CHƯƠNG : LUẬN YẾU TỐ PHÁT SINH TAI TIẾNG
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt tương đương có kinh nghiệm, lòng nàng biết rõ trạng thái của mình. Nhưng mà Ngự Cảnh không rõ ràng lắm, hắn cho rằng Vu Xá Nguyệt có mao bệnh gì, nóng ruột lấy tay lật mặt của nàng, cúi đầu tế tế nhìn nàng.
Gương mặt tinh mỹ này biểu hiện ra chỉ là có điểm tái nhợt mà thôi, thần sắc vô dị, tròng trắng mắt vô dị, hô hấp bình thường… Thấy thế nào đều không giống như là phát độc. Ngự Cảnh thoáng thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, nếu như là lúc này thì phiền toái.
Vu Xá Nguyệt ngửa đầu chớp chớp hai mắt ngây ngô manh manh, một lát sau, thế giới thiên toàn địa chuyển rốt cục dần dần rõ ràng.
Xuất hiện trước mặt chính là cái mặt gần xịt của Ngự Cảnh, đôi mắt mang theo lo lắng trực tiếp thu vào não nàng, nàng nhất thời cảm thấy trong không khí đều có mập mờ bay lượn.
Cái tư thế này quá mức thân mật, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên đã cảm thấy có điểm xấu hổ. Nàng lấy tay thúc ngực của Ngự Cảnh, đạp chân muốn tách khỏi lòng người ta. Thế nhưng chỉ cần hơi chút khẽ động, chân tê muốn chết.
Ngự Cảnh thấy thần tình Vu Xá Nguyệt khôi phục bình thường, chờ nàng tự đứng dậy. Nhưng mà hai người mắt to đối mắt nhỏ một lát, ai cũng không nhúc nhích. Đón ánh mắt nghi ngờ của Ngự Cảnh, Vu Xá Nguyệt có điểm chột dạ nói: “Cái kia, chân… Đã tê rần.”
“…”
Khụ khụ, nàng muốn nói nàng không phải cố ý chiếm tiện nghi người khác, Ngự Cảnh tin không?
Bên này hai người đang tư thế ôm ấp mặt đối mặt, A Ly đã hóa đá ở cửa. Hắn thực sự vốn là phải gõ cửa, nhưng lúc A Ngôn đi ra ngoài cũng không có đóng cửa a…
Ngay khi A Ly tiến thối lưỡng nan, phía sau bỗng nhiên có cái tay túm cổ hắn kéo ra xa.
Ngự Cảnh nhìn hình dạng muốn động lại nhe răng trợn mắt của Vu Xá Nguyệt thập phần bất đắc dĩ thở dài, tay trái hắn ở hông của Vu Xá Nguyệt cố sức thu lại, cúi người xuống tay phải chụp tới, trực tiếp ôm ngang nàng, sau đó đi đến giường.
Vu Xá Nguyệt mục trừng khẩu ngốc, Ngự Cảnh đặt người lên giường nói: “Ngươi ngồi ở đây một chút trước đi.” Hắn nói, lại cúi người lấy tay thử chọc dò xét bắp chân của nàng.
Cảm giác như có kim đâm lập tức lan tràn toàn bộ chân, Vu Xá Nguyệt cau mày hừ một tiếng.
Vọng Thư Uyển
Ngự Cảnh liếc nhìn nàng một cái, sau đó ngồi xổm xuống chỉa về phía chân nàng vừa nói: “Ngươi nhìn, cái huyệt vị này, ấn ở đây.”
“Nga ——”
“Ở đây lưu thông máu, cố sức xoa.”
“Ai nha! Nhẹ chút!”
——
Ngoài cửa, A Ly căm tức lôi áo mình, giận dữ trừng mắt A Ngôn, “Ngươi làm gì.”
“Sách, chẳng lẽ ngươi dự định đứng nhìn sao.” A Ngôn thiêu mi cười khẽ, chủ tử phải làm cho tốt chuyện này, hắn lại không thể có chút nhãn lực nhìn thấy sao?
“…” A Ly mím môi không nói, hắn cau mày phiền táo hình như nuốt phải con ruồi.
Gương mặt này của A Ngôn dù sao cũng là của chủ tử, hắn là vô luận như thế nào cũng vô pháp phát hỏa.
Nhưng A Ngôn lại cũng không có tự giác kia, hắn vẫn là như có điều suy nghĩ thăm dò cửa phòng, hình như hai người trong phòng nhất định là đang làm chuyện gì không thể miêu tả.
“Ai, ngươi nói, tam tiểu thư sau này có thể thành hay không ——”
“Sẽ không.” A Ly không chút nghĩ ngợi, lập tức thốt ra.
“?” A Ngôn ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm, “Ta còn chưa hỏi!”
A Ly buông tay chỉnh áo xuống nhìn về phía khác, làm như trần thuật tự nói, “Chủ tử không phải là có công chúa sao.”
“A…” A Ngôn nghe thế sửng sốt ở đó rất lâu, cuối cùng xem như là công nhận gật đầu, “Đây cũng đúng, còn có công chúa.”
Thực sự là đáng tiếc.
Trong lòng A Ngôn có chút thất vọng nhỏ, hắn thật cảm thấy Vu tam tiểu thư rất đặc biệt a —— dù cho hắn vừa bị tam tiểu thư sờ soạng một lần, nhưng hắn vẫn là cảm thấy cô nương này tốt. Nàng bất đồng với thường nhân, thâm tàng bất lộ, còn có rất không câu nệ tiểu tiết.
Hắn ngay từ đầu bị sờ ở trong lòng suy nghĩ rất nhiều nội dung, ngày hôm nay mới phát hiện, kỳ thực nhân gia không thèm để ý. Vốn có loại sự tình này ở trên người nữ tử cũng không tốt, nhưng mà hắn lại cảm thấy Vu tam tiểu thư có một khí thế của các gia.
Hai người trầm mặc một lát sau, vẫn là A Ly nhịn không được lần thứ hai lên tiếng, “Ngươi vì sao vừa rồi hỏi như vậy. Con mắt nào của ngươi thấy chủ tử có ý tứ với tam tiểu thư?”
A Ngôn phục hồi tinh thần, hỏi ngược lại, “Cái này gọi là không có ý tứ? Chủ tử cũng ôm ngươi ta, ngươi không phải là nhìn thấy sao?”
“…” A Ly không có phản bác.
A Ngôn vỗ vỗ vai của A Ly tựa hồ là khuyên giải nói: “Huynh đệ, ngươi theo tam tiểu thư có một đoạn thời gian, nhưng ta mới lần thứ hai gặp nàng. Thế nhưng ta chính là có loại dự cảm, có lẽ chủ tử thích loại khẩu vị này. Ta đều có thể nhìn ra, ngươi có thể không nhìn ra?”
Tay của A Ly chậm rãi nắm chặt, hắn là nhìn ra được. Từ lần đầu tiên gặp mặt, chủ tử để lại hoàn bội lưu lạc ở trong tay người khác…liền nhìn ra được.
Bỗng nhiên, hai người này một lượt nhìn về phía đại môn, sau đó hết sức ăn ý che giấu.
——
Vu Xá Nguyệt cúi đầu, nàng nhìn huyệt vị Ngự Cảnh chỉ nàng, một bên xoa chân cho nàng, hai tay lúng túng cũng không biết đặt đâu cho tốt.
Trước quan hệ của bọn họ rất rõ ràng là ích lợi, làm cái gì đều là trao đổi, nên coi như để nàng an lòng. Nhưng hôm nay Ngự Cảnh cư nhiên làm loại chuyện “Cố sức không được cám ơn” này ( Vu Xá Nguyệt cảm thấy cái này hình dung là lạ, nhưng mà sự thực quả thực như vậy), nàng luôn có một loại cảm giác bị kẻ trộm để mắt tới.
vongthuuyen.com
Cảm giác này không tốt… Có lẽ nhân gia chỉ là phát thiện tâm.
Ngự Cảnh cảm giác bên trên không có động tĩnh, liền ngẩng đầu có chút bất mãn nói: “Nghĩ gì thế, sau này ngươi sẽ quen.”
“Ân, ta hiểu.” Vu Xá Nguyệt lặng lẽ gật đầu, đúng rồi, phản chính sau này thêu dệt ân ái không thể thiếu cái này…
Lúc này, bỗng nhiên nghe bên ngoài truyền đến tiếng ân cần thăm hỏi của Ngưng nhi, sau đó là một câu của trung khí mười phần thế nhưng thập phần lạnh như băng của nam tử: “Vu Xá Nguyệt có đó không.”
“Là Vu Tử Minh?” Vu Xá Nguyệt vừa nghe thanh âm này liền nhíu mày.
Ngự Cảnh đứng dậy, Vu Xá Nguyệt bật người nhảy xuống đi ra.
Nàng đẩy cửa, chỉ thấy trong viện không có một bóng người, nô bộc không ở, A Ngôn cùng A Ly cũng không ở. Vu Tử Minh đứng ở cửa chính vẻ mặt ngưng trọng nhìn nàng, biểu tình kia tựa hồ là căn bản cũng không nguyện ý đến.
Hắn bỏ qua Ngưng nhi, trực tiếp lạnh lùng nói với Vu Xá Nguyệt rằng, “Ta lúc nãy thấy tam tỷ tỷ đóng chặt cửa sổ, còn tưởng rằng người không ở.”
“Ngươi có chuyện gì sao.” Vu Xá Nguyệt cẩn thận hỏi, nàng nháo không rõ tiểu tử này làm sao sẽ bỗng nhiên chạy tới, chẳng lẽ là Vu Lệ Hương lại làm sao rồi.
Vu Tử Minh lặng lẽ không nói, cất bước liền muốn đi vào phòng Vu Xá Nguyệt, lần này cả kinh Vu Xá Nguyệt một thân mồ hôi lạnh, nàng tiến lên một bước ngăn trước người Vu Tử Minh chất vấn, “Ngươi làm gì?”