CHƯƠNG : LÀM NGƯỜI NGƯƠI PHẢI BIẾT THAY ĐỔI A
Editor: Luna Huang
Vu Lưu Vân kinh ngạc nhanh im lặng không lên tiếng nữa, thế nhưng vẫn là muộn.
Mấy người Mạc Vân Sanh đều nhíu mày. Thông dâm với hạ đẳng sai vặt còn nghiêm trọng hơn bát hoàng tử rất nhiều. Hơn nữa chuyện bây giờ rõ ràng tam tiểu thư càng thêm có lý, thị nữ này thoạt nhìn phân minh nói đúng là không rõ. Lưu Vân tiểu thư lại hết lần này tới lần khác muốn tiếp tục hoài nghi muội muội mình có chuyện, tỷ tỷ này thật đúng là đặc biệt tốt… Chẳng lẽ Lưu Vân tiểu thư trước nay đều là giả vờ?
Nhận ánh mắt hoài nghi này, trong lòng Vu Lưu Vân lo nghĩ vạn phần, cái này xong… Hình tượng của nàng a…
“Lão phu nhân, phủ y cùng ma ma đã qua tới, nơi này nhiều bụi không có chỗ đặt chân, phủ y qua bên Liễu di nương rồi.” Lúc này, Thanh Hạnh mang theo mấy nha hoàn thô sử trở về viện tử.
Vu Tử Minh kinh hoảng nói: “Đúng, ở đây không tiện! Mau dẫn Lệ Hương về đó đi!”
Mấy thị nữ vây lại, khóa Vu Lệ Hương trong chăn nâng đi. Vu Tử Minh có chút quấn quýt, hắn lại muốn cùng đến đó để chăm sóc Vu Lệ Hương, lại muốn ở đây xem kẻ cắp phía sau màn.
“Đúng rồi tổ mẫu, chúng ta còn chưa hỏi, tứ muội muội rời chỗ rồi đến đây có người nào nhìn thấy không.” Vu Xá Nguyệt tiến tới, lôi kéo cánh tay của lão phu nhân tri kỷ nói: “Người xem nha đầu thiếp thân của nàng cũng không ở nơi này, dù sao chúng ta cũng phải chờ tứ muội muội tỉnh, hỏi nàng một chút còn có Hỉ Lan xảy ra chuyện gì. Chúng ta ở chỗ này đoán cũng là vô dụng, nói không chính xác tứ muội muội đã là thấy diện mạo của kẻ xấu kia, chúng ta chờ tứ muội muội nói không phải tốt sao.”
Vu Tử Kỳ nghe vậy lo âu trong lòng càng cường liệt, hắn không biết tại sao hạ dược hội cho Vu Xá Nguyệt lại chuyển dời đến trên người của Vu Lệ Hương, nếu là Vu Lệ Hương thực sự biết, nhìn thấy gì… Vậy làm sao bây giờ a!
Phu nhân đã phu nhân đã không nghi ngờ Vu Xá Nguyệt nữa, còn công nhận gật đầu, “Cũng đúng, vậy Hỉ Lan đây!”
Vu Tịnh Hoa không sợ lớn chuyện, khoa trương ai thán một tiếng, “Không biết chạy đi nơi nào, vẫn không thấy.”
Vu Tử Minh âm thầm ghi một khoản nợ cho Hỉ Lan ở trong lòng, tiện nhân kia lại dám ném Lệ Hương lại một mình, ngứa da rồi! Hắn bi thống vạn phần, lại không thể xác nhận rốt cuộc là ai hãm hại muội muội, đến mức hắn quả thực nội thương!
Vu Xá Nguyệt tiếp tục nhắc nhở: “Nếu trước cũng nói tứ muội muội đây là bị dùng thuốc, vậy hãy để cho phủ y xem thật kỹ một chút thuốc kia là vật gì, bài tra một chút nơi phát ra dược phẩm, nhìn những người đó lấy thuốc.” Nàng nói, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Khương Tình Tuyết.
Vọng Thư Uyển
Đây kỳ thực rất đơn giản là có thể đoán được. Cổ đại, dâm loạn dược như vậy phần lớn là dùng trong chuyện phòng sự nam nữ, Vu Lưu Vân chắc là không hiểu, Vu Tử Kỳ khó nói. Ở đây người có khả năng nhất, chỉ có Khương Tình Tuyết đã kết hơn sinh hai hài tử.
Nói cho cùng kế này cũng không cao minh, Vu Xá Nguyệt chỉ là thay đổi một tình cảnh liền không thể tiếp tục nữa.
Lão phu nhân bực tức nói: “Nguyệt nhi nói đúng, bất kể là ai dám có tâm tư xấu xa, ta đều quyết không tha nàng!”
Những lời này của nàng nói cho mọi người nghe, đương nhiên cũng bao gồm Tân Chỉ. Tân Chỉ vừa tìm được chiếc hài cuối cùng mang vào, liền chột dạ chỉnh y phục lại một chút, không dám lên tiếng phản bác.
Ngực của Khương Tình Tuyết kịch liệt phập phồng, nàng không cam lòng tỏ ra yếu kém hồi trừng Vu Xá Nguyệt, tra đi! Tra xét thì thế nào! Tất cả dược đều là dùng hết, ai còn có thể tra được trên người nàng! Những người này không có chứng cớ!
Thần sắc của lão phu nhân âm trầm đưa ánh mắt lần thứ hai rơi vào trên người thị nữ kia, nàng đang muốn hỏi tiếp, lại phát hiện trên cổ của thị nữ sấm ra máu! Lão thái thái mặt lộ vẻ kinh hoảng, cáu kỉnh quát lớn nàng: “Cổ của ngươi làm sao vậy!”
Tất cả mọi người nhìn về phía thị nữ, chỉ thấy vạt áo của thị nữ lặng lẽ bị máu làm ướt sũng.
“A ——”
“Có, có máu!”
Các vị tiểu thư bị dọa đến hét rầm lên.
“Máu…” Thị nữ này sửng sốt, nàng lấy tay sờ một cái, lúc này mới phát hiện áo sớm đã ướt. Lẽ nào, chẳng lẽ là động tác vừa rồi quá lớn làm rách da thịt?!
Một cô nương thứ xuất của Khương gia có chút sợ máu, nàng lui về phía sau một bước che miệng nói: “Cửa…chỗ cửa cũng có vết máu a!”
“Ta đã biết, cửa, cửa là ngươi khóa!” Vu Tử Minh bỗng nhiên khiếp sợ. Vừa rồi hắn một mực chắc chắn là Vu Xá Nguyệt a!
“Không phải, không phải a!” Hai tay thị nữ ôm cổ, bi thiết khóc lên: “Nô tỳ nói thật, nô tỳ nói thật a! Thật ra là tam tiểu thư muốn giết ta… Nô tỳ thực sự thiếu chút nữa bị cắt cổ giết chết ở nơi này a! Thực sự, thật là tam tiểu thư muốn giết người a ——”
Lời nói của nàng không có mạch lạc, cả người đều là máu khóc kêu thập phần sợ hãi, nếu không phải hiện có nhiều người ở đây, sợ rằng thật đúng là cô hồn lệ quỷ một dạng.
“Điều này sao có thể?” Tiết Yến là người đầu tiên không tin, hắn đứng ra cả tiếng phản bác, “Tam tiểu thư vô sự giết ngươi làm cái gì!”
Một cô nương Khương gia yêu thích Vu Xá Nguyệt cũng tức giận nói: “Đúng vậy, tam tiểu thư nhìn mảnh mai nhu nhược, há có thể cùng nha hoàn thật cao thật to như ngươi tư đả, thực sự là hồ ngôn loạn ngữ.”
Thấy mọi người lên án công khai, ngực Khương Doanh căng thẳng. Người khác có thể hoài nghi, nhưng nàng là tuyệt đối tin. Thân thủ cùng khí lực của Vu Xá Nguyệt thập phần quỷ dị, nàng đúng là nhân vật hung ác. Chính tay sát nhân… Nàng có thể làm được!
Vu Xá Nguyệt đi tới trước mặt thị nữ, cúi người lạnh lùng hỏi: “Ý của ngươi chính là, trên thực tế là ngươi cùng ta hai người ở đông viện mới đúng? Nói như vậy, lại không có gì nam tử của y phục huyền thanh sắc rồi?”
Thị nữ kia kinh cụ đang muốn há mồm, Vu Xá Nguyệt lại nói: “Có phải muốn nói ngươi phá hoại tư hội của ta nên ta muốn giết ngươi a? Vậy ngươi ngay từ đầu thế nào không nói như vậy, trái lại còn che vết thương? Mỗi một cử động mỗi một câu nói của ngươi trước sau mâu thuẫn. Ta thấy căn bản là có người sai sử ngươi làm như vậy đi. Kết quả ta làm rối loạn hành động kế hoạch của các ngươi, dẫn đến tất cả bộ phận đều trật, đúng không?”
Lời của Vu Xá Nguyệt đâm vào lòng của lão phu nhân, lão thái thái trong cơn giận dữ từ trên ghế đứng lên, ngón tay run rẩy chỉ vào thị nữ âm thanh nộ hô: “Ngươi tiện tỳ này đến cùng câu nào là thật! Một hồi nói là có nam nhân, một hồi còn nói là muốn giết ngươi! Những cao quan quý tộc này của tướng phủ há dung ngươi ở nơi này hồ ngôn loạn ngữ lăn qua lăn lại! Rốt cuộc là ai sai sử ngươi hồ ngôn loạn ngữ!”
“Nương… Người, người chậm chút!” Khương Tình Tuyết đỡ lão thái thái, thần sắc hốt hoảng nhìn thị nữ kia, không biết trong miệng nàng có thể phun ra thứ không tốt gì không.
vongthuuyen.com
Vu Lưu Vân đầy mặt sợ hãi, nàng đối với Vu Xá Nguyệt chưa hề sợ qua như vậy. Nàng lặng lẽ lui về phía sau mấy bước, tựa hồ như vậy cũng sẽ không lan đến gần chỗ mình.
“Đây… Ta…” Thị nữ ôm cổ ô ô khóc, hầu như nói không ra lời. Trong đầu nàng chuyển động cũng nghĩ không ra biện pháp gì. Nửa câu sau của Vu Xá Nguyệt nói đúng, nàng dựa theo yêu cầu của Vu Tử Kỳ, kết quả tất cả đều trật…
Vu Tử Kỳ thập phần sốt ruột, tiếp tục như vậy nữa nói không chính xác bọn họ cũng phải thú nhận a! Hắn nhịn không được lớn tiếng nhắc nhở, “Ngươi, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không! Cẩn thận lời của ngươi nói một chút!”
Tiết Yến lập tức nhìn Vu Tử Kỳ một mắt, hành vi hôm nay của hắn thật sự là kỳ quái, cho người phải hoài nghi.
Vu Xá Nguyệt không để mắt đến Vu Tử Kỳ, nàng nguy hiểm nheo mắt lại, chỉ điểm nói: “Xem ra ngươi là thế nào nói đều nói không rõ. Hiện tại trừ phi ngươi nói thật đi, nếu không ngày hôm nay ngươi là vô luận như thế nào đều không che được lời nói dối!”
Thị nữ này ngẩng đầu nhìn Vu Xá Nguyệt, chỉ cảm giác trước mắt mình là một Tu La địa ngục. Tâm nàng thậm chí có một cái ý nghĩ, mặc dù trong tay Vu Xá Nguyệt không có dao nhỏ, nàng cũng vẫn là có thể lăng trì chém giết mình.
Hai mắt của Vu Xá Nguyệt nhìn chằm chằm nàng, chỉ cần nàng nói thật, chỉ cần có thể để một phòng của Khương Tình Tuyết vướn tội, nàng thừa nhận bản thân giết người cũng là không có vấn đề.
Lão phu nhân một lần nữa được đỡ ngồi xuống, nhưng vẫn là nổi trận lôi đình, “Ngươi thành thật khai báo cho ta! Có phải là ngươi hạ độc thủ tứ cô nương hay không!”
Môi thị nữ này run rẩy một lát… Sau đó nàng nhắm mắt lại, nước mắt bùm bùm rơi xuống trộn với máu. Trước mắt cục diện này đã là đã không có dư địa quay về, nàng ngoại trừ tìm chết còn có thể làm sao a!
“Đều là lỗi của ta… Là ta hạ dược tứ tiểu thư, là ta câu dẫn bát hoàng tử qua đây, là ta gạt người nói nhìn thấy tam tiểu thư…” Nàng tuyệt vọng phủ phục trên mặt đất nói: “Lão phu nhân… Người giết ta đi! Người giết ta đi!”
Nghe được nàng để tất cả mọi chuyện đều ôm vào người, Khương Tình Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Vu Xá Nguyệt nhất thời thất vọng đến cực điểm, không nghĩ tới Khương Tình Tuyết dĩ nhiên chết cũng kéo được nàng ta, có thể để cho nàng dẫu có chết cũng không phản bội!
Tân Chỉ đứng ở một bên vẻ mặt muốn nói lại thôi. Đây là có chuyện gì, chuyện này thật là có người thừa nhận?
“Ngươi, ngươi tiện tỳ này!” Lão thái thái thở mạnh, “Người đến! Người đến a! Mang xuống đánh cho ta, đánh đến chết cho ta!”
Trong lòng Khương Tình Tuyết mừng rỡ, đánh chết đi, đánh chết rất tốt…
Nhưng Vu Xá Nguyệt cũng không muốn cứ như vậy buông tha Khương Tình Tuyết, nàng cường ngạnh vươn tay ra lôi kéo vạt áo của thị nữ giận dữ hỏi: “Ngươi nói rõ ràng cho ta! Dược từ đâu tới, màu gì bệnh trạng gì, ngươi là thế nào hạ được dược, có còn đồng bọn hay không! Tất cả đều thành thật khai báo rõ ràng!”
Mỗi một vấn đề của nàng đều là sự tình phát triển then chốt, mỗi một chữ đều là trọng điểm.
Thị nữ kia khóc ác hơn, nàng hỏng mất lấy tay bức tóc hô to: “Ta không biết! Ta không biết a! Đều là ta tự mua, cái gì đều không nên hỏi, đều là ta, giết ta đi! Mau giết ta…”
Nhưng nàng càng muốn chết như vậy, càng là để người không thể tin. Vu Tử Minh đã vững tin, nàng cũng chỉ là một người chịu tội thay mà thôi…
“Nói không nên lời thế nào hạ dược, bảo người làm sao tin tưởng chính là ngươi làm.” Vu Tử Minh cười lạnh một tiếng, “Ngươi cho là giết ngươi liền kết thúc sao? Tổ mẫu nói, loại tội này của ngươi, toàn gia đều bị phạt, ngươi không bằng hảo hảo nói một chút.”