CHƯƠNG : ĐÂM THỦNG
Editor: Luna Huang
Trường Phong quen cửa quen nẻo vào tây viện tướng phủ, hắn ở cửa đem điểm tâm đưa cho Tiểu Linh liền trở về. Lúc gần đi hắn nhìn thoáng qua thăm dò trong viện, nghẹn cười.
Mà A Ly canh giữ ở phụ cận nhìn thấy những thứ này bật người đen mặt.
Tiểu Linh bày điểm tâm bên cạnh cái bàn đá dưới bóng cây, Vu Xá Nguyệt nhận lấy, vừa mở bao vừa nói với người bên cạnh: “Ta nói, ngươi ở nơi này là tặng lễ vật cho ta a, phân minh là muốn tự hưởng thụ mà thôi.”
Trên bàn bày trà buổi sáng đưa, điểm tâm buổi chiều đưa, ăn uống thực sự là đủ… Mà đại gia người ta chỉ là đổi chỗ ăn của mình mà thôi, bàn tính thật tinh cũng không có để mình thua thiệt.
Ngự Cảnh thản nhiên nhấp một ngụm trà nói: “Vậy không bằng chúng ta đi ra ngoài ngồi?”
“Còn đi chỗ nào a, ngươi gần đây hình như rất rỗi rãnh…” Nếu không không có chuyện gì qua đây làm gì, còn mỗi lần đều leo tường, thực sự là quen rồi đi.
Hai người kia tâm bình khí hòa, bầu không khí thập phần hòa hợp. Bọn nha hoàn hầu hạ xung quanh đều bị Ti Ti mang xuống, hiện ở trong sân cũng chỉ có hai người bọn họ.
Một lát saum Ngự Cảnh bỗng nhiên lại nói, “Mấy ngày nữa là sinh nhật ngươi.”
“Ân?” Vu Xá Nguyệt uống hớp trà, “Là, là như thế này sao?” Ngữ điệu bình tĩnh kia của Ngự Cảnh thực sự kinh đến nàng. Nàng căn bản không biết sinh nhật của tam tiểu thư là lúc nào a! Chủ yếu là nha hoàn của mình cũng không biết.
Ngự Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng một cái, “Cập kê chi lễ, tướng phủ không ai đề cập?”
“Ta, ta lớn như vậy sẽ không qua sinh nhật, ai nhớ được ta dập đầu với hắn hai cái.” Vu Xá Nguyệt có chút chột dạ, chuyện này trước đây nàng chưa từng giận Ngưng nhi.
“Ha ha…” Ngự Cảnh chậm rãi câu dẫn ra khóe miệng.
“Đủ rồi a, không tính ngươi!” Vu Xá Nguyệt cau mày, cố sức đặt cái ly, “Ta nói, tốt xấu chúng ta là tình lữ tai tiếng, ngươi không bày tỏ một chút?”
Ngự Cảnh khiêu khích nói, “Ta không phải là mỗi ngày đều đang bày tỏ sao.”
Thứ tốt hắn đưa cho Vu Xá Nguyệt đã không ít, tuy rằng tạm thời là so ra kém hai vị đích xuất từ nhỏ từ nhỏ được yêu thương kia, thế nhưng áp qua hơn mấy thứ xuất là hoàn toàn không thành vấn đề.
“Yêu, cái kia cũng quá tục đi, tiểu vương gia nghèo của Hàn Địa dư tiền rồi? Ngươi có thể siêu phàm thoát tục chút hay không ~” Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên liền muốn cho chút độ khó, thế nhưng lời nói ra có chút như là làm nũng.
Vọng Thư Uyển.com
“Vậy cái gì không tầm thường ngươi nói xem.”
“Cái này phải xem ý cảnh của tiểu vương gia cao nhã bao nhiêu ~” Nàng nhìn Ngự Cảnh, lộ ra dáng tươi cười giảo hoạt.
Ngự Cảnh nắm cái ly xuất thần, ánh mắt thâm thúy tựa hồ là thực sự chăm chú suy nghĩ.
Hai người ngồi ở bên bàn, Vu Xá Nguyệt vui vẻ đối diện với hắn một lát sau, Ngự Cảnh bỗng nhiên nghiên người, không có dấu hiệu nào hôn xuống một cái trên trán này.
Chính là một cái hơn chuồn chuồn lướt nước mờ ám như vậy, để hai người trong nháy mắt đều hóa đá, có một đoạn thời gian rất dài cũng không có nhúc nhích.
(Luna: @@ không hiểu luôn)
“Ngươi có ý tứ gì!” Cuối cùng vẫn là Vu Xá Nguyệt bạo phát mặt lạnh. Nàng không nghĩ tới bản thân tức giận ngữ điệu có thể lãnh đạm bình tĩnh không có gợn sóng như vậy, nguyên lai mình thật là có phong phạm đại tướng…
Nhìn biểu tình của Ngự Cảnh tựa hồ cũng có chút ít kinh ngạc đối với cử động của mình. Cái này để Vu Xá Nguyệt tức giận a, ngươi kinh ngạc cái rắm a, vừa rồi có quỷ phụ thân ép ngươi hôn sao?
“Ta chỉ có thể nghĩ được cái này không tục…” Ngự Cảnh lấy lại tinh thần, lạnh nhạt giải thích. Không tầm thường thì không thể liên quan đến tiền, xa tiền ra đó chính là cảm tình không tầm thường. Nói cảm tình… Bọn họ cũng liền có thể nói chuyện yêu đương rồi. Thật đúng là đủ cao nhã ~
Loảng xoảng một tiếng, Vu Xá Nguyệt vỗ một cái lên bàn, vòng tay bạc trên cổ tay đều sắp bị đập nát ——cũng may đó là bạc. Từng chữ từng chữ nàng cắn răng cả giận nói: “Con mẹ nó ngươi Con mẹ nó ngươi, tốt nhất cho ta một giải thích hợp lý!”
Ngự Cảnh hơi mím môi, “Nàng muốn giải thích cái gì.”
“Ngươi, ngươi vừa ——”
“Ta tưởng nàng biết.” Hắn bỗng nhiên nói như vậy.
Cơn tức trong lòng Vu Xá Nguyệt tận trời, bỗng nhiên lên giọng chất vấn, “Ta biết cái gì? Ta biết nhiều rồi, ta thế nào xác định ta biết liền hy vọng ngươi biết thứ ta biết!”
Xa xa A Ly thăm dò nhìn hai người một chút, lại lặng yên lui trở về.
Ngự Cảnh tựa hồ cũng có chút sinh khí, hắn tránh mắt lạnh lùng nói: “Chuyện của ta đã xong rồi.”
“Cái gì ——” Vu Xá Nguyệt vừa mới nói hai chữ liền bỗng nhiên đình chỉ câu chuyện, rốt cục phản ứng kịp.
Sau khi Ngự Cảnh từ Hàn Địa trở về, chuyện của hắn sẽ không cần nàng hỗ trợ nữa —— hợp tác giữa bọn họ đã ngưng hẳn. Nói đúng là hắn có thể đình chỉ thân cận với mình, có thể đem một cước đạp nàng bay xa. Hơn nữa nếu như là tiểu vương gia, muốn đem chuyện xấu trước kia bay khỏi dư luận cũng không phải không có biện pháp chút nào.
Thế nhưng hắn vẫn hỗ trợ mang Ngưng nhi đi, để A Ly theo mình, vẫn là duy trì thế tiến công truy cầu như trước —— thế nhưng nàng căn bản sẽ không nghĩ tới tiểu tử này là thật!
Trên gương mặt hiện ra một tia hồng sắc, dần dần lan tràn tới bên tai. Một cổ quái dị cùng tâm tình mừng rỡ trong nội tâm nàng loạn thất bát tao đều tràn lan. Thành thật thừa nhận nói, gần đây nàng đúng là bởi vì Ngự Cảnh tâm tư hổn độn, bất quá nàng cũng theo bản năng tránh cho quá sâu.
vongthuuyen.com
Như bây giờ, Ngự Cảnh xem như là thông suốt?
Ngự Cảnh mất hứng nhìn hai mắt của nàng, trong ánh mắt tựa hồ mang theo chút lên án cùng oán niệm, “Nên ta còn tưởng rằng đầu óc nàng thông minh sớm đã hiểu.”
Vu Xá Nguyệt lộp bộp lắc đầu, “Không, ta không rõ, ngươi không phải là thích Vô Mộng sao.”
“Nàng làm sao thấy được ta thích Vô Mộng.” Ngự Cảnh lần thứ hai áp sát, cau mày nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Vu Xá Nguyệt mờ mịt tìm tòi trong đầu một chút, chuyện của Vô Mộng là Tân Ngư nói.
Tân Ngư hành động này chắc là ly gián mới đúng, nếu bọn họ thực sự là tình nhân, nàng nhất định sẽ để ở trong lòng. Chỉ cần lén hỏi một câu làm ồn ào thì sẽ biết, nhưng Tân Ngư lại kết luận bản thân sẽ không hỏi? Nên… Tân Ngư sớm biết rằng quan hệ của bọn họ không thân mật như vậy?
Trầm ngâm chỉ chốc lát, Ngự Cảnh hỏi: “Là Tân Ngư sao.”
Vu Xá Nguyệt gật đầu, sắc mặt của Ngự Cảnh càng lạnh hơn, thật đúng là hắn a.
“Vậy còn nàng, hiện tại nói cho ta biết, hay là qua một thời gian ngắn nghĩ xong mới nói?” Nếu như sớm biết rằng nàng cư nhiên trì độn ngớ ngẩn, ngày hôm nay cũng sẽ không làm như vậy…