CHƯƠNG : HÝ GIẢ THÀNH THẬT
Editor: Luna Huang
Luna: Nghi nghi cái tựa quá hehe
Hiển nhiên đây không phải là chỗ để nói chuyện, thị vệ kia cũng không quay đầu lại nói: “Người đi theo ta là được.”
Vu Xá Nguyệt cũng liền không hỏi thêm nữa.
Nàng trước nghe người khác nói qua một chút nhàn thoại của Ngự vương phủ:
Lão Ngự vương cùng Ngự vương phi đều là mất sớm, Ngự vương phủ cũng liền có một vị lão thái phi tọa trấn, đó là tổ mẫu của Ngự Cảnh. Trừ cái đó ra lão Ngự vương còn có một trắc phi, trắc phi này trái lại có nhi tử, so với Ngự Cảnh lớn hơn không bao nhiêu, thế nhưng nghe nói là từ nhỏ đầu óc không tốt lắm ( nơi này lại là một người đầu óc không dễ xài), xưa nay ru rú trong nhà trên cơ bản chưa ai gặp qua.
Ngẫm lại, Ngự Cảnh phải giả đến tận trọng nhà, bởi vậy có thể thấy được nước của Ngự vương phủ đủ sâu, cứ như vậy hai người nửa cũng phải phí nhiều sức đối phó nhau. Từ vừa mới bắt đầu Vu Xá Nguyệt buồn bực Ngự vương phủ không thể so với tướng phủ a, tướng phủ đấu chết mấy người cũng không quan hệ, Vu Hàn Thiên sức sinh sản cao, trong bụng Ninh Sương còn có một người. Nhưng Ngự vương phủ người rất thưa thớt, còn lão lão sỏa sỏa, đến cùng có gì để cướp?
Quả thực để kẻ khác khó hiểu.
——
Sau một lát, thị vệ này dẫn Vu Xá Nguyệt tới một biệt viện lịch sự tao nhã sau đó rời đi.
Vu Xá Nguyệt vừa vào cổng vòm của biệt viện chỉ thấy giữa sân hấp dẫn lực chú ý của nàng nhất, là một quý phụ tư thái duyên dáng y phục đẹp đẽ quý giá.
Quý phụ đối lưng với mình, chính nhìn chăm chú vào cửa phòng trước mắt. Chỉ từ bóng lưng nàng nhận không ra tuổi tác của nữ nhân này, bất quá thấy bên người nàng có mấy nha hoàn cẩn thận đỡ, chắc là đã không trẻ.
Trước cửa phòng còn có năm nam tử an tĩnh thủ vệ, mấy người này khí thế của cùng y phục đều cùng A Ly, A Ngôn chênh lệch không bao nhiêu, thống nhất tư thế cao lãnh, nghĩ đến cũng là một trong những ám vệ của Ngự Cảnh. Bất quá bây giờ ám vệ đều đã công khai, xem ra người ở bên trong chắc là không xong.
Vào lúc này, A Ly hắng giọng đẩy cửa phòng ra. Quý phụ kia lập tức tiến lên một bước, là muốn hỏi chút gì.
Nhưng nàng còn chưa mở miệng, A Ly ngẩng đầu đã nhìn thấy Vu Xá Nguyệt đứng ở dưới cổng vòm, hắn lập tức lên tiếng cả kinh nói: “Tam tiểu thư? Người tính ra rồi!”
Quý phụ nghe vậy lập tức quay đầu, đối mặt với Vu Xá Nguyệt.
Vọng Thư Uyển
Nữ nhân này quả thực bảo dưỡng không sai, da thịt trơn nhẵn hầu như không có nếp nhăn gì, thoạt nhìn ung dung hoa quý lại dáng vẻ đoan trang. Chỉ là trên gương mặt đó diện vô biểu tình, nhìn lãnh tuấn nghiêm túc, vừa nhìn đó là chủ nhân không dễ chung đụng.
Đây chính là trắc phi của Ngư vương đi? Vu Xá Nguyệt thầm nghĩ, nàng chào hỏi trước.
Thế nhưng lần đầu đối với nữ nhân này, Vu Xá Nguyệt chính là không hiểu cảm thấy xấu hổ cùng bài xích. A Ly sốt ruột, vừa nghe liên quan đến mạng người, Vu Xá Nguyệt liền thuận thế trực tiếp chạy tới coi như không biết người kia là ai.
Quý phụ trái lại một chữ không nói lặng lẽ nhìn nàng bỗng nhiên xuất hiện sau đó xông vào cửa phòng, cũng không ngăn.
——
A Ly đóng cửa lại, Vu Xá Nguyệt liền trực tiếp đi vào phòng. Càng là cách gần, trong lòng Vu Xá Nguyệt lại càng hoảng trương. Mùi máu tươi dần dần nồng nặc, nàng đặc biệt sợ nằm trên giường chính là Ngự Cảnh, vậy coi như ý nghĩa đây hết thảy đều uổng phí.
Vào buồng trong, Vu Xá Nguyệt chỉ thấy một nữ tử rất quen thuộc chính đối lưng với mình, tự băng bó vết thương cho người khác.
“Châu nhi?”
Châu nhi nghe động tĩnh thân thể dừng một chút, nàng cũng không quay đầu lại ngồi dậy nhẹ giọng nức nở nói: “Tam tiểu thư…”
Cái này gọi là Vu Xá Nguyệt thấp thỏm bất an, nàng đến gần vừa nhìn chỉ thấy trên ngực trần của người nọ trên giường, bụng dưới đang đắp chăn, mà trên người của hắn rất nhiều vết thương còn là tự tay nàng làm.
Vu Xá Nguyệt nhìn quét một phen, cũng không có phát hiện vết thương mới, trong lòng nhất thời trầm tĩnh lại, thấp giọng nói: “Hắn.”
“Hắn…vừa hôn mê.” Châu nhi run rẩy xốc chăn lên, cánh tay trái của A Ngôn đã không thấy ——
“Cánh tay trái của hắn gãy rồi.”
Vu Xá Nguyệt nhất thời cảm giác cổ hàn lưu từ dưới lên trên xông thẳng lên đỉnh đầu, nàng nghe thanh âm của mình máy móc hỏi, “Đoạn gãy đâu?”
“Gói kỹ ở dưới giường, không thể lấy ra.” Thanh âm của Châu nhi thấp đủ quả thực sắp không nghe được.
Trách không được A Ly trầm thống diễn thật như vậy —— căn bản là thực sự! Nên ám vệ mới canh giữ ở cửa, xem ra quý phụ bên ngoài căn bản không biết việc này, nếu là bị phát hiện, vậy Ngự Cảnh trở về làm sao đây a, cũng chém đứt một tay?
Vu Xá Nguyệt đưa tay đặt ở vị trí nên ở tay trái của A Ngôn, phảng phất là sợ mắt mình bị lừa, nàng khó chịu hỏi: “Vì sao? Tại sao có thể như vậy?” Ngự Cảnh không phải là nói thật tốt sao, đều là diễn trò.
“Đã xảy ra chuyện.” Châu nhi nghiêng đầu nhìn Vu Xá Nguyệt, tuy rằng nàng chưa khóc thế nhưng một đôi mắt đỏ bừng, “Tam tiểu thư, vì chủ tử, hí này ngươi phải diễn tiếp.”
“Đúng vậy…” Vì Ngự Cảnh, bởi vì Ngự Cảnh đây là vì Vô Mộng.
Nghĩ đến đây Vu Xá Nguyệt đã cảm thấy trong lòng có lửa, mặc dù chuyện này quả thực không oán được Vô Mộng, nhưng nàng là hận đến nha dương dương. Vì Vô Mộng, Ngưng nhi vào Tông nhân phủ, vì Vô Mộng, A Ngôn đứt tay. Huống chi vốn là vẫn còn nợ nhau, đây cũng đủ để nàng giận chó đánh mèo.
A Ngôn giật mình tỉnh lại, thanh âm hắn khàn khàn nói: “Tam tiểu thư?”
Một bên Châu nhi thoáng cái khóc lên, nàng ôm cổ của A Ngôn khóc ròng nói: “Ngươi thế nào, có đau hay không.”
A Ngôn nghiêng đầu, hắn nhìn Châu nhi ánh mắt mang theo nhu tình mật ý, “Không có chuyện gì, ta không chết được. Chỉ là… Như vậy nên tiếp tục thế nào.”
“Đổi người đi.” Vu Xá Nguyệt cứng rắn chen miệng nói: “Mấy người bên ngoài kia ta nhìn thấy, tùy tiện ai cũng có thể.”
A Ngôn mang theo gương mặt của Ngự Cảnh toát ra thần tình kinh nghi bất định, Vu Xá Nguyệt khuyên bảo, “Cái này giao cho ta, ngươi dưỡng thương trước.”
A Ngôn nhắm mắt lại, lộp bộp nói: “Hy vọng sẽ không kéo chân của chủ tử.”
Cơn tức của Vu Xá Nguyệt thoáng cái bạo phát, nàng lạnh lùng nói: “Lúc này ngươi còn nói hắn làm gì, là hắn liên lụy ngươi.”
vongthuuyen.com
A Ngôn đại khái chưa rõ thái độ này của Vu Xá Nguyệt đến cùng là bởi vì cái gì, hắn có chút mờ mịt nói: “Nhưng… Mệnh của A Ngôn vốn chính là của chủ tử.”
Vu Xá Nguyệt hổn hển, đây là ám vệ? Đây là TM giáo đồ tà giáo thì có đi?
Châu nhi lau nước mắt vốn có nàng đau lòng, lúc này trái lại còn tới an ủi Vu Xá Nguyệt, “Tam tiểu thư người đừng tức giận, loại sự tình thụ thương này chúng ta sớm đã có chuẩn bị, nếu là nhìn không thấu sinh tử chúng ta sớm liền rời khỏi chủ tử đến điền viên trồng trọt rồi. Hiện tại duy nhất có thể làm chính là để chủ tử không có buồn phiền ở nhà, bằng không tay của A Ngôn hy sinh một cách vô ích.”
Lúc này A Ly đi vào cửa, Vu Xá Nguyệt tức giận mà sai khiến nói: “A Ly, ra ngoài gọi một người đến, ta hoá trang một lần nữa.”
A Ly liền hiểu ý của nàng, “Cũng tốt, nhưng phải tạm thời chờ một chút, ta an bài người đưa A Ngôn ra trước.”
“Được.”
(Lời của tác giả: Còn nhớ rõ thần bí nhân kia lén tặng tờ giấu, len lén vây xem Thanh Hạnh không)
Luna: mọi người cùng chung tay ủng hộ chống dịch nhé. Soạn ‘CV n gửi ’ trong đó n là số lần quyên góp, mỗi lần .đ