Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

chương 255: chương 255: quả thực không tầm thường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : QUẢ THỰC KHÔNG TẦM THƯỜNG

Editor: Luna Huang

Sắc trời triệt để đen xuống, nhưng tiểu thương trên đường vẫn còn đèn lồng, vẫn như cũ rao hàng ở trên đường.

Tửu quán quán trà, hoa lâu sòng bạc ven đường cũng đều mở rộng đại môn đón khách, cửa sổ chiếu ra ánh sáng ấm áp, đem một mảnh thành thị này chiếu đến sáng trưng.

“Thật là nhiều người a!” Vu Xá Nguyệt cảm thán, lần đầu tiên nàng trễ như vậy còn ra ngoài. Cảnh sắc trước mắt sặc sỡ, tiếng động lớn náo nhiệt, một chút cũng không giống như là ban đêm cổ đại nên có.

Trong dòng người đông đúc, Ngự Cảnh lôi kéo nàng, cúi đầu ôn nhu nói: “Qua một thời gian ngắn có Trùng Nguyên tiết, tiếp đến bái thiên thần tế tự, hai tiết lớn nhất đến một lúc, nên người rất đông.”

“Nga!” Vu Xá Nguyệt mừng rỡ gật đầu, tay kia cũng khoác lên tay áo của Ngự Cảnh. Nàng đặc biệt hưng phấn hiếu kỳ, mắt thiếu dùng quét nhìn chung quanh, nhưng trong miệng hỏi, “Ai đúng rồi, ta nghe nói gần đây Vu Tử Kỳ sống không tốt đi?”

“Đúng vậy.” Ngự Cảnh tùy ý nói, “Hắn bị Tân Ngư bỏ qua, những người khác sờ không trúng hướng gió của Tân Ngư cũng không dám lập tức kéo quan hệ với hắn. Vu Hàn Thiên gần đây đều đang bận chuyện của hắn.”

Vu Xá Nguyệt cười cười, “Trách không được Vu Hàn Thiên không đếm xỉa tới ta. Ai ngươi nói Tân Ngư vó mấy ý tứ, các ngươi không phải là nói xong rồi đến lúc đó ai cũng không giúp sao, hắn thế nào còn để Vu Hàn Thiên khuyên ta, còn muốn dụ dỗ ngươi?”

Ngự Cảnh nhìn nàng cười, khóe miệng cũng kéo lên, “Có lẽ Tân Ngư còn chưa bắt được cái vị trí kia, trước hết lo lắng sau này ngồi ổn hay khong.”

“Hắn còn muốn một ngụm ăn thịt béo ~ mộng đẹp.”

Hai người đi ở trong chợ đêm tràn ngập khói lửa, nói đề tài triều chính cũng hết sức nghiêm túc, luôn luôn có cảm giác không ăn khớp.

Bỗng nhiên, nhãn tình của Vu Xá Nguyệt sáng lên, lôi người chen đến một sạp nhỏ. “Ngươi xem cái này đẹp mắt không.” Nàng cầm lấy châu chấu tre trên sạp nhỏ đưa tới trước mắt Ngự Cảnh, châu chấu kia bện rất sống động, uy vũ khí phách.

“Hoàn hảo, nhưng không phải nàng biết tự làm sao.” Ngự Cảnh hỏi nghiên đầu ra sau, miễn cho Vu Xá Nguyệt đem đồ vật đâm vào trên lỗ mũi của hắn.

Cử động này để Vu Xá Nguyệt cảm thấy Ngự Cảnh ghét bỏ nàng, vì vậy lập tức phản bác: “Nhưng vì sao ta phải tự làm a ~ lại không người trả phí thủ công cho ta, ta lại không kiếm tiền!” Còn phải đi học, học còn chưa nhất định sẽ học được, thật coi nàng là vạn năng a?

Tiểu cô nương ngửa đầu tư thế hơi nâng đầu thật có chút khả ái, góc độ như vậy của nàng càng lộ ra mắt to thập phần linh động động lòng người —— dù cho nàng là nhìn mình lom lom.

Vọng Thư Uyển

“Liền lấy một con.” Ngự Cảnh nhìn chằm chằm vào Vu Xá Nguyệt, không nói hai lời đưa chút bạc vụn.

“Cảm tạ nhị vị, cảm tạ nhị vị.” Người bán hàng rong cúi đầu khom lưng nhận lấy, bạc vụn này đủ mua một xe cỏ…

Lúc sau.

Vu Xá Nguyệt treo châu chấu trên người đung đưa đung đưa, dắt tay soái ca tiếp tục đi bộ, trong tay còn lại của đại soái ca cao lãnh còn giúp nàng cầm mấy côn trùng bện bằng cỏ…

Hai người đi tới cửa Xuy Tuyết các, Vu Xá Nguyệt mơ hồ không rõ hỏi, “Là muốn đi gặp Hàn Y sao?”

“Ân, gần đây hắn đều lêu lổng ở đây.”

Vừa vào Xuy Tuyết các, trước mắt chính là một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình ngợp trong vàng son, so sánh với thanh tịnh trang nhã lần trước, hiện tại càng giống như Tiêu Kim Quật. Hai người đều không phải là lần đầu tiên qua đây, vòng qua khách nhân tìm một bao sương đặc định.

Trong bao sương chỉ có một mình Hàn Y, hắn thoáng nhìn hai người chắp tay vào cửa, tiếu ý dịu dàng sắc mặt một chút liền lạnh xuống, trực tiếp chất vấn Ngự Cảnh, “Ta nói! Ngươi thực sự tới a!”

“Nếu không ngươi cho là thế nào.” Ngự Cảnh cho tới bây giờ không cho Hàn Y sắc mặt tốt, dẫn người ngồi vào đối diện hắn, sau đó còn thả đầy trùng bện bằng cỏ lên bàn.

Tròng mắt Hàn Y giật giật, bỗng nhiên khuynh thân tiến đến trước mặt Vu Xá Nguyệt, vạn phần thận trọng nói: “Tiểu cô nương, ngươi đừng bị hắn lừa a.”

“Ta ——” Vu Xá Nguyệt há miệng châu chấu liền rơi.

Ngự Cảnh lạnh lùng quét Hàn Y một mắt, không vui cảnh cáo hắn, “Ngươi im lặng.”

Nhưng Hàn Y không thèm để ý chút nào dùng phiến che miệng tiếp tục khuyến cáo: “Ngươi có thấy không, ngay từ đầu hắn đối với ta không phải như thế, rất khách khí với ta. Kết quả thời gian lâu dài liền thay lòng, hét ngũ hát lục. Bất quá nhân chi thường tình, nam nhân đều như vậy ~”

“Nói giống như bản thân ngươi không phải nam nhân vậy…”

“Ta phải a!” Hàn Y ngồi trở lại, như chuyện đương nhiên cả tiếng nói, “Thế nhưng ta là người như thế nào ta thừa nhận.”

Vu Xá Nguyệt bĩu môi, nàng nhìn chung quanh một chút hỏi, “Ta tới nơi này là làm gì?”

Hàn Y vẫn sắc mặt nghiêm túc rốt cục hòa hoãn, trong mắt mang theo một tia giảo hoạt. Ngự Cảnh còn lại là nghiêng đầu nhỏ giọng nói với nàng: “Ta chuẩn bị cho nàng lễ vật sinh nhật không tầm thường.”

Không nghĩ tới hắn lại còn nhớ kỹ chuyện lần trước, Vu Xá Nguyệt có chút nóng mặt.

Sau đó Hàn Y gọi người mang rượu cùng điểm tâm, ăn vặt tinh xảo bày đầy bàn, Vu Xá Nguyệt tín nhiệm hai người kia liền uống rượu chút với bọn họ.

Nhưng hai người này vẫn chuyên chú thảo luận các loại chính sự, nhất phó chăm chú. Ngay từ đầu Hàn Y còn nhịn không được nhìn Vu Xá Nguyệt hai mắt, nhưng thấy không có gì không có ý tứ che giấu gì, cũng liền thản nhiên nói thẳng.

Bọn họ trò chuyện không ngoài chuyện khoa thi, tân tú quan trường sẽ như măng mùa xuân ló đầu ra, bọn họ không thể thả mặc những thế lực kia lung tung mượn hơi người mới, liền phải nghĩ hết tất cả biện pháp. Vô luận bọn họ có dã tâm hay không, không ngừng cường đại bản thân, lưu lại mạng giao thiệp mới là đặt chân của hai nhà.

Trong lúc Vu Xá Nguyệt cũng nghe được rất nhiều tên người mình biết, bất quá nàng dù sao không hiểu người ta, quan hệ phức tạp rắc rối chỉ có thể lấy ra một đại khái. Nên một lát nữa nàng bắt đầu cảm thán, tham chính thật là một kỹ thuật sống! Hơn nữa lôi kéo nàng cùng nhau thảo luận tin tức, quả nhiên không tầm thường, quả nhiên phong nhã…

vongthuuyen.com

Hàn Y ngửa đầu đổ một ly rượu, bỗng nhiên cười hỏi Vu Xá Nguyệt, “Tiểu nha đầu có kiến giải gì không?”

Vu Xá Nguyệt nghiêm túc nói, “Quên đi, chính các ngươi trò chuyện, chờ ta nhìn thấu sự tình thêm chút nữa mới nói.”

Hàn Y ngạc nhiên nháy mắt mấy cái, nàng thật đúng là dự định dính vào a!

Lúc này tiếng động lớn rầm rĩ ngoài cửa truyền tới một thanh âm êm ái của nữ tử, “Thế tử, người đến.”

Hàn Y dập lý một cái, cười hì hì nói với Vu Xá Nguyệt: “Đi thôi.”

“Ai?”

Ngự Cảnh cũng vỗ vỗ vai của Vu Xá Nguyệt, “Lễ vật không tầm thường của nàng đến rồi.”

Ba người ra cửa đứng ở hàng lang lầu hai nhìn xuống, lầu một tất cả đều là người tới tìm phong lưu. Theo ngón tay Hàn Y chỉ dẫn, Vu Xá Nguyệt rất nhanh nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong đám người. Nàng hé mắt thấp giọng nói, “Vu Tử Kỳ?”

“Nhãn thần của ngươi thật đúng là dùng tốt.” Hàn Y lắc đầu thở dài, “Tấm tắc, đáng tiếc nhà của chúng ta đứng đầu bảng ~”

Vu Tử Kỳ thoạt nhìn là vừa tới, hắn vừa vào cửa liền cùng một cô nương vừa chạy đến ôm một chỗ. Cô nương kia ăn mặc váy dài thiển tử sắc, trên vai đối khâm bạch sắc trong suốt. Hai người cà cà cùng một chỗ, liền đi vào bên trong.

(Luna: @@ quà sinh nhật)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio