CHƯƠNG : LỜI THẬT LỜI GIẢ
Editor: Luna Huang
Ngự Cảnh xuất hiện xét về mặt tinh thần cho Vu Xá Nguyệt ủng hộ rất lớn, trong lòng nàng có lo lắng nhất thời lập tức giùng giằng muốn giũ bỏ đôi tay đang giam trên vai nàng.
Nhưng mà Tân Ngư bị cắt đứt đang trong trạng thái luống cuống, hắn thoáng cái kéo cổ của Vu Xá Nguyệt trên tay dùng ngoan lực.
“Thái tử điện hạ!” Gương mặt Ngự Cảnh lạnh lùng hầu như sắp nhỏ ra nước, trực tiếp đi về phía bọn họ.
Tân Ngư vô tội cười nói với Ngự Cảnh, “Bổn cung trong hậu viện của mình nói chuyện yêu đương còn phải suy tính dân vọng sao? Vu tam tiểu thư còn chưa nói nàng không muốn. Cái này cũng không được xem là ép buộc, tiểu vương gia có phải quá lo lắng thái hay không, đến tư sự của bổn cung đều phải xía vào?”
Vu Xá Nguyệt bị bóp không nói được câu nào, chỉ có thể cố sức kéo ngón tay của Tân Ngư. Nàng tự cho là mình thủ kình rất lớn, nhưng tay của Tân Ngư nhưng xi măng một dạng thế nào đều không chút sứt mẻ. Chỉ tiếc nàng bẫn là hay là không dám đá đũng quần, lén chạy vâng vâng…
“Điện hạ tốt nhất buông nàng ra trước!” Ngự Cảnh thấy sắc mặt Vu Xá Nguyệt đỏ lên, thập phần âm lãnh tái diễn một câu kia. Ngày hôm nay khí tràng cả người hắn thập phần mạnh mẽ, một điểm cũng không có ý tứ muốn cố kỵ thân phận thái tử của Tân Ngư.
Kỳ thực hai người này đều không ngờ rằng đối phương sẽ có cử động không hợp với lẽ thường như vậy, hiển nhiên, lực ảnh hưởng của Vu Xá Nguyệt đối với bọn họ đã có điểm hơi lớn. Tân Ngư có loại cảm giác con mồi của mình trên đường bị người khác cướp đi.
“Có thể để cho tiểu vương gia chủ động tới chỗ bổn cung một lần thật sự là khó có được, trước bổn cung là thỉnh cũng không thỉnh được a. Thật đáng tiếc hôm nay vừa lúc bổn cung có việc gấp, cũng quá không trùng hợp rồi… Nếu không tiểu vương gia đến lâu hoa đình trước chờ bổn cung một chút? Bổn cung nhất định mau chóng kết thúc.” Hiện tại Vu Xá Nguyệt càng giãy dụa lại càng xem như là lửa cháy đổ thêm dầu, Tân Ngư bất động thanh sắc chậm rãi buộc chặt ngón tay, tựa hồ là cho nàng chút dạy dỗ.
“Ta có chuyện quan trọng muốn nói với điện hạ ngay bây giờ, ta tin tưởng điện hạ tuyệt đối sẽ không thất vọng.” Tay của Ngự Cảnh cố sức đặt tại đầu vai Tân Ngư. Nội lực âm thầm cấp tiến vỡ bờ. Tân Ngư cau mày dùng sức trừng mắt Ngự Cảnh một lát, hắn cư nhiên thực sự dám động thủ!
Bọn họ giằng co như vậy, thời gian Vu Xá Nguyệt sắp nhịn không được lực đạo giam cầm trên cổ rốt cục chậm rãi buông lỏng ra. Nàng tựa ở trên cây khô vỗ vỗ ngực miệng to thở hổn hển, thiếu dưỡng khí để đầu óc của nàng một trận một trận mê muội.
Ngự Cảnh có chút lo lắng nhìn về phía Vu Xá Nguyệt thế nhưng không có nói chuyện với nàng.
Tân Ngư không nhìn Vu Xá Nguyệt một mắt nữa, chỉ là ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Ngự Cảnh nói: “Để bổn cung nghe một chút, đến cùng là chuyện gì để tiểu vương gia không kịp đợi như thế! Ngươi tốt nhất là có lý do hợp lý.”
Ngự Cảnh thu hồi ánh mắt trên người Vu Xá Nguyệt, khí tràng phóng ra ngoài cũng tiêu tán rất nhiều, “Hội khảo vào thu, nói vậy điện hạ còn thì nguyện ý ta hỗ trợ phân ưu chứ. Hai người hoàng thượng đề cập qua điện hạ không có một chút sốt ruột sao?”
Hắn nói như vậy đã không mịt mờ rồi, Tân Ngư âm lãnh nhìn Ngự Cảnh một mắt sau đó đúng là không nói được một lời mà đi.
Ngự Cảnh đứng tại chỗ, hắn nhìn Vu Xá Nguyệt quần áo xốc xếch, tóc xốc xếch tựa ở trên cây, trên mặt đỏ lên còn chưa hoàn toàn rút đi. Hai người lặng lẽ đối diện chỉ chốc lát, Ngự Cảnh dùng nhãn thần không tiếng động báo cho biết một chút, sau đó xoay người đuổi theo bước chân của Tân Ngư.
Thẳng đến chung quanh đây chỉ còn một mình nàng Vu Xá Nguyệt mới chân mềm nhũn dựa vào thân cây ngồi dưới đất. Nàng sờ soạng cái trán một cái, mặt trên tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Vọng Thư Uyển
Bỗng nhiên, Vu Xá Nguyệt lại nghĩ tới cái gì tăng cường đứng dậy tìm trong bụi cỏ, rất nhanh nàng đã nhìn thấy hoàn bội vừa rớt xuống. Sợi dây màu đỏ phía trên hoàn bội bị lực mạnh kéo đứt, chuỗi ngọc nàng kết trên đó vốn đã thắt xong đã hoàn toàn đứt hết, mấy hạt châu rơi trên mặt đất.
Nàng nhét tất cả vào bên hông, đứng lên theo đường lúc đến chạy trở về.
Vu Xá Nguyệt chưa chạy được mấy bước thấy Ngưng nhi qua đây, nha đầu này nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Vu Xá Nguyệt quá sợ hãi hỏi: “Tiểu thư? Ngươi làm sao vậy?”
Vu Xá Nguyệt kéo tay nàng, mang theo nàng tiếp tục chạy, “Đi…đi trước…”
Ngưng nhi không nói hai lời theo sát Vu Xá Nguyệt, nàng lo lắng hỏi một câu, “Tiểu thư! Đại tiểu thư kia làm sao bây giờ?”
“Mặc kệ nàng, chúng ta lập tức trở về tướng phủ trước.”
——
Dọc theo con đường này Vu Xá Nguyệt đơn giản chỉnh lại y phục cùng tóc một chút, hai người ra bên ngoài lúc chạt còn chạm phải mấy nha hoàn cùng sai vặt của thái tử phủ, những người đó thấy Vu Xá Nguyệt cuồn cuộn đều vẻ mặt ngạc nhiên nhìn.
Thẳng đến Vu Xá Nguyệt thuận lợi ly khai ngồi trên mã xa nhà mìnhm cảm thụ được bánh xe chậm rãi chuyển lòng của nàng mới thả lỏng rất nhiều.
Nói đến liền túng, nữ nhân thế kỷ mới còn có thể bị loại chuyện hư hỏng này hù dọa. Tựu nhìn thoáng qua Ngưng nhi đang nghi ngờ phân phó nàng nói: “Trở về thì Trở về thì thái tử để Vu Lưu Vân đơn độc lưu lại, chúng ta về trước.”
“Vâng.” Ngưng nhi thận trọng hỏi một câu, “Tiểu thư… Thái tử động thủ với ngươi?”
“…” Vu Xá Nguyệt trầm mặc không nói thế nhưng đáp án rõ ràng, nàng là kết làm sống núi với Tân Ngư. Người của hoàng thất một đều là bụi bặm chồng chất.
Ngưng nhi tức giận mọc lan tràn, “Quá đáng rồi, đây không phải là bá vương ngạnh thượng cung sao! Còn là thái tử làm sao có thể làm loại chuyện vô sỉ này!” Cũng không biết tiểu thư đến cùng bị chiếm đi bao nhiêu tiện nghi, y phục này đều bị kéo hỏng vài chỗ cũng thực sự xảy ra chuyện a.
Ngực của Vu Xá Nguyệt phát đổ, “Được rồi, chuyện này trở về không nên nói với bất kỳ kẻ nào. Tân Ngư thù này ta sẽ tìm cơ hội báo.”
Ngưng nhi bỗng nhiên nói rằng, “Đúng rồi, tiểu thư thấy tiểu vương gia chứ? Có tiểu vương gia ở chắc là không có chuyện gì đi?” Đi qua tiếp xúc trong khoảng thời gian này, nàng đã xem Ngự Cảnh là người thứ hai người có thể tin được.
vongthuuyen.com
“Ngươi để Ngự Cảnh đi qua?”
“Ân, ta một mực theo phụ cận tiểu thư, cũng không dám đi quá gần. Sau lại nhìn thấy tiểu vương gia một đường đi tìm liền chỉ cho hắn một phương hướng. Nhưng sau này ta thấy thái tử cùng tiểu vương gia cùng nhau trở về, nhưng không thấy tiểu thư.”
Vu Xá Nguyệt thở dài nằm trên xe, ai kêu một tiếng, “Hoàn hảo có ngươi a…”
——
Thái tử phủ, trong hoa thính.
Tân Ngư trào phúng tự đắc thán nói: “Ngự Cảnh a, trước ta còn cho rằng vậy cũng là không có lửa thì sao có khói, nguyên lai ngươi thật đúng là mở lòng coi trọng tiểu nha đầu này.”
Vẻ mặt Ngự Cảnh lạnh nhạt thừa nhận, “Đồ đều cho nàng rồi, tự nhiên là thật.” Hắn nói, hoàn bội là lần thứ hai gặp mặt đã đưa đi rồi.
Tân Ngư đã không có nổi giận cùng âm trầm mới vừa rồi nữa, hắn lúc này vẻ mặt hắn lúc này thành khẩn nhìn Ngự Cảnh nói, “Chúng ta đây đàm giao dịch thế nào. Người cho ngươi, thậm chí Hàn Địa bên kia ta cũng có thể xuất người giúp ngươi một tay. Mà bổn cung muốn phi thường vô cùng đơn giản… Ngươi không suy tính một chút?”
Ở trong lòng Tân Ngư đánh rõ bàn tính. Hôm nay hắn không có thể đắc thủ sau này sợ rằng đều không có cơ hội gọi tên tiểu nha đầu kia đến nữa. Hơn nữa mặt của Ngự Cảnh đã thừa nhận, hắn cũng không muốn cứng rắn đoạt cùng Ngự Cảnh nháo hư quan hệ, dù sao hắn còn rình quyền thế của người này. Trước nhiều lần chưa từng có thể để cho Ngự Cảnh nhả ra, vậy chẳng bằng mượn cơ hội này cho hắn một cái nhân tình, tranh thủ lợi ích lớn nhất.