CHƯƠNG : NÓI CHUYỆN GIẢ YÊU
Editor: Luna Huang
Ngự Cảnh sửng sốt một chút, lập tức phản ứng kịp Vu Xá Nguyệt nói rốt cuộc là lượng từ gì. Trên mặt hắn nóng lên, hai gò má bỗng nhiên hiện ra một tia đỏ ửng khả nghi. Tiểu nha đầu này thật là một cô nương sao, thế nào cái gì cũng dám nói.
Vu Xá Nguyệt nhìn mặt của Ngự Cảnh vạn phần vô cùng kinh ngạc, hắn dĩ nhiên xấu hổ?
Ngự Cảnh tránh mắt, tăng cường nói sang chuyện khác: “Muốn để Tân Ngư buông bỏ ý niệm trong đầu muốn tìm ngươi cũng không phải rất khó. Nhưng ta chỗ này của ta vừa vặn cũng có một việc phiền toái cần người hỗ trợ, chuyện một hòn đá ném hai chim ta nghĩ tam tiểu thư cũng sẽ không cự tuyệt đi.”
“Vậy phiền toái của ngươi là cái gì? Nói nghe một chút trước ~” Vu Xá Nguyệt không dám tùy ý đáp ứng. Nàng vẫn có chút hoài nghi, Ngự Cảnh phối trí ngoạn gia cao như vậy, có thể được hắn gọi là chuyện phiền phức cũng sẽ không nhỏ đi? Nàng cần ứng phó Tân Ngư còn phải hối lộ hắn, phiền phức của vậy hắn nàng có cái gì có thể nhúng tay.
“Ta gần đây muốn rời khỏi Long Phục một đoạn thời gian. Nên… Sau khi ta rời đi, ngươi có thể để một thế thân giả thành ta không. Ta thấy qua ngoại cụ ngươi cho A Ly, quả thực phi thường chân thực.” Ngự Cảnh có chút chờ mong, dù sao yêu cầu này có điểm quá. Nhưng nếu là Vu Xá Nguyệt đều làm không được, hắn cũng chỉ có thể tìm phương pháp khác.
“Nhưng, nhưng trước ngươi không phải là tiêu thất sao, đến Hàn Y đều tìm không được ngươi. Lần này trực tiếp đi không thể sao?” Vu Xá Nguyệt có chút hồ nghi chất vấn hắn.
Ngự Cảnh nhíu mày một chút, “Lần trước là có nguyên nhân khác. Nhưng Long Phục gần đây không yên ổn rồi, trong triều có chút… chuyện nhạy cảm. Trước mắt ta không thể bị người nắm được cán, nhất là Tân Ngư. Nếu hắn đi tìm ngươi, ngươi vậy cũng có thể tham dò một ít ý nghĩ của hắn.” Ngự Cảnh từ từ châm chước câu chữ.
“Đây…” Vu Xá Nguyệt có điểm do dự.
Yêu cầu của bản thân quả thực cũng không quá khó, tuy rằng nàng vô pháp bắt tay vào chế tác mặt nạ da người, thế nhưng nếu như dùng đặc hiệu hoá trang, thậm chí là làm khuôn, muốn khắc ra người giống nhau như đúc cũng không phải là không thể được.
Thế nhưng nàng trước đã thề —— nếu như có thể từ trong tay của nữ nhân kia chạy ra đời này cũng không muốn ngựa quen đường cũ nữa! Vi phạm thệ ngôn có thể lần sau thực sự chết hay không?
Vọng Thư Uyển
Hơn nữa quan trọng nhất, là Ngự Cảnh cùng Tân Ngư hai người này đều thân phận cực cao, mâu thuẫn xung đột tuyệt đối là ảnh hưởng đại quyết sách của chính sự triều đình. Mặc dù Ngự Cảnh mịt mờ không có nói rõ, một mình nàng nghe được một tia nguy cơ —— nói cách khác tiểu vương gia ra cửa còn phải lén lén lút lút?
Hôm nay nàng tới ước nguyện ban đầu là vì thoát thân a, nếu là nàng còn dính một chân vào, có phải sẽ phản tác dụng làm mất luôn tiền cọc không?
Nhan sắc trên mặt Vu Xá Nguyệt đặc sắc vạn phần, Ngự Cảnh có thể nhìn ra được nàng là đang tiến hành giao chiến thiên nhân. Nếu là việc này không thể làm được, nàng sớm cự tuyệt. Nếu nàng không có đáp ứng, nhất định là có cái gì lo lắng.
Trong lòng Ngự Cảnh có chút lo lắng không rõ, dù cho Vu Xá Nguyệt không đồng ý nhúng tay, hắn kỳ thực cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng chuyện này, chỉ là…
——
Một lát sau, Vu Xá Nguyệt tựa hồ là rốt cục cũng quyết định, nàng một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Ngự Cảnh hỏi: “Lần này ngươi muốn đi bao lâu.”
“Nhiều nhất mười ngày nửa tháng.”
“Nga…” Vu Xá Nguyệt hít sâu một hơi, tiếp tục nói, “Kỳ thực… Ngươi muốn người có thể giống nhau như đúc là được, bất quá chỉ là có một chút dường như khó thực hiện, nếu như ngươi có thể giải quyết hoàn mỹ, ta đây có thể xuất thủ.”
“Là vấn đề gì.” Ngự Cảnh lập tức truy vấn.
“Ta không có khả năng có khuôn mặt hệt như ngươi được, hơn nữa trạng thái bây giờ của ta cũng vô pháp chế tác loại đồ vật này. Nên… Ngươi nhất định rời đi, thế thân ngươi sẽ phải thời thời khắc khắc sống chung một chỗ với ta, không thể cách ta quá xa. Bởi vì chỉ có ta mới có thể duy trì dung mạo của hắn.” Vu Xá Nguyệt thập phần nghiêm túc dừng ở hai mắt của Ngự Cảnh.
Lúc nàng nói phải “Mỗi ngày sống chung một chỗ”, đây coi như là quyết định cùng làm việc xấu rồi. Dù sao Ngự Cảnh đã biểu đạt tín nhiệm đối với nàng, trong lòng nàng là có chút khuynh hướng hắn. Huống hồ nàng một thân một mình cũng cô chưởng nan minh. Ngoại trừ tin tưởng Ngự Cảnh giúp được nàng, thực sự là chớ không có cách nào khác.
“Vì sao?” Ánh mắt của Ngự Cảnh dừng ở chỗ nàng có chút kỳ quái.
Vu Xá Nguyệt còn tưởng rằng Ngự Cảnh hỏi tại sao phải muốn thế thân cùng một chỗ, liền tiếp tục giải thích: “Ta nói đều là rất cần thiết. Thế thân này tốt nhất là thân hình mặt mũi đều xấp xỉ ngươi, nếu như thực sự không xấp xỉ cũng có thể, ta cũng có thể tận lực đem hóa trang hắn thành dang vẻ của ngươi. Chỉ cần không phải người thân cận sớm chiều chung đụng với ngươi qua đây kiểm tra cũng sẽ không đơn giản bị nhìn thấu. Thế nhưng có một chút ngươi nên biết, thuốc màu vẽ ở trên người tùy thời có thể bị phai, vưu kì hiện tại nóng như vậy, mười ngày quá dài, trung gian nhất định phải thay trang. Nếu như ngươi không muốn bị lộ, ta nhất định phải tùy thời đi theo bên người thế thân, thời khắc chuẩn bị bổ trang.”
Nhân gia đại minh tinh chụp hình thôi, trước tiết mục còn phải để thợ trang điểm bổ trang, huống chi loại đặc hiệu trang điểm này.
“Ta hiểu được.” Ngự Cảnh không có tiếp tục truy vấn.
Không nghĩ tới a, thay đổi một người giống mình như đúc trái lại thành chuyện đơn giản, khó khăn lại là để Vu Xá Nguyệt luôn kè kè bên ‘hắn’.
“Ai, không phải vừa rồi nói một hòn đá ném hai chim sao? Ngươi còn chưa nói ta nhúng tay chuyện này có chỗ tốt gì!” Vu Xá Nguyệt truy vấn.
Nàng lười truy cứu nguyên nhân Ngự Cảnh ly khai Long Phục, gợn sóng của triều đình nàng cũng không có hứng thú. Nàng chỉ muốn biết chuyện này đến cùng có thể trợ giúp cho bản thân hay không. Chớ để bản thân làm việc xấu không công mới tốt.
Ngự Cảnh dừng lại một lát, con ngươi của hắn né tránh liếc về phía nơi khác, nhẹ giọng hỏi: “Ân… Vậy ngươi chú ý lưu ngôn phỉ ngữ không?”
“Có ý gì?” Vu Xá Nguyệt có chút mờ mịt, thế nào trọng tâm câu chuyện nhảy thoát tới đây.
“Ta là nói, hai chuyện này là ở nơi cộng đồng, chúng ta có thể gặp dịp thì chơi một chút, tỉ như… Nếu là Tân Ngư biết chúng ta ái mộ nhau, thì như thế nào.” Ngự Cảnh nói, ngón tay bất an ở trên bàn gõ qua gõ lại.
“Ái mộ cái gì, ngươi là giả yêu đương sao? Vậy sau đó thì sao?” Vu Xá Nguyệt hình như có chút hiểu.
Thanh âm của Ngự Cảnh có chút bất đắc dĩ yếu ớt, “Chúng ta cùng một chỗ, lúc ngươi đến thái tử phủ, sau đó ta cũng có thể đi tìm. Nếu là thỏa đáng, thậm chí có thể từ nay về sau đều đoạn tuyệt ý niệm muốn ngươi trong đầu Tân Ngư.”
Vu Xá Nguyệt nhìn chằm chằm Ngự Cảnh mím môi không nóim biện pháp này,,, Nàng rất động tâm a.
vongthuuyen.com
“Lúc ta ly khai Long Phục thì cái này cũng rất hữu dụng. Nếu ta thụ thương sinh mệnh bị đe dọa, trước khi chết nói muốn gặp nữ tử ái mộ một lần cuối, tướng phủ chắc là không dám tới cản. Chỉ ta còn chưa đoạn khí, ngươi có thể ở Ngự vương phủ không đi, chống chọi mười ngày chắc là không có chuyện gì.”
Vu Xá Nguyệt liên tục gật đầu, “Quả thực, hơn nữa nếu vết thương đặc hiệu xử lý tốt… Cũng có thể làm giảm bớt lệ bại lộ.” Đến lúc đó chờ Ngự Cảnh về, bọn họ nói đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm không được sao! Một hòn đá ném hai chim này thật tốt!
“Thế nào, ngươi muốn suy tính một chút sao?” Ngự Cảnh lại hỏi một lần, trong ánh mắt mang theo một tia giảo hoạt. Loại hợp tác này bất đồng với trao đổi vật phẩm. Nếu là nàng khẳng đáp ứng, vậy bọn họ thật là châu chấu bị trói cùng một cây rồi.
Vu Xá Nguyệt mãn bất tại hồ khoát tay chận lại nói: “Ai, tiểu vương gia nhân vật lớn như thế đều không thèm để ý, ta có cái gì không nỡ. Huống hồ danh tiếng của tiểu vương gia càng vang dội a ~ chuyện này ngươi không cảm thấy có hại là được.”
Phản chính nàng cũng không có ý định thành thân với ai sau đó cùng bảy tám nữ nhân hưởng một phu, cổ đại này không có chỗ về, nên tùy ý vậy. Nói không chính xác danh tiếng của nàng không xong, sau này đều không ai dám lấy nàng. Lão phu nhân kia còn muốn đem nàng gả cho “Người hữu dụng” khác cũng là không thể nào.
Có thể, có lời.
Vu Xá Nguyệt hài lòng sờ sờ cằm, ngày hôm nay chuyến này thật đúng là không uổng công, quả nhiên đoàn kết chính là lực lượng chuyện này không sai a ~ may mắn lựa chọn Ngự Cảnh làm đồng đội.
Ngự Cảnh tế tế nhìn mặt của Vu Xá Nguyệt không có nhúc nhích, tiểu nha đầu này thực sự rất đặc biệt. Không câu nệ tiểu tiết, có thể đem có thể đem loại sự tình này đều tùy ý lấy ra lợi dụng, nếu như nàng thật là một nam tử, quan hệ của bọn hắn sẽ rất tốt.
Rất nhanh, Vu Xá Nguyệt nhận thấy được ánh mắt của Ngự Cảnh. Lúng túng sờ sờ mặt hỏi: “Làm sao vậy? Trên mặt ta dính cơm?”
Sau này cách Tiết Yến xa một chút.” Ngự Cảnh sở vấn phi sở đáp ném ra một câu như vậy.
“Ai nói cho ngươi biết?” Vu Xá Nguyệt cau mày, hắn thế nào đến chuyện của Tiết Yến đều biết?
“Ta không giám thị ngươi, nhưng là các ngươi thật là quá không bí mật. Tùy ý đàm luận trong tướng phủ, cũng không sợ đối thủ của ngươi nghe qua thiết kế ngươi.” Ngự Cảnh dừng lại một chút, sau đó bỏ thêm một câu, “Tiết Yến người này nhất tâm truy cầu học thuật, kiệt lực siêu thoát thế ngoại không tham dự bất luận thị phi đấu tranh gì. Trêu chọc hắn đối với ngươi không có chỗ tốt, hắn một điểm đều không thể giúp ngươi.”
Vu Xá Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, chẳng lẽ nói tuồng này bắt đầu rồi? Nàng bỗng nhiên cúi người tiến lên trước gần sát mặt của Ngự Cảnh, làm như ngoạn vị trêu đùa, “Tin tức rất linh thông a ~ ngươi không phải là ghen tị chứ?”
“Đúng vậy, phi thường ghen tị.” Hai mắt của Ngự Cảnh hơi nheo lại, thẳng tắp nhìn về phía đôi mắt của Vu Xá Nguyệt.
Đệ nhất hiệp giao chiến Vu Xá Nguyệt kinh sợ trước.
Ngự Cảnh vốn có dung mạo dụ cho người phạm tội, hiện tại lại còn cố ý hí mắt câu dẫn nàng, đây không phải là nháo sao! Nàng đứng lên, chỉ vào mũi của Ngự Cảnh cả giận nói: “Ước pháp tam chương, diễn trò là làm hí, lúc không người ngoài không cần phóng điện!”
“Được.” Ngự Cảnh mặc dù không biết phóng điện là cái quỷ gì, nhưng chẳng lẽ không phải nàng là người đùa giỡn trước sao?
Vu Xá Nguyệt có chút căm tức không rõ, nàng nhìn nơi khác tức giận mà, “Thế thân của ngươi lúc nào đưa cho ta xem, ta thử một chút trước.”
Ngự Cảnh cảm thấy Vu Xá Nguyệt tức giận thật đúng là khả ái, hắn nín cười nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhẹ giọng gọi một câu: “A Ngôn.”
Ngay sau đó, một nam tử lên tiếng trả lời đẩy cửa mà vào, “Chủ tử, người tìm ta.”