CHƯƠNG : KHẢI THIÊN TINH
Editor: Luna Huang
Bọn họ bên này vừa rảo bước tiến lên cửa, mắt sắc của chưởng quỹ đứng ở sau quầy kiểm toán nhìn thấy, đôi mắt nhỏ tinh minh của lão nhân kia sáng ngờim nhanh ném sổ sách, vội vàng hoang mang rối loạn đón.
“Ai nha! Tiểu vương gia đại giá quang lâm, tiểu điếm thực sự là bồng tất sinh huy a.” Lão chưởng quỹ nở nụ cười, nếp may chen trên mặt của đều xếp cùng một chỗ.
Nghe danh hào của tiểu vương gia, âm lượng trong tiệm này tối thiểu giảm xuống còn hơn một nửa. Các vị tiểu thư, các quý phụ tất cả đều quay đầu nhìn, không biết tiểu vương gia này có phải tên tiểu vương của Ngự vương phủ không?
Vu Xá Nguyệt bị ánh mắt chợt kéo tới khiến cho cả người chấn động, lực sát thương của ánh mắt nữ nhân thường thường là lớn nhất, điểm này nàng sớm biết.
Nhưng Ngự Cảnh chỉ là bình tĩnh khẽ gật đầu, “Ân, Phí lão bản khách khí.
Ngay sau đó, vô pháp ức chế tiếng nghị luận rõ ràng vang lên.
“Tiểu vương gia làm sao sẽ tới loại điếm này? Cô nương kia là ai a?”
“Sẽ không phải là cố ý bồi cô nương kia chứ…”
“Nhưng tiểu vương gia không phải là vẫn luôn giữ mình trong sạch sao.”
…
Miệng một đường nhai đồ ăn vặt của Vu Xá Nguyệt rốt cục ngừng lại. Ngự Cảnh vẫn luôn là được các cô nương coi trọng như vậy đi? Vậy ( da mặt dày) tâm của hắn trấn định tự nhiên chính là luyện ra từ như vậy?
Chưởng quỹ cười theo, thập phần khách khí nhìn về phía Vu Xá Nguyệt hỏi: “Vị cô nương này lần đầu tiên tới bổn điếm đi, không biết là…”
Vu Xá Nguyệt đang nghĩ ngợi nên nói chuyện hay không, Ngự Cảnh lạnh nhạt chặn câu chuyện, “Chúng ta cùng xem, Phí lão bản không nên phiền toái.”
“Vâng vâng vâng, người thỉnh.” Phí lão bản bồi tiếu, né qua một bên.
Ngự Cảnh lôi kéo nàng trực tiếp đi vào trong, Vu Xá Nguyệt có thể cảm giác được rất nhiều người đều đang nhìn nàng —— cùng tay nàng. Ở cổ đại như vậy có phải phi thường có thương tích phong hóa không a?
“Nguyệt nhi.”
“Ân… A?” Nàng hoảng hốt một cái, đây hình như là Ngự Cảnh lần đầu tiên gọi nàng như vậy.
Ngự Cảnh khẽ cười một tiếng: “Đây chính là cửa hàng dưới tên thái tử, đều là thu thập kỳ trân dị bảo, ngươi có thể xem kỹ một chút.”
“Nga.” Trách không được nói buổi tối Tân Ngư liền có thể biết, cùng chạy đến chỗ người ta thêu dệt rồi, làm sao có thể không biết…Làm hại nàng còn đang suy nghĩ vấn đề trường hợp.
——
Hai người trước quầy từ từ xem, đồ trang sức sát cửa nhất đều chủ đạo làm từ vàng bạc khảm bảo thạch thủy tinh, thoạt nhìn phú quý vạn phần. Thế nhưng Vu Xá Nguyệt đối với hoàng kim không quá cảm thấy hứng thú cũng không thế nào nguyện ý xem kỹ được.
Bởi vì thủ công của hoàng kim cho dù tốt cũng cản không nổi thủ nghệ hợp tâm của nàng, nàng càng thích xem ngọc thạch thiên nhiên, mộc chế những loại đồ vật xuất lực nhiều để biến đối.
Lại đi vào trong một đoạn, trên quầy trưng bày chủ yếu là ngọc chế phẩm. Vu Xá Nguyệt đứng ở trước quầy mắt bỗng nhiên sáng ngời, nàng liếc mắt một liền thấy một chiếc nhẫn ngọc trên vải nhung đen.
Ngự Cảnh hợp thời ở bên tai nàng nhỏ giọng nói rằng: “Nhìn quen mắt không?”
“Đây là…” Vu Xá Nguyệt đưa tay cầm nhẫn ngọc lên, cảm giác ôn nhuận hết sức quen thuộc.
Vọng Thư Uyển
Xa xa đứng đó lão chưởng quỹ thấy đồ Vu Xá Nguyệt thích, liền tăng cường tiến lên trước giới thiệu. “Ai nha vị tiểu thư này thực sự là hảo nhãn lực a! Đây là khải thiên tinh đặt phẩm của Minh Khải, chỉ có trong mỏ cảnh nội Minh Khải Huyền Thiên sơn mới có một ít. Hơn nữa loại sản phẩm này, ánh sáng màu này, bên trong khải thiên tinh cũng là thượng hạng, bình thường đều là ở chợ cầu không được a.”
“Quả thật không tệ.” Vu Xá Nguyệt thì thào nói nhỏ, ngón tay của nàng nhẹ nhàng vuốt ve trắc diện của nhẫn.
Cả vật thể trong suốt, nhìn kỹ còn có tơ liễu vân bên dưới chậm rãi lưu động. Phân minh là cùng một loại tài liệu với vòng tay của Doãn Thu Minh, thậm chí phẩm tương gần đến không gì sánh được. Nhìn không chỉ có là đến từ cùng một mỏ, thậm chí chắc là cùng một nhóm sản xuất.
Lão chưởng quỹ kiên nhẫn tiếp tục đề cử, “Thứ này ở Thiên Khải cũng chính là hoàng tộc có thể sử dụng. Lưu lạc đến dân gian có thể nói là ít lại càng ít, có thể gặp ở nhân gian đều là phúc khí a, người suy tính một chút?”
Hoàng tộc? Vu Xá Nguyệt mím môi, cảm giác chuyện này có thể là không xong. Lẽ nào Doãn Thu Minh còn có thể cùng hoàng thất Minh Khải nhấc lên quan hệ? Nàng vô ý thức hủy bỏ ý nghĩ của chính mình, nếu nàng thật là hoàng tộc Minh Khải, dù cho hòa thân thế nào cũng không thể với Vu Hàn Thiên được a. Huống hồ lúc đó còn chết biệt khuất như vậy, Minh Khải có thể sao?
Tay của Ngự Cảnh lặng yên khoát lên đầu vai của Vu Xá Nguyệt, ôn nhu nói: “Nàng không bằng chọn đồ của một cô nương thường dùng, cái gì đều có thể, ta tặng nàng.”
“Cũng được.” Vu Xá Nguyệt mặt không thay đổi thả nhẫn về chỗ cũ.
Chờ lão chưởng quỹ lui qua một bên, Vu Xá Nguyệt nhỏ giọng hỏi hắn, “Ngươi là vì để ta xem cái này?”
“Không hoàn toàn, diễn trò hai người xem đồ, mỗi người một nữa.” (Luna: Ý ổng đôi bên đều có lợi)
“Vậy…”
Không đợi Vu Xá Nguyệt nhắc lại yêu cầu, Ngự Cảnh mở miệng trước chào giá, “Nguyệt nhi tốt nhất thêm chút lợi ích cho ta, tra hoàng thất nước khác đây chính là chuyện vướng tay chân, làm không tốt khiến cho hai nước hiềm khích.”
“Có thể.” Vu Xá Nguyệt nhịn không được liếc mắt, đây nha thực sự là gian thương a. Giao chút quốc thuế đương nhiên có thể, nhưng hắn tốt nhất không nên sư tử khai đại khẩu, nàng hôm nay đến súng cũng mang ra rồi.
——
Nhìn thấy nhẫn kia, Vu Xá Nguyệt cũng không còn tâm tư lại tiếp tục đi dạo nữa. Đầy đầu của nàng đều là chuyện của Doãn Thu Minhm tổng cũng chưa tỉnh hồn lạim ngay cả những ánh mắt kia xung quanh quan sát nàng, nàng cũng có thể quên. Nếu không có Ngự Cảnh lôi kéo nàng, phỏng chừng nàng có thể ngã vào một đóng người.
Ngay lúc Vu Xá Nguyệt vẫn còn suy nghĩ sâu xa, bỗng nhiên nghe có người sau lưng gọi nàng, “Vu tam tiểu thư?”
Vu Xá Nguyệt phản ứng trì độn quay đầu, phát hiện người gọi nàng đúng là Tiết Yến?
(Luna: Haha lúc này ngta sẽ nghĩ bả từ chối ngta chỉ đề đu theo tiểu vương gia giàu có)
Tiểu tử này đến một mình, đến một sai vặt nha đầu cũng không mang theo. Trên người hắn còn ăn mặc áo bào hôm qua, hắn nhìn thấy Vu Xá Nguyệt thần sắc hết sức phức tạp, nói không rõ là mừng rỡ hay khẩn trương. Dường như bọn họ vừa mới gặp qua trên đường nhỏ của tướng phủ vậy.
“Tiết công tử, thật là trùng hợp a.” Vu Xá Nguyệt có chút da đầu tê dại, ở địa phương nữ nhân tụ tập này gặp Tiết Yến, chỉ có thể nói điểm ấy thật là rất thốn rất thốn, không phải là thốn bình thường a.
“Đúng vậy, không nghĩ tới tam tiểu thư cũng tới nơi này.” Tiết Yến nói, tiến lên một bước tới gần.
Ngự Cảnh bỗng nhiên buông tay đang nắm tay của Vu Xá Nguyệt ra, đổi thành ôm đầu vai của nàng. Hắn hơi cố sức, kéo nàng đến bên cạnh mình, cau mày nói rằng: “Nguyệt nhi, Ngự Cảnh cần phải đi.”
“Tiểu vương gia…” Lúc này Tiết Yến mới nhìn thấy Ngự Cảnh. Hắn vô luận như thế nào cũng không có thể hai người sẽ thân mật kề vai sát cánh như vậy, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ, trên mặt đỏ trắng nảy ra.
Giọng nói của Ngự Cảnh lạnh lùng nói: “Tiết công tử nguyên lai cũng tới đây, rất có nhàn hạ thoải mái a.”
Trong nháy mắt Vu Xá Nguyệt cảm thấy hình dạng khí tràng cường đại của hắn cùng nam tử mặt đỏ trước kia thật là tuyệt nhiên bất đồng. Đến cùng mặt đỏ là giả bộ, hay khí tràng là giả bộ?
vongthuuyen.com
“Tại hạ chỉ là qua đây lấy vài thứ cho người nhà.” Mặc dù là nói với Ngự Cảnh, nhưng ánh mắt của Tiết Yến vẫn đặt ở trên người Vu Xá Nguyệt.
Cái này khiến cho Vu Xá Nguyệt có loại cảm giác mình là phụ lòng người khác. Hơn nữa nàng hình như đêm qua còn lời thề son sắt với người ta không suy xét bất kỳ nam nhân nào? Kết quả ngày thứ hai đứng bên cạnh một người giàu có hơn, còn để người ta nhìn thấy. Mặc dù bọn hắn cũng không quen, mặc dù đây hết thảy đều là giả…nhưng Vu Xá Nguyệt như trước cảm thấy bẽ mặt.
Đây là vấn đề mặt mũi!
“Tiết công tử từ từ xem, chúng ta liền đi.” Ngự Cảnh không để ý tới Tiết Yến nữa, hắn cứng rắn ôm đầu vai của Vu Xá Nguyệt trực tiếp đi ra ngoài.
(Luna: Ổng ôm đến thuận tay rồi >”