CHƯƠNG : KHÁC NHAU GIỮA SỎA VÀ ĐIÊN
Editor: Luna Huang
“Tất cả ám vệ khác toàn bộ canh giữ ở vương phủ không được ly khai, ta có an bài khác cho ngươi, nên chuyện này cần phải để một mình Hàn Y nhận. A Ly, ngươi len lén hồi tây viện tướng phủ một chuyến, mang cục gạch thứ ba nhếch lên tính từ cửa phòng, bên dưới là rỗng, sau đó lấy hết toàn bộ đồ bên trong đến cho ta. Thuận tiện để Ti Ti cùng Tiểu Linh tìm hiểu nhất cử nhất động trong phủ, bất cứ chuyện gì đều phải nhớ kỹ, nếu cần thì đến vương phủ tìm ta.” Vu Xá Nguyệt theo thứ tự an bài xong từ chuyện một.
” ——vâng” A Ly có chút chợt đáp, hắn đột nhiên cảm giác được, hình như chuyện Vu Xá Nguyệt biết so với hắn nghĩ tới còn nhiều hơn.
Vu Xá Nguyệt buông thư xuống, đứng dậy vỗ vỗ váy, “Việc này không nên chậm trễ, các ngươi lập tức động thủ đi, ta đi tìm trắc phi tâm sự trước.”
“A? Vì sao?” Châu nhi vừa nghe lập tức chen đi vào cửa, mỗi lần nhắc tới trắc phi nàng liền tâm tình kích động.
Vu Xá Nguyệt trấn an nàng nói: “Ngươi không phải là vẫn hoài nghi nàng sao, đây là cơ hội tốt nghiệm chứng nàng a.”
——
Sau khi A Ly rời đi, Vu Xá Nguyệt một thân một mình đi tới viện lạc của trắc phi.
Bây giờ sắc trời cũng bất quá vừa sáng ngày hôm nay hiếm thấy nổi lên sương, trong vương phủ một mảnh hôn ám không rõ, yên tĩnh không người. Đại khái là sáng sớm hôm nay chuyện đã xảy ra quá mức sốt ruột, Vu Xá Nguyệt dĩ nhiên cảm thấy mỗi chỗ đều lộ ra vị đạo âm trầm.
Nàng chính đi tới, trong không khí an tĩnh bỗng nhiên truyền đến thanh âm cành cây gãy, cả kinh nàng dừng cước bộ, lớn tiếng nói: “Là ai?”
Nàng ngắm nhìn bốn phía, chợt phát hiện ven đường có một nam tử cả người cường tráng ngồi xổm hướng lưng với mình, người nọ tựa hồ đang xem xét trong bụi cỏ có gì. Bởi vì vụ khí có chút nặng, người nọ sát bụi cỏ nàng dĩ nhiên không phát hiện.
Nam tử này ăn mặc một thân cẩm y hoa phục, tóc dài mặc sắc rối tung ở sau người, hầu như nằm trên mặt đất. Hắn bị Vu Xá Nguyệt hô giật mình quay đầu lại nhìn qua.
Vu Xá Nguyệt nhất thời có chút xấu hổ, đây là địa bàn của người khác, lúc nãy nàng phản ứng quá lố rồi. Nàng đang nghĩ ngợi có nên xin lỗi hay không, chỉ thấy một đôi mắt đẹp của nam tử kia bỗng nhiên tiết lộ ánh sáng quỷ dị, nhìn nàng bắt đầu cười nhạt.
Vọng Thư Uyể.com
“Ha hả, ha hả…”
“…” Vu Xá Nguyệt chợt bị dọa đến lui về phía sau hai bước, cảnh tượng này thực sự thật là quỷ dị. Nếu là sắc trời đen thêm một chút, đó không phải là giống quỷ không sai biệt lắm sao.
Người này chậm rãi đứng dậy, xoay người đối mặt với Vu Xá Nguyệt. Lúc này Vu Xá Nguyệt cũng thoáng thấy rõ dung mạo của hắn, ngũ quan của hắn giống Ngự Cảnh ba phần. Hai người đều có một đôi mắt hoa đào, chỉ là thân thể bệnh trạng của con người có chút mập, ngũ quan lộ ra cảm giác giảo hoạt, xa không mạo mỹ câu người bằng Ngự Cảnh.
Trong điện quang hỏa thạch, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến, vị này phải là đại ca đầu óc không tốt trong truyền thuyết của Ngự Cảnh đi.
Bất quá nếu đối phương là một kẻ ngu si, vậy nàng không cần nghĩ nhiều, nàng lui về phía sau hai bước, đang nghĩ ngợi lặng yên không tiếng động bỏ chạy, kết quả đối phương bỗng nhiên mở miệng a nói: “Ngươi đứng lại!”
“Gọi, gọi ta?” Vu Xá Nguyệt thực sự đứng lại, nàng cũng không có kinh nghiệm ứng đối tàn chướng nhân sĩ, hơn nữa trọng điểm là nhãn thần của người này quá mức thanh minh, căn bản không có kẻ ngu si nào có thần sắc du ly này. Nàng nghe lời đứng ra, là bởi vì trong nháy mắt đó nàng xem đối phương là người bình thường.
Thế nhưng một giây kế tiếp, Vu Xá Nguyệt liền muốn thu hồi câu nói trước kia, chỉ nghe đối phương thập phần nhập hí niệm lời kịch: “Ta biết ngươi vì sao đến đây!”
“Ân?” Mắng chửi? Ta vì sao đến? Vu Xá Nguyệt cảm giác mình đi cũng không được, nói tiếp cũng không phải.
Thân ảnh cao lớn đến gần nàng hai bước, biểu tình thập phần túc mục tiếp tục nói, “Ngươi lập tức ly khai vương phủ, chuyện nơi đây ngươi bớt đi dính vào.”
Một kẻ ngu si nói ra những lời này, ít nhiều có chút tiên tri cảm giác cao thâm khó lường, Vu Xá Nguyệt kinh nghi bất định nhìn hắn chằm chằm, nàng dĩ nhiên vô pháp phân biệt người này sỏa thật hay giả.
Chờ một chút… Kẻ ngu si bình thường chia là tiên thiên và hậu thiên, nhưng không ngoài suy đoán đều là não bộ bị hao tổn trí lực rất thấp, tỉ như trước Vu tam tiểu thư là bị người từ trong bụng mẹ mang tới sự ngu dại. Mà người điên, bọn họ chỉ là cùng tư tưởng của người thường phát sinh ra chút chênh lệch, thậm chí còn rất nhiều người điên trí lực càng thêm siêu việt hơn người thường.
Chợt tỉnh ngộ đối phương là một bệnh tâm thầnm Vu Xá Nguyệt cảm giác mát lạnh đang bò trên lưng, tóc gáy trên người đều đứng lên.
Trắc phi cư nhiên lừa nàng, thế nhưng nàng vì sao làm như vậy a!
(Luna: Ủa? Rốt cuộc ổng có bệnh hay không???)
Đối mặt với hai mắt lạnh như băng của Ngự Nhân, Vu Xá Nguyệt chậm rãi nói: “Nếu ta không đi?”
Cặp mắt đào hoa của Ngự Nhân chặt chẽ nhìn Vu Xá Nguyệt, mỗi chữ mỗi câu rõ ràng nói: “Tử kỳ của hắn đã đến, ai lưu lại cũng vô dụng.”
“Tử kỳ của ai đã đến.” Vu Xá Nguyệt truy vấn.
vongthuuyen.com
Sau đó Ngự Nhân nói ra một cái tên trong vòng dự liệu ——” Ngự Cảnh.”
Ánh mắt sắc bén của Vu Xá Nguyệt nhìn thẳng hắn, “Mưu kế của các ngươi sẽ không được như ý, ta cái gì đều biết, ta đã Ngự Cảnh rồi, hắn sẽ không trúng kế của các ngươi.”
“Ngươi dĩ nhiên thực sự làm như vậy ——” Mâu quang của Ngự Nhân trở nên lạnh, bỗng nhiên vươn tay ra kềm ở cổ của Vu Xá Nguyệt,. Trong mắt hắn âm ngoan đại thịnh, sát ý bắn toé ra.
Sự thực chứng minh đắc tội kẻ ngu si thì không sao, đắc tội bệnh tâm thần vậy đơn giản chính là muốn chết. Vu Xá Nguyệt bị bóp đến đầy mặt đỏ bừng, quả đấm ra sức túm chặt cổ tay Ngự Nhân, tay kia lấy ra đao khắc bên hông.
Nàng đang muốn hạ Ngự Nhân, xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, “A Nhân!”
Đao khắc bên hông Vu Xá Nguyệt lập tức thu hồi, Ngự Nhân quay đầu lại, căm tức chậm rãi buông lỏng cổ của Vu Xá Nguyệt ra bất đắc dĩ nói: “Nương. . .”
Vu Xá Nguyệt cố sức vỗ ngực, Tiêu trắc phi nghiêm nghị trừng mắt Ngự Nhân, lạnh lùng nói: “A Nhân, ngươi lập tức trở lại cho ta!”
Ngự Nhân liếc Vu Xá Nguyệt một mắt, sau đó không nói được một lời xoay người ly khai. Cử động này của hắn càng thêm để Vu Xá Nguyệt xác nhận quan điểm trước, cái người điên này hôm nay hết thảy đều là có nguyên do!
Tiêu trắc phi đến gần, mang theo sốt ruột cùng áy náy nói rằng: “Tam tiểu thư, làm sợ ngươi rồi.”
“Không sao.” Vu Xá Nguyệt khẽ lắc đầu.
Trắc phi thương tâm thở dài một tiếng, “Ngươi cũng nhìn thấy, đó là sỏa nhi tử của ta. Ai, nếu là hắn sống tốt. . . Ta cũng không khó như vậy. Trong ngày thường hắn không thế nào đi ra ngoài, ta cũng liền quên nói với ngươi.”
Vu Xá Nguyệt cười nói: “Nương nương thời thời khắc khắc chiếu cố đại công tử, thật sự là quá cực khổ. Bất quá nương nương cũng đừng quá mức thương tâm, trước ta cũng đã từng là sỏa, sau này khỏi rồi. Kỳ tích nói không chính xác lúc nào cũng sẽ phát sinh.”
Tiêu trắc phi ngạc nhiên nói: “Đây, đây cũng phải. . .”
Khóe miệng của Vu Xá Nguyệt vung lên, ân cần nói: “Vậy không bằng ta xem cho đại công tử một chút, tình cảnh ngày ấy ta ta khỏi rồi vẫn còn nhớ rõ. Nói không chính xác đại công tử cũng có thể giống như ta, lập tức hết bệnh.”