao lại đi rồi?”
Vu Lệ Hương hạ quyết tâm nhất định phải nhìn thấy Vinh ca, lập tức đuổi theo phương hướng hai người kia, sớm ném lời của Hỉ Lan ra sau đầu.
——
Bên kia, Vu Xá Nguyệt ngồi dưới đất hồi lâu, dần dần cũng có chút thích ứng loại ý nghĩ tứ chi vô lực này. Xung quanh vắng vẻ một mảnh vật còn sống gì cũng không có, tựa hồ cũng không có uy hiếp gì, nàng liền thu súng chậm rãi đứng lên.
Đầu tiên là nàng di chuyển bước chân phù phiếm chuyển thân đẩy đại môn, nhưng cửa động một cái, vang lên thanh âm của kim chúc va chạm.
Cư nhiên bị khóa, Vu Xá Nguyệt phiền muộn cau mày, chỉ phải ly khai cửa xoay người nhìn tường viện xung quanh, cùng lắm thì nhảy ra là được.
Thế nhưng trước nàng cũng không có chú ý, hiện tại đây thật là bị dọa cho giật mình. Tường vây của viện này. . . Cư nhiên so với tường của viện lạc bình thường chí ít cao phân nửa! Thiết kế này quá không hợp lý đi?
Nàng híp mắt đo đạc một chút, tài nghệ này. . . Lúc nàng đi đứng còn ổn cũng có chút mệt mỏi, chớ nói chi là hiện tại.
Trong lòng Vu Xá Nguyệt lạnh cả người, nơi này vừa nhìn chính là tinh thiêu tế tuyển! Nàng nhịn không được lặng lẽ thăm hỏi toàn gia lão tiểu tổ tông mười tám đời của mấy người nào đó một lần.
Nếu là không ra được vậy cũng chỉ có thể đi vào trong, đứng ở chỗ này là vô dụng. Vu Xá Nguyệt bất đắc dĩ xoay người nhìn tiểu viện phong cách cổ xưa này.
Đầu tiên là nàng đi qua cửa chính giữa, chỉ thấy trong phòng này cũng là thập phần đơn sơ thuần phác. Tuy rằng đồ đều là sạch sẽ, nhưng là tuyệt đối không có nhân khí gì, cũng còn là không ai ở qua.
Nàng không ôm hy vọng hô vài câu, “Có người không? Ngưng nhi?”
“Ngưng nhi?”
“Ngưng nhi —— ngươi có ở không a!”
Kết quả là những câu đều nghe thấy được tiếng vang. . .
——
Cứ như vậy, Vu Xá Nguyệt dẫn theo súng lật hết tất cả gian phòng lớn nhỏ trong việc lạc này một lần, lúc này mới vững tin: Ngưng nhi là thật không ở nơi này. . .
A! Bị lừa! Vu Xá Nguyệt chống bàn yên lặng không nói gì.
Chỉ là bị gạt cũng không có cách nào a, lúc thị nữ kia tới , nàng cũng không thể nói với người ta: Nga, ta đi xác nhận một chút, nếu thật bị người bắt ta trở lại đàm tiền chuộc với người. Vậy nếu không giết con tin mới là lạ. . .
A quên đi, Ngưng nhi không ở cũng tốt, nha đầu ngu xuẩn bổn thủ bổn cước kia ở chỗ này càng khó làm ăn.
Vu Xá Nguyệt vốn là tứ chi vô lực, mạnh mẽ lục soát một vòng xong rốt cục sức cùng lực kiệt đứng không vững nữa. Nàng tùy tiện dời một vị trí bí mật địa hình tốt, dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu thở dốc ngụm lớn.
Không biết dược hiệu đến khi nào mới hết. . .Nếu là một ngày vậy xem như thảm.
Bất quá Vu Xá Nguyệt chắc chắc, một hồi nhất định vẫn sẽ có người đến, như thế cố sức kéo nàng ra, khẳng định không phải là trông cậy vào quỷ ốc dọa người này.
——
Vu Lệ Hương dọc theo con đường kia lảo đảo nghiêng ngã một đoạn, quả nhiên thấy thân ảnh của hai người kia xuất hiện ở cuối đường.
Nét mặt nàng vui vẻ, muốn kêu một tiếng Vinh ca chờ ta một chút, thế nhưng mở miẹng lại phát hiện căn bản kêu không được. Cả người nàng toàn bộ mềm nhũn, vừa thốt lên xong toàn bộ biến thành âm thanh thở dốc cùng kiều mị.
Tân Chỉ vỗ vỗ đầu vai của Vu Tử Kỳ nói: “Ta tự đi là được rồi.”
Vu Tử Kỳ gật đầu nói, “Bát hoàng tử hảo hảo hưởng thụ. Chuyện sau đó xem ta là được.”
Vẻ mặt Tân Chỉ cười khúc khích lấy tay chỉ chỉ Vu Tử Kỳ, “Ha ha ha ha tốt tốt, ta sẽ không quên lòng tốt của ngươi.”
Hai người này lập tức mỗi người đi một ngả tay ngã ba.
Vu Lệ Hương mơ hồ thấy hai người kia nói mấy câu liền đi, một người tiếp tục đi về phía trước, một người rẽ sang một ngã khác tiêu thất trong tầm mắt của nàng. Nàng xoa xoa con mắt, cắn răng tiếp tục đuổi theo.
vongthuuyen.com
Vu Lệ Hương không biết mình đi bao lâu, cũng không biết cũng không biết xung quanh là nơi nào. Nhưng nàng biết một thứ, đó là Vinh ca của nàng vẫn ở trước mắt a. Thế nhưng nàng làm thế nào đều không bắt được, điều này làm cho trong lòng nàng ngứa một chút.
Lúc này trong lòng Tân Chỉ hết sức kích động, liền chỉ lo hấp tấp mà chạy, căn bản là không có nhận thấy được phía sau còn có người theo.
Lúc hắn thấy cửa có khóa vàng, trên mặt của hắn lộ ra nụ cười xảo trá. Thầm nghĩ Vu Tử Kỳ tiểu tử này được a, quả nhiên bắt được tiểu dã miêu kia. . .
Hắn âm lãnh cười cười, tháo khóa, sau đó đẩy cửa vào.
Chân trước của hắn mới vừa vào một lúc, Vu Lệ Hương đến trước cửa.
Mặt của nàng đã là đạt đến độ đỏ bùng, ngay cả thân hình cũng là hoảng hoảng du du, cứ như vậy vẫn đứng không ngã cũng thật là một kỳ tích.
Bởi vì trên người nàng khó chịu mà hai tròng mắt đầy nước, còn nháy nhìn bốn phía: Người, người đâu? Vinh ca của ta đâu. . . Không phải là đến nơi này sao?
Nhìn qua như vậy, Vu Lệ Hương chỉ cảm thấy chung quanh đây tựa hồ là có chút quen mắt. Nàng day day cái trán, dùng ý nghĩ hỗn loạn suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới nhớ lại đây là địa phương nào.
Đây, đây là địa phương người chết a! Sắc mặt nàng hơi đổi một chút, ý thức vẫn không rõ thoáng chốc thanh tỉnh rất nhiều, vô số lo lắng nổi lên trong lòng.
“Vinh ca ca. . . Vinh ca ca không thể đi a. . .” Vu Lệ Hương lo lắng nói, sau đó cũng đẩy cửa viện ra đuổi theo mà vào.
Vu Xá Nguyệt ngồi dưới đất nhắm mắt dưỡng thần, mặc dù ánh mắt của nàng nhắm lại, thế nhưng người không có buồn ngủ chút nào.
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến kim chúc thanh âm kim chúc va chạm, nàng mở mắt ra, đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ.
Nàng chọn phòng này tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất của bọn sát thủ. Phương vị của gian nhà hơi lệch một chút, xa chính phòng, nên nêuý có người đến nhất định không chọn nơi này mà đi vào đầu tiên. Hơn nữa cửa sổ nhỏ của căn phòng này chính là vị trí vô cùng thích hợp, vô luận là ai tới hoặc là ai đi ra đều có thể ở chỗ này nhìn thanh thanh sở sở. . .