CHƯƠNG : TUẪN TÌNH GIẢ
Editor: Luna Huang
Sinh nhật của ba người bọn họ ngày càng gần, nhưng bởi vì Vu Tử Kỳ thụ thương chưa khỏi, tin đồn bên ngoài lại truyền cực lợi hại, mấy vị chủ tử của tướng phủ tất cả đều sốt ruột bận rộn không rảnh rỗi, liền liên lụy sinh nhật của Vu Tử Minh, cập kê lễ của Vu Lệ Hương cũng không dễ làm.
Liễu di nương không cam lòng nhưng cũng không dám phiền lão thái thái nhiều, chỉ là so với lễ vật cùng bồi thường so với năm trước càng ít để nàng nhịn một khẩu khí không chỗ phát tác. Vì vậy vị thần giữ của này cắn răng một cái xuất ra quỹ đen để dành được thật lâu để viện của mình tái sinh lần nữa.
Nàng đây cũng là dỗi cho người khác xem, muốn nói cho người khác biết nhi nữ của nàng vô luận lúc nào cũng không thể bị bạc đãi.
Kết quả, Vu Lệ Hương cách cập kê còn không được mấy ngày liền tự sát…
Khi nha hoàn phát hiện nàng, trên người Vu Lệ Hương tất cả đều là máu, đang ngồi ở bên giường ô ô khóc. Tay phải cầm dao, cắt lên cổ tay trái của mấy hai ba vết cũng không phải rất sâu, tràng cảnh thập phần sấm nhân. Nha hoàn kia sợ đến chân đều mềm nhũn, ngồi dưới đất liên tục gọi cứu người.
Lúc phủ y vội tới băng bóm nói vết thương không sâu người không có chuyện lớn gì, bất quá đây cũng là gièm pha kinh động mọi người.
Vu Xá Nguyệt nghe nói Vu Lệ Hương nhát gan như vậy cũng dám tìm chết cũng thập phần vô cùng kinh ngạc, bất quá việc này gây nghiêm trọng như vậy, nàng vẫn là theo phép tắc phải đến xem một chút.
Lão phu nhân, Vu Hàn Thiên cùng Khương Tình Tuyết cũng đều tới, ba vị đại chủ tử này từng người một sắc mặt đều thật không tốt. Vu Xá Nguyệt vừa vào cửa với Vu Tịnh Hoa, Vu Âm Nhi mấy người lão lão thật thật đứng một bên, cũng không nói chuyện.
Phủ y thu thập xong liền đi, Vu Xá Nguyệt theo mọi người tiến thất, chỉ thấy trên cổ tay Vu Lệ Hương quấn băng thật dày, vẻ mặt không thần thái nằm ở trên giường. Nàng mở to mắt nhìn trần, ai tới cũng không nhìn, tựa hồ là hồn bay rồi.
Liễu di nương ngồi ở bên giường Vu Lệ Hương thương tâm khóc, mà Vu Tử Minh đứng ở phía sau Liễu di nương, đưa tay khoát lên đầu vai của nàng không tiếng động bồi.
Nhìn thấy một màn này, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên liền nghĩ, chuyện của Tân Chỉ nạp thiếp sớm đã báo qua với hoàng đế, nếu là nàng không tự sát, vậy qua mấy ngày sẽ bị nâng qua bên bát hoàng tử phủ rồi.
Lão phu nhân đương nhiên cũng có thể đoán được điểm này, vẻ mặt nàng tức giận hừ lạnh một tiếng: “Sự tình cũng đã làm, hiện tại lại không muốn gả? Ngươi đây là đang uy hiếp ai sao!”
Vọng Thư Uyển
Vu Tử Minh nghe vậy nghiêng đầu nhìn lão thái thái một mắt, rõ ràng cho thấy rất tức giận. Lệ Hương đều đã cắt cổ tay tự sát, tổ mẫu dĩ nhiên mặc kệ sống chết của Lệ Hương vừa vào cửa đã răn dạy, thật sự là quá vô tình.
Khương Tình Tuyết tiến lên, lo lắng cau mày khuyên Vu Lệ Hương, “Nếu như để bát hoàng tử biết được, cuộc sống sau này của ngươi trái lại càng không dễ. Bát hoàng tử dầu gì cũng là hoàng thất, ngươi cần gì phải thế chứ.”
Vu Lệ Hương không có phản ứng, Liễu di nương buông tay lôi kéo tay của nữ nhi ra, xoay người quỳ gối trước mặt mấy người này bi thiết khóc ròng nói: “Lệ Hương nàng thật không muốn gả a! Bằng không, bằng không coi như xong đi…ta thấy bát hoàng tử cũng không quá nguyện ý…”
Vu Hàn Thiên trừng mắt Liễu di nương, trong mắt tràn đầy phẫn nộ thất vọng, “Hiện tại không gả cho bát hoàng tử, vậy sau này ai còn cần nàng! Tiếp qua mấy năm vẫn là không ai thèm lấy làm sao bây giờ, để ngoại nhân xem tướng chê cười của xem tướng sao?” Không nghĩ tới không khuyên Vu Lệ Hương coi như xong, lại còn hồ đồ theo.
Vu Tử Minh có chút không khống chế được tâm tình trên mặt, hắn đi tới không nói được một lời kéo Liễu di nương lên.
Vu Xá Nguyệt nghiêng đầu nhìn Vu Lệ Hương, bỗng nhiên có chút hơi hối hận. Nàng nhớ tới ngày đó thấy Vu Lệ Hương ở phía sau viện cùng một nam nhân vô cùng thân thiết, nếu là không có bị nàng làm bia gỗ, có lẽ nàng và người nam nhân kia môn đương hộ đối, có thể thuận lợi thành thân rồi.
Tuy rằng Vu Lệ Hương cũng không phải thứ tốt gì. Bất quá thấy nàng vì tình tự sát vẫn còn có chút xúc động.
Liễu di nương khóc không dừng được, Vu Tử Minh liền vẫn lau nước mắt. Vu Âm Nhi ân cần đứng ở bên người Vu Lệ Hương, tuy rằng không nói lời nào, nhưng nhìn cũng là lo lắng nhất phòng.
Lão phu nhân vừa tức vừa gấp, nàng ngồi ở trên ghế bình phục tâm tình, Vu Hàn Thiên tự mình động thủ rót chén trà đưa tới.
Khương Tình Tuyết làm như cảm khái lắc đầu thở dài nói, “Ai, từ sau khi Nguyệt nhi khỏi bệnh a, phủ ta thật đúng là từng chuyện từng chuyện một mà đến. Chuyện năm trước cũng không nhiều bằng chuyện năm nay.”
“Ân?” Lão phu nhân bỗng nhiên mắt lé miết hướng nàng.
Vu Xá Nguyệt mày nhăn lại, Khương Tình Tuyết tiếp tục nói: “Trong năm ngoái, toàn năm cũng chỉ có hai ba chuyện xem như là nhiều. Nhưng nửa năm qua này, mấy hài tử này người nào cũng tao ương không may a. Có lẽ năm nay chúng ta không thuận, nên báy thần tiên cầu Phật tổ phù hộ.”
Lão phu nhân như có điều suy nghĩ liếc Vu Xá Nguyệt một mắtm rất nhiều chuyện đích xác rất quái, bị Khương Tình Tuyết vừa đề tỉnh như vậy, nên hoài nghi một chút.
“Mẫu thân vừa nói như vậy vừa nói như vậy, Nguyệt nhi cũng cảm thấy.” Vu Xá Nguyệt một chút cũng không tị hiềm chen vào nói, kéo tay của lão phu nhân trấn an: “Nhưng cũng may đại tỷ tỷ liền sắp thành thái tử phi, đây chính là chuyện tốt lớn nhất trong nhà. Tổ mẫu đừng lo lắng, tổ mẫu tốt như vậy, thần tiên sao có thể không phù hộ tướng phủ.”
Sắc mặt lão phu nhân hòa hoãn rất nhiều gật đầu, cũng may sự tình tuy nhiều nhưng không hoàn toàn là chuyện xấu. Hai hài tử này không phải rất thuận sao. Khương Tình Tuyết không vui cùng Vu Hàn Thiên liếc nhau.
vongthuuyen.com
Lúc sau, lão phu nhân cùng Vu Hàn Thiên cũng khuyên bảo vài câu, lão phu nhân còn chuyện gần nhất, phản chính vết thương trên tay Vu Lệ Hương cũng không nghiêm trọng, bọn họ cũng liền rất mau trở về.
Liễu di nương còn ở trong phòng chăm sóc, Vu Tử Minh cung kính tiễn mọi người ra đại môn. Vu Xá Nguyệt đi cuối cùng, đứng ở bên người Vu Tử Minh không có rời đi.
Lúc gần đi Vu Tử Nghị quay đầu lại nhìn bọn họ một mắt, nhưng vẫn không dừng lại lâu.
Vu Tử Minh biết nàng có chuyện muốn nói, liền không nói được một lời chờ nàng mở miệng.
Những người đó đi xa, Vu Xá Nguyệt trực tiếp hỏi: “Người trong lòng của tứ muội muội ta là ai a.”
“Ngươi muốn làm gì.” Vu Tử Minh lập tức cẩn thận.
Vu Xá Nguyệt nhún vai, “Nàng cũng nửa chết nửa sống rồi, còn cần ta xuất thủ hại nàng sao? Nàng đối với ta, đối với bất cứ người nào trong tướng phủ mà nói, hoàn toàn không có uy hiếp.”
“Ta không có ý đó, ta chỉ là muốn biết ngươi muốn làm gì.” Vu Tử Minh có chút quẫn bách, vừa rồi thật sự là vô ý thức hỏi. Ngẫm lại chuyện của Vu Tử Kỳ còn là hay là kết quả hợp tác của bọn hắn, hiện tại quả thực không cần thiết đề phòng đối phương.
Vu Xá Nguyệt lại hỏi, “Ngươi hy vọng nàng gả cho Tân Chỉ sao?”
“A.” Vu Tử Minh châm chọc cười ra tiếng, “Nếu không phải Tân Chỉ sinh tại hoàng thất, hắn chó má cũng không phải. Ta nhìn cũng sẽ không liếc nhìn hắn một mắt!”
“Ngươi nói… Để tứ muội muội gả cho Tân Chỉ làm trắc phi tốt, hay là vẫn là để cho nàng bỏ trốn phiêu bạt với người kia tốt.” Nàng Nàng vẫn là đem quyền lựa chọn ném cho đối phương.
Vu Tử Minh một chút hiểu ý đồ của Vu Xá Nguyệt, ngạc nhiên nói rằng, “Ta tự nhiên không hy vọng nàng tìm cái chết, nhưng… Ngươi thật có thể thuyết phục hắn?” Đoạn thời gian đó tâm tình của Lệ Hương rất kém liền đề cập người kia, hắn thấy Lệ Hương khó qua như vậy còn để người đưa thư cho nam tử kia. Thế nhưng tất cả thư đều như đá chìm đáy biển, đến bây giờ cũng không thấy người.
(Luna: Tra nam >”
"Đó cũng không nhất định, ta chính là giúp các ngươi hỏi một chút, lựa chọn cuối cùng là của các ngươi."
Vu Tử Minh suy nghĩ một chút, dù cho Vu Xá Nguyệt muốn chọc thủng chuyện này thế nào, có thể nghiêm trọng hơn chuyện Lệ Hương tìm chết sao.
"Người nọ là thứ tử của Tiết đại nhân Tông nhân phủ, Tiết Vinh."