CHƯƠNG : NỖ LỰC BAY LÊN
Editor: Luna Huang
“Ngươi bớt tranh cãi đi, tam muội muội hôm qua bị thương đầu, ngươi chớ chọc giận nàng.” Vu Lưu Vân ngoài miệng khuyên can nhưng trên mặt lại giấu không được vẻ hưng phấn, mặt mày đều cong loan.
Từ ngày đó nàng từ thái tử phủ trở về, nàng và Khương Tình Tuyết vẫn duy trì trạng thái mãn cách hồi huyết này.
Vu Lưu Vân cảm thấy Tân Ngư nhất định là đã thấy rõ bản chất của Vu Xá Nguyệt, nên thần tiên giả thần giả quỷ này sau này đều không còn là uy hiếp của nàng nữa. Hơn nữa Vu Lưu Vân sau khi thắng lợi còn vẫn nhớ cho Vu Xá Nguyệt chút sắc mặt xem, chí ít nói móc châm chọc một chút, nàng phải để Vu Xá Nguyệt biết, coi như là yến hội sai lầm bại bởi nàng, nhưng nàng cũng là người quý vi quốc mẫu.
Nhưng mà Vu Xá Nguyệt hai ngày này vẫn đóng cửa không ra, nàng ở chỗ lão phu nhân đều đợi không được người. Bất quá Vu Lưu Vân cũng không nóng nảy, đổi chỗ nghĩ một chút, ai bị thái tử ghét bỏ không về nhà khóc mấy ngày a.
Hiện tại thế nào lại tốt hơn. Đừng nói hiện tại thái tử ghét bỏ nàng, ngay cả cơ hội thật tốt chỗ hoàng hậu nương nương cũng bị tâm phúc của mình làm hủy, đây cũng không phải là mệnh sao. Nàng không nói hai câu làm sao có thể tâm tình khoan khoái.
Vu Tịnh Hoa hiện tại cũng vui vẻ phối hợp Vu Lưu Vân. Liên tục gật đầu tán thành: “Đại tỷ tỷ nói đúng, là ta lo lắng không chu toàn, vạn nhất tam muội muội bị ngã trúng đầu. lại tức giận, biến ngu ngốc thì sao a.”
“Tâm tư của tam muội muội linh hoạt, thông minh.” Vu Lưu Vân khẽ cười một tiếng, tâm nhãn của Vu Xá Nguyệt nhiều như củ sen, sỏa cũng là tự bị bản thân tính đến sỏa.
Ngày hôm nay huynh muội Vu Lệ Hương không ở nơi này, Vu Âm Nhi cùng Vu Tử Nghị đều là chủ nhân không người gọi không lên tiếng, lời của Vu Tử Kỳ cũng gần như biểu hiện ở thời gian mình năng lực. Nên khắp phòng người liền nghe thấy âm thanh của hai người bọn họ ngươi tới ta đi.
Vu Xá Nguyệt lạnh lùng liếc hai người này một mắt, nàng đương nhiên hiểu rõ trong lòng hai người này rốt cuộc là nghĩ gì. Nàng thầm nghĩ như vậy, sớm muộn gì cũng có thời gian các nàng khóc.
Ngày hôm nay Khương Tình Tuyết tâm tình tốt a, người cũng liền vạn phần hiền hoà. Nàng cắt đứt trêu chọc của hai người kia, ôn nhu trấn an Vu Xá Nguyệt nói: “Được rồi, Nguyệt nhi a, ngươi cũng biết Ngưng nhi hôm qua suýt nữa lấy mạng ngươi a. Nha đầu kia bụng dạ khó lường lại thủ đoạn độc ác, xem ra nàng ở bên cạnh ngươi đều cũng có mục đích, chuyên môn chọn thời gian ngươi tiến cung mà hạ thủ, người này dụng tâm ác độc nhiều.
Vọng Thư Uyển
Mới vừa rồi cha ngươi cùng tổ mẫu ngươi cũng đều thương lượng qua, người này tâm tư quá sâu đó không phải là một tiểu cô nương ngươi có thể đối phó, chỉ sợ nàng còn có hoa ngôn xảo ngữ chuyên chờ gạt ngươi. Nên việc này ngươi không cần phải để ý đến, cũng không cần gặp nàng, miễn cho bị nàng đầu độc. Quay đầu lại cha ngươi đến Tông nhân phủ hỏi một chút, nếu là không có vấn đề để Tông nhân phủ tự hành phát lạc.
Ngươi cũng không cần giận nàng nữa, phản chính nàng tự có chế tài. Hai ngày này mẫu thân và tổ mẫu ngươi sẽ xem xét cho ngươi mấy nha đầu tốt, ngươi cứ yên tâm đi. Hết thảy đều không có chuyện gì.”
“Mẫu thân đây là ý gì?” Trong mắt Vu Xá Nguyệt có một tia lãnh ý. Nàng hỏi Ngưng nhi một chút mặc dù chỉ là đi ngang qua sân khấu, nhưng Khương Tình Tuyết cùng Vu Hàn Thiên làm như vậy là không phải là lớn mặt rồi sao?
Vu Hàn Thiên nói: “Đúng là như vậy, tiện tỳ này là lỡ không chỉ là cơ hội của ngươi cũng là duyên ngộ cơ hội của tướng phủ. Hôm qua người của hoàng hậu nương nương đột nhiên tới, chắc là muốn vội gặp ngươi, chọc giận nương nương như vậy đó cũng không phải là chuyện của mình ngươi nữa. Hơn nữa Tịnh Hoa nói đúng cũng may có Tử Nghị ở, nếu không lúc này ngươi không biết ở nơi nào rồi.
Sau này có thời gian liên hệ tỷ muội huynh đệ ngươi nhiều một chút, sau này cho dù là cũng phải trông cậy vào thân nhân chiếu cố. Mỗi ngày ở trong phòng có tiền đồ gì, muốn làm người cô đơn sao.”
Vu Hàn Thiên đây là nguyên nhân ghét bỏ Vu Xá Nguyệt, cũng đúng, bởi vì danh tiếng trước của Vu Xá Nguyệt quá thịnh, cùng nàng câu không phải là thái tử chính là tiểu vương gia, nên lần này thế lực tự doanh chưa từng có đoàn kết trong tướng phủ, đều muốn đối phó nàng.
Lão phu nhân nghe đều gật đầu, Vu Xá Nguyệt chỉ có thể nói lời trái lòng đáp: “Vâng, Nguyệt nhi hiểu.”
Nghe Vu Hàn Thiên giáo huấn người, Vu Lưu Vân vui vẻ nhưng tận lực mặt băng bó không cười. Nàng thầm nghĩ mệnh của Vu Xá Nguyệt a cũng liền có thể bò cao đến thế thôi. Thật vất vả được thái tử coi trọng kết quả thái tử lại không thích. Thật vất vả hoàng hậu nhớ tới nàng, kết quả bị tâm phúc của mình chơi đùa không thể đi.
Thời vận không đủ a ~ là lão Thiên không cho mau thăng chức, đã định trước bị ta dẫm nát dưới chân, điều này có thể được ai.
Vu Tử Kỳ lắc đầu, hắn không biết mẫu thân và muội muội vui vẻ cái gì, nếu là Vu Xá Nguyệt thật chết đuối càng hoàn hảo, lúc này hắn chỉ cảm thấy tiếc hận.
Vu Xá Nguyệt nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vu Tử Nghị như trước đứng không ngồi, hài tử kia cùng sắc mặt trầm tĩnh thường ngày cực lão luyện, nàng mỉm cười nói: “Tuy rằng Nguyệt nhi không rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng là nghe Tử Nghị đệ đệ giúp.”
“Tam tỷ tỷ đừng khách khí…” Vu Tử Nghị quy quy củ củ nói.
Sau đó Vu Xá Nguyệt cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm một hồi, không phải nói Vu Tử Nghị bại lộ bản thân sao? Vậy hắn ngày hôm qua đến cùng nói gì với Vu Hàn Thiên? Là thẳng thắn, hay tìm một lý do nói bừa? Như bây giờ cũng lúc trước một dạng, làm sao nhìn cũng không giống như là bại lộ a.
Lão thái thái rốt cục lên tiếng nói: “Các ngươi a, khó có được hôm nay đầy đủ hết như thế ( tự động bỏ quên một nhà Vu Lệ Hương, ở trong mắt nàng Vu Lệ Hương là mất mặt), vậy cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Ta già rồi, dạ dày này cũng không linh hoạt nữa a, đến thời gian thì không thể chống giữ.”
“Nào có, tổ mẫu vẫn khỏe.” Vu Xá Nguyệt nói, lập tức đến gần đỡ lão thái thái đứng dậy, Vu Lưu Vân ở bên kia cũng đuổi theo sát.
Không cướp được cơ hội Vu Tịnh Hoa trừng các nàng một mắt, thầm nghĩ tâm của Vu Xá Nguyệt thật là lớn, bản thân nàng cũng xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, nàng lại vẫn phản ứng lớn gì cũng không có. Dĩ nhiên thỉnh an vuốt mông ngựa, nàng đây không phải là lãnh huyết vô tình chính là đầu óc hỏng rồi!
——
Trên bàn cơm, Vu Hàn Thiên dặn dò Vu Xá Nguyệt: “Nguyệt nhi, ngươi cũng đừng chờ hoàng hậu nương nương lên tiếng nữa, ngươi tự giác tiến cung thỉnh tội đi, có nghe thấy không.”
vongthuuyen.com
Cha này đối với hoàng thất còn thật đúng là chân chó a… “Nhưng Nguyệt nhi còn chưa từng đi một mình.”
Vu Xá Nguyệt đang nói, bên ngoài có một gia đinh hoảng hoảng trương trương chạy đến nói: “Lão gia, lão phu nhân, Ngự vương phủ có người đến cầu kiến.”
Vừa nghe Ngự vương phủ, ánh mắt của Vu Tịnh Hoa cà một chút nhìn sang, sau đó lại không cam lòng liếc Vu Xá Nguyệt một mắt, người này sẽ không phải lại muốn tặng đồ cho Vu Xá Nguyệt chứ? Vậy cũng hơi quá đáng, Vu Xá Nguyệt đến cùng dùng yêu thuật dụ dỗ gì, làm sao có thể mê hoặc nam nhân như thế!
“Mau nghênh tiến đến.” Vu Hàn Thiên có chút đau đầu, Ngự Cảnh một lần lại một lần đến tặng đồ, rõ ràng theo dõi Vu Xá Nguyệt, hắn làm được gì Tiểu vương gia này bây giờ.
Rất nhanh, cả người thị vệ đẫm máu chạy vào, mọi người ồ lên. Lão phu nhân kinh đến rơi đũa, hô to một tiếng “Chuyện gì xảy ra a?”
“Ngươi ——” Vu Xá Nguyệt thấy hắn đầu óc như phát mộnt, đó không phải là máu giả nàng cho, đều là thương thật…