CHƯƠNG : VẬT QUY NGUYÊN CHỦ
Editor: Luna Huang
“Vậy tiểu thư là có ý gì? Chuyện này cứ tính như vậy?” Vẻ mặt Ngưng nhi viết không vui, ngày đó hung hiểm nhiều a, các nàng đều bị thương đây không phải là tai bay vạ gió sao.
Vu Xá Nguyệt nhìn Ngưng nhi, ngực phập phồng chỉ chốc lát cũng không nói nên lời. Chính nàng vốn là tính cách trừng mắt tất báo vốn là sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ biện pháp trả thù Vô Mộng.
Thế nhưng Hàn Địa cách nàng mấy ngàn dặm xa hơn nữa Ngự Cảnh cũng định sẽ không nhìn nàng xằng bậy như vậy… Nếu trả thù trắc trở trọng trọng vậy nàng có phải thuận thế bán một cái nhân tình cho Ngự Cảnh hay không? Dù sao lấy Dù sao lấy sử dụng sau này có được nhiều chỗ tốt từ hắn.
Bất quá như vậy Vu Xá Nguyệt lại cảm thấy có chút ủy khuất, nàng cúi đầu tiếp tục công việc trong tay, xỏ xong mấy hạt châu vào dây rồi tết lại cộ vào hoàn bội, buồn bực nói rằng: “Vậy lại nói đi, dù sao chúng ta thế đơn lực bạc, cũng tìm không được người. Chờ thấy có cơ hội ta thăm dò ý của Ngự Cảnh một chút, xem hắn đến cùng có phải cùng ——”
Lời còn chưa nói hết, nàng chỉ thấy trên đầu tường đối diện bỗng nhiên lủi qua một người. Người nọ bạch y chân đi xiêu vẹo, như là một một đóa nhẹ bỗng từ đầu tường bên kia đến. Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên trừng mắt mắt thấy hắn đây là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến trong truyền thuyết sao?
Ngoài Ngự Cảnh, A Ly cùng A Ngôn cũng theo qua đây, Ngưng nhi quay đầu lại nhìn Vu Xá Nguyệt một chút, ý tứ trong mắt hết sức rõ ràng: Được rồi ngươi có thể bắt đầu dò xét.
Ba người này vừa xuất hiện, A Ngôn lập tức cười hì hì chào hỏi với Ngưng nhi, A Ly vẫn là mặt lạnh, hắn chỉ nhìn Ngưng nhi một mắt lập tức dời đường nhìn.
Mí mắt của Vu Xá Nguyệt giần giật, mấy người này trái lại biết trong viện nàng ít người có thể tin? Cư nhiên nghênh ngang đến. Bất quá ngẫm lại cũng phải, bọn họ vốn chính là làm cho người khác xem, Ngự Cảnh cũng căn bản không sợ người khác biết hắn bò đầu tường —— Vu Tử Minh chẳng phải sẽ biết sao, thật muốn truyền thế nào cũng sẽ truyền thế đó.
Vu Xá Nguyệt nhìn bọn họ một mắt, mặt không thay đổi cúi đầu tiếp tục công việc trong tay nói rằng, “Vậy là ngươi chuẩn bị xong phải đi rồi sao.”
Ngưng nhi đứng dậy thoái vị, Ngự Cảnh ngồi vào ghế bên người Vu Xá Nguyệt, “Đúng, ta dự định ngày mai trời vừa sáng liền đi, đã không thể kéo dài được nữa.”
Không thể kéo dài được nữa? Xem ra hắn là nhất định phải anh hùng cứu mỹ nhân a, “Vậy… Chuyện bên này đã chuẩn bị xong?” Vu Xá Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên một chút, nàng xuyên xong hạt châu cuối cùng sau đó đem lưu tô thắt gút trên hạt châu.
Ngự Cảnh bây giờ là cảm thấy nàng có chút không cao hứng. Từ ngày ấy ở thái tử phủ bọn họ cũng không gặp lại, cũng không biết nàng đây là bởi vì cái gì, cho nên liền thử nói, “Đúng, sau khi ta rời khỏi, Vu Tử Kỳ bên kia biến cố thế nào ngươi sẽ từ từ nhìn thấy, đến lúc đó chính ngươi ứng đối.”
Vọng Thư Uyển
Vu Xá Nguyệt tùy ý gật đầu, một lần nữa đặt hoàn bội xử lý lên bàn.
Ngự Cảnh lặng lẽ nhìn hoàn bội thì ra là dây đã hỏng, Vu Xá Nguyệt lấy sợi tơ màu đỏ thẩm thay đổi tạo hình mới cho yêu bội.
Mặt trên đặt song song ba viên hạt châu bạch ngọc, phía dưới hoàn bội có một cái kết hoa. Phía dưới lưu tô bạch sắc, loan màu dần dần đỏ về phía dưới. Nhan sắc như vậy càng lộ ra bạch ngọc thông thấu.
Hắn bỗng nhiên đưa tay cầm hoàn bội ở trong tay, Vu Xá Nguyệt lúc này rốt cục nhìn hắn. Ngón tay hắn vuốt phẳng hai cái lên cầu kết lên, sau đó nói: “Cái này cho ta đi.”
Ánh mắt của Vu Xá Nguyệt vì kinh ngạc hơi phóng lớn một chút sau đó lập tức phản ứng kịp gật đầu nói: “Đây vốn chính là của ngươi, ngươi tùy thời có thể lấy đi.”
Ai, hắn quả nhiên là muốn đi thăm người trong lòng đem đồ vật trao lại vào trong tay tình nhân a ~ phản chính hí của bọn họ cũng không sai biệt lắm nên kết thúc rồi, một màn cuối cùng dùng thế thân.
Ngự Cảnh đang muốn nói, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy lạnh lùng nói: “Đi thôi, bây giờ chuẩn bị một chút.” Sau đó xoay người trở về phòng.
Ngự Cảnh nhíu nhíu mày lập tức đi vào theo, nhưng mà A Ngôn nên đi hoá trang lại không chỗ đi.
Vu Xá Nguyệt tiến thất bắt đầu tìm thuốc màu, nhưng Ngự Cảnh níu cổ tay lại, “Hiện tại không cần, chờ sắc trời sáng ta mới đi, lúc này trăng lên ngươi có thể hóa trang sao.”
Vu Xá Nguyệt a một tiếng, “Có thể… Trái lại có thể.” Nhưng là bây giờ trời cũng chưa tối, hắn, hắn là dự định ở chỗ này một đêm?
Trong phòng này chỉ có hai người bọn họ, Ngự Cảnh kềm cổ tay của nàng không buông, tiếp tục hỏi: “Ngày hôm nay tâm tình của ngươi không tốt lắm?”
Vu Xá Nguyệt nhìn biểu tình bình tĩnh không hề gợn sóng của Ngự Cảnh, có chút phiền táo gật đầu thừa nhận, “Là có một chút, cảm giác chỗ nào đó không quá không hề, nhưng có thể thân thể này đến thời kỳ tạo phản. Bất quá ngươi yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng đến công việc bình thường.”
Nhưng hiển nhiên Ngự Cảnh muốn hỏi không phải là cái này, lực đạo trên tay hắn chặt hơn, “Ngày đó…”
“?” Vu Xá Nguyệt chờ tiếp.
“Ta đến chậm chút.” Ngự Cảnh thật ra là có chút nghĩ mà sợ, Tân Ngư không chiếm được đồng ý của nàng cư nhiên biết dùng biện pháp trực tiếp như vậy.
Vu Xá Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, an ủi nói, “Không có gì, có thể tới là tốt rồi. Chúng ta không phải là trước thương lượng xong…”
Ngự Cảnh có chút phát khổ nói, “Thế nhưng phản ứng của Tân Ngư chúng ta không ngờ tới, hơn nữa ta còn bị người của hắn làm trễ nãi thời gian, rõ ràng đều đã sớm nghĩ tới nhưng không có chuẩn bị đầy đủ, nếu ngươi xảy ra chuyện ta chỉ sợ là vô pháp thừa thụ.”
Hắn nói xong câu đó trong nháy mắt đó Vu Xá Nguyệt đang suy nghĩ tiểu tử này nha có phải xem trọng mình hay không? Sau đó một giây kế tiếp nàng đã nhìn thấy hoàn bội trên lưng Ngự Cảnh. Nàng thầm nghĩ xong rồi đi, nhân gia cũng không phải chưa có đối tượng. Chuẩn bị tốt không bị bề ngoài mê hoặc, không trầm mê nam sắc.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, “Nếu là thật như vậy… Cùng lắm thì coi như chó cắn, phản chính ta sớm muộn gì cũng sẽ chém chết con chó kia.”
“Ngươi nghĩ như vậy?” Ngự Cảnh truy vấn.
vongthuuyen.com
“Nếu không thì sao?” Nàng phỏng chừng tiểu tử này chính là tư tưởng cũ chuyển không tới, sau đó lão đại ca tự đắc vỗ vỗ bờ vai của hắn trấn an nói: “Ngươi phải nghĩ thoáng một chút, chúng ta liều mạng như vậy không chừng sẽ đột tử lúc nào không biết, ngươi nói mỗi ngày ngươi quấn quýt cái đó để làm chi? Hơn nữa, dựa vào cái gì a ~ lão tử không sợ gì, cần thủ tiết cho ai a?”
Ngự Cảnh nhìn nàng không nói, hai người chính yên lặng đối diện chợt nghe bên ngoài truyền tới một thanh âm quen thuộc, “Tam tiểu thư có ở trong phòng không?”
Cửa phòng không có đóng, hai người đồng loạt quay đầu nhìn, mơ hồ thấy Ngưng nhi cản nha hoàn ở trước cửa nói rằng: “Hồng Diệp tỷ tỷ thế nào tới lúc này, là có chuyện gì không?”
Người này lui tới lặng yên không tiếng động hẳn không phải là hắn gọi đến đi, Vu Xá Nguyệt nói: “Không có việc gì, ta đi xem.” Sau đó từ trong tay Ngự Cảnh rút tay lại.
Hồng Diệp vừa thấy Vu Xá Nguyệt lập tức vừa cười vừa nói: “Tam tiểu thư, mới vừa rồi người trong cung đến, là hoàng hậu nương nương gọi người tới đón tam tiểu thư vào cung.”
Trong lòng Vu Xá Nguyệt có chút dự cảm bất tường, không có nói đến ý chỉ lúc tước, hiện tại trời đã tối rồi còn có người đến nhất định là chuyện khẩn cấp gì. Nhưng Hồng Diệp dáng vẻ cao hứng chẳng lẽ gạt nàng?