CHƯƠNG : CÓ CHÚT MỚI CÓ THỂ CHẾT SAO?
Editor: Luna Huang
Trong hoa thính, cao điểm trái cây đều có sẵn, Tân Ngư một thân một mình thưởng thức trà, thản nhiên chờ con mồi của hắn đến.
Sau một lát, Tân quản gia mang người đến, hắn chỉ ở cửa lên tiếng chào liền lui xuống, chỉ để lại Vu Lưu Vân, Vu Xá Nguyệt cùng hai nha hoàn thiếp thân.
Ánh mắt của Tân Ngư chính đảo tới đảo lui, Vu Lưu Vân dẫn đầu dắt Vu Xá Nguyệt dịu dàng hành lễ. “Thần nữ cùng muội muội gặp qua thái tử điện hạ.”
“Đừng khách khí, ngồi đi.” Hai cô nương dung mạo xinh đẹp này để trước mắt Tân Ngư sáng ngời, hắn thập phần ôn hòa chỉ chỉ cái ghế bên cạnh mình nói rằng: “Vừa vặn hoa quả phía nam cống nạp, nếm thử đi.”
Vu Xá Nguyệt tự giác ngồi xuống ở phía xa, không lên một tiếng.
Tân Ngư chắc là trong ngày thường thập phần đặc biệt với Vu Lưu Vân, Vu Lưu Vân ngồi xuống, hắn lập tức nghiêng người nhìn nàng ân cần nói: “Quả đào này cũng liền ở phía nam mang đến tương đối ngọt, nàng thử một chút xem.”
“Ân.” Vu Lưu Vân cúi đầu nhìn hoa quả trên bàn một chút, trong ôn nhu hơi xấu hổ, “Những cống phẩm này chắc là không nhiều lắm, cảm tạ thái tử điện hạ hào phóng như vậy.”
Tân Ngư sang sãng cười rộ lênm “Lưu Vân lần nào đến mà bổn cung không hào phóng.”
Những lời này để Vu Lưu Vân càng thêm xấu hổ gục đầu xuống, trên gò má nàng hiện ra một tia phấn hồng nhàn nhạt, nộn nộn để người đặc biệt tưởng nhớ muốn hôn trộm một cái.
Hiển nhiên, lúc này Tân Ngư cũng chính là muốn như vậy. Hắn nhìn chằm chằm cái cổ trần lộ ra ngoài một đoạn của Vu Lưu Vân, trong lòng vạn phần xao động. Hôm nay bộ dáng như vậy của nàng thật sự là quá mức ngon miệng mê người, cảm giác lửa nóng so với ngày thường còn mạnh hơn một chút.
Nhưng chính là trước mắt như vậy, sinh lý của Tân Ngư một bên xao động, rồi lại vừa nghĩa đến Vu Xá Nguyệt…
Không biết ăn tiểu nha đầu kỳ quái kia có mỹ vị như Vu Lưu Vân không. Hắn nghĩ không hợp thời như thế, đường nhìn tự động từ trên người Vu Lưu Vân dời đi nơi khác.
Vu Xá Nguyệt không biết chuyện không biết chuyện mình đã theo dõi chút nào, nàng chính cúi đầu nhấp một ngụm trà, thầm nghĩ trà này không thể so với trong tư trạch của Ngự Cảnh, lần sau gặp mặt nên lấy thêm chút nữa…
“Tam tiểu thư cảm thấy trà này của bổn cung không tốt?” Tân Ngư nhìn nét mặt của nàng bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Vọng Thư Uyển
Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu, đại khái là nàng không nghĩ tới Tân Ngư sẽ nhìn mình chằm chằm, sửng sốt hai giây vẫn là rất giản yếu cho ba chữ: “Không có a…”
Vu Lưu Vân không cam lòng cắn cắn môi dưới, nàng còn ở đây, lực chú ý của Tân Ngư tại sao lại bị Vu Xá Nguyệt câu dẫn đi rồi. Nàng tăng cường xen mồm, giải thích với Tân Ngư: “Thái tử điện hạ chớ trách, tam muội muội có thể là quá khẩn trương đi, đây là lần đầu tiên nàng ra…”
“Lần đầu tiên sao?” Tân Ngư cắt đứt lời của Vu Lưu Vân, “Nhưng bổn cung nhớ rõ ràng, tam tiểu thư trước đó ở tướng quân phủ một đoạn thời gian dài a. Chẳng lẽ nói tam tiểu thư không phải là cảm thấy trà này không tốt mà là cho rằng thái tử phủ của bổn cung có chỗ nào không tốt?” Hắn vẫn là thẳng tắp nhìn chằm chằm Vu Xá Nguyệt, xem bộ dáng là muốn tiểu cô nương này hảo hảo nói chuyện với mình.
Áp đặt cứng rắn như thế trong lòng Vu Xá Nguyệt ai thanh thở dài. Hồng Môn Yến này thật đúng là chuẩn bị cho nàng a —— Vu Lưu Vân căn bản không cần phải Hồng Môn Yến, ngoắc ngoắc ngón tay nàng liền đến.
“Thái tử điện hạ chính là thiên mệnh chi tử, có thể nào đánh đồng với những phàm nhân khác. Vừa nghĩ tới Nguyệt nhi đây là tới nơi ở của thái tử điện hạ, trong lòng không tự chủ bắt đầu khẩn trương. Trước hôm nay, Nguyệt nhi đều không thể tin được thực sự là thái tử điện hạ để Nguyệt nhi vào phủ đệ. Nguyệt nhi không nghĩ tới bản thân lại còn có phúc khí này, nên có chút không biết làm sao.”
Một đoạn dài nàng nói đến lưu loát tự nhiên nhưng căn bản nhìn không ra bất kỳ dáng vẻ khẩn trương nào. Tân Ngư nghe nhịn không được bật cười, để Vu Lưu Vân thập phần không giải thích được.
Tân Chỉ hiểu tuy rằng những lời này của Vu Xá Nguyệt người bên ngoài nghe đúng là nịnh hót, thế nhưng hắn lại biết nha đầu này căn bản là đang nói mát. Lúc đầu bọn họ lén gặp mặt ở tướng phủ, tiểu nha đầu này ứng đối như thường.
Bất quá lời nịnh hót này trái lại không, ngoại trừ quá giả.
Cũng may lúc đó Tân Ngư buông tha Vu Xá Nguyệt, hắn cũng không Vu Xá Nguyệt buồn chán ngồi ở một bên, chỉ một lòng trò chuyện với Vu Lưu Vân, không coi ai ra gì.
Vu Xá Nguyệt đương nhiên cũng vui vẻ đến thanh nhàn, tâm tư toàn bộ đặt ở trên hoa quả. Tuy rằng những thứ hoa quả này đại bộ phận đại bộ phận đều ăn rồi, nhưng mà tới cổ đại có rất nhiều thứ nàng cũng chưa có cơ hội thấy.
Nàng một bên nghiêm túc ăn hoa quả, một bên lắng tai nghe hai người nói chuyện. Nếu Tân Ngư cố ý gọi nàng qua đây, ứng với cũng không phải là vì để cho nàng nhìn hắn cùng Vu Lưu Vân bồi dưỡng tình cảm thế nào chứ.
Hai người này từ việc vặt gần đây lại nói đến cuộc thi khoa cử. Cuối cùng, Vu Lưu Vân rất là tự nhiên đem đề tài đem đề tài chuyển dời đến trên người của Vu Tử Kỳ.
Nghe được Vu Lưu Vân nói lên để Vu Tử Kỳ “Hỗ trợ” Chuyện khoa thi, động tác trên tay Vu Xá Nguyệt cũng chậm ngừng lại. Nàng nhìn hai người này phát hiện Tân Ngư bỗng nhiên nhìn một hướng trước mặt rất lâu, biểu tình kia giống như là đờ ra.
Thế nhưng rất nhanh, Tân Ngư chuyển mắt, tiếp tục cùng hàn huyên với Vu Lưu Vân, tựa hồ là vừa rồi không có bất kỳ khác thường gì.
Lúc này, một nha hoàn cầm bình từ bên ngoài tiến, châm trà cho mấy người.
Đến Vu Lưu Vân, tay của nha hoàn kia bỗng nhiên run một cái, nước trà thoáng cái thấm ướt tay áo của Vu Lưu Vân.
“Nha…” Vu Lưu Vân thình lình bị phỏng một chút, thấp thấp kinh hô thành tiếng.
Nha hoàn kia lập tức phù phù một tiếng quỳ xuống, liên tục kinh hoảng dập đầu nói: “Vu tiểu thư, nô tỳ không phải là cố ý, thái tử điện hạ tha mạng.”
Chuyện này Vu Xá Nguyệt mục trừng khẩu ngốc. Một màn này… Thế nào hình như có chút quen a? Những người cổ đại này không phải là trong đầu cơ thể cũng rất phát đạt sao? Loại sự tình này phải làm mới một chút mới có thể chết chứ?
Vu Lưu Vân cau mày nâng tay áo lên kiểm tra, mà Tân Ngư tùy ý nhìn nha hoàn kia, mềm nhẹ nói một câu: “Đồ không có mắt.”
vongthuuyen.com
Nha hoàn kia nghe Tân Ngư nói như vậy trực tiếp sợ quá khóc lên, hai mắt đẫm lệ nàng đặt đầu trên mặt đất khóc ròng nói: “Thái tử điện hạ tha mạng a, nô tỳ không dám rối tay rối chân nữa.”
Vu Lưu Vân ôn nhu khuyên nhủ: “Thái tử điện hạ, ta không sao, chỉ là nước mà thôi, lau một chút là được.”
Tân Ngư nhìn Vu Lưu Vân một mắt, lại đưa ánh mắt chuyển dời đến trên người nha hoàn kia, “Thế nào còn chưa cút.”
“Vâng, đa tạ Vu tiểu thư.” Nha hoàn kia thoạt nhìn thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy mang theo ấm trà chạy đi, đến nước trà của Vu Xá Nguyệt cũng không châm.
Vu Xá Nguyệt chuyển động tay ly trong tay âm thầm suy tư, chiêu thức này không kỳ quái, nhưng kỳ quái Tân Ngư lại là dùng một bộ này với Vu Lưu Vân, không biết hắn là dự định làm gì ~
Tân Ngư ôn nhu nhìn về phía Vu Lưu Vân nói: “Nàng đi hoán y phục đi, ướt cũng khó chịu.”
Vu Lưu Vân chiếm được quan tâm nhất thời cảm thấy mỹ mãn, nhưng nàng tiếp tục duy trì hình tượng tốt đẹp nói rằng: “Không cần phải phiền phức như thế, đợi lát nữa khô là được rồi.”
Mâu quang của Tân Ngư lóe lên, có có hàm ý vỗ mù bàn tay của nàng nói: “Chỗ ta không có. . .nàng qua đó trước đi.”
Thế nhưng hiển nhiên những lời này Vu Lưu Vân nghe hiểu, sắc mặt nàng đỏ hơn, đứng dậy nói rằng: “Vâng, vậy Lưu Vân trước hết xin lỗi không tiếp được.” Nàng nói, quay đầu lại dặn Vu Xá Nguyệt bồi Tân Ngư ngồi một chút, sau đó dẫn nha hoàn ly khai.
Vu Xá Nguyệt hơi cau mày, nàng không muốn cùng đơn độc ngây ngô với Tân Ngư.