CHƯƠNG : SONG SINH
Editor: Luna Huang
Nàng và Ti Ti mới vừa đi tới cửa viện, nha hoàn đứng ở dưới mái hiên liền mau chóng đón nói rằng, “Tam tiểu thư người đã đến, lão phu nhân bây giờ không có ở đây.”
“Trời mưa to, tổ mẫu đi đâu vậy?”
“Lão phu nhân đi xem đại tiểu thư rồi.”
Vu Xá Nguyệt lại hỏi nàng, “Vậy một hồi sẽ về không?”
“Tiếp qua hơn nửa canh giờ, nhất định là phải về nghỉ một lát. Tam tiểu thư tiến thất ngồi một chút? Bên ngoài mưa lớn.” Nha hoàn nói nghiêng người, nước mưa đều sắp thấm ướt tóc của nàng.
“Không cần.” Vu Xá Nguyệt nói, xoay người đi vào trong mưa.
Trên đường nhỏ nước mưa làm ướt vạt váy, Vu Xá Nguyệt yếu ớt cười nói: “Phái đoàn của Vu Lưu Vân khá lớn a, có thể để cho lão thái thái nhúc nhích.”
Ti Ti lập tức gật đầu, “Chắc là bởi vì buổi tối hôm qua đại tiểu thư khóc quá khí, lão phu nhân vẫn là đau lòng.”
“Đúng vậy, dù sao cũng là từ nhỏ thương đến lớn.” Hơn nữa toàn bộ tướng phủ không phải chỉ vào Vu Lưu Vân trói Tân Ngư sao, một kiếm như thế, chỉ sợ phó mặc nỗ lực nhiều năm a. Tướng phủ muốn xuất một thái tử phi, thậm chí là nữ nhi hoàng hậu, sợ rằng cũng khó khăn.
Vu Xá Nguyệt thở dài, đưa tay tiếp giọt mưa rơi từ dù xuống. Vu Tử Kỳ trái lại chiếm một tiện nghi, nếu là hắn chưa gãy chân chưa bị Tân Ngư ghét bỏ, chí ít hắn còn có một vị trí thủ hạ có của Tân Ngư, phỏng chừng hắn cũng không cách nào sống yên ổn ở tướng phủ đi.
Bất quá cái này cũng không có gì, sau này còn có cơ hội, chỉ cần bọn họ không tiếp tục…
Ti Ti lôi kéo ống tay áo của nàng nói, “Tiểu thư mau thu hồi lại, mưa lạnh.”
“Ân.”
“Vậy chúng ta bây giờ là về sao?”
Vu Xá Nguyệt nhìn chung quanh một chút, bỗng nhiên định rồi một phương hướng nói: “Đi xem Ninh Sương đi, hài tử kia vậy cũng khoẻ mạnh không ít.”
“Đây…” Ti Ti cầm dù một hồi lại kỳ quái hỏi nàng, “Vậy người thế nào không đi thăm Tử An công tử?”
Vu Xá Nguyệt cười cười không có tiếp lời.
Khi Ninh Sương nhìn thấy Vu Xá Nguyệt như phát mộng, nàng chính ôm Vu Tử Lam đang hát, mà Vu Tử Lam hành hạ không chịu ngủ. Ninh Sương đầu tiên là gọi nha hoàn ngâm nước trà, lại có chút quái dị hỏi nàng, “Tam tiểu thư nghĩ như thế nào tới nơi này.”
Các nàng vốn không có bất luận cùng xuất hiện gì, đột như kỳ lai đến thăm, thật sự là để người lo lắng phòng bị.
Vu Xá Nguyệt tựa hồ không phát hiện cẩn thận của Ninh Sương, chỉ là cười nói: “Ta vốn là muốn đi thăm tổ mẫu, kết quả tổ mẫu không ở, ta đã nhìn thấy Tử An…nên nhịn không được qua bên nàym thực sự là đường đột.”
Vừa nghe tên của Vu Tử An, nhãn thần của Ninh Sương lóe lên, “Đây là lời gì, tam tiểu thư có thể nhớ tới trong lòng ta liền có thể cao hứng.”
Vu Xá Nguyệt đưa dù còn tích nước cho Ti Ti, cẩn thận tiến lên trước nhìn hài tử trong lòng Ninh Sương thở dài nói: “Trước tiểu hài này chưa sinh còn không cảm thấy gì, hiện tại vừa nhìn thấy thật là thích hắn.”
Nàng nói lấy tay sờ sờ chăn của Vu Tử Lam, Ninh Sương nhăn mi lại, lo lắng hàn khí trên người Vu Xá Nguyệt chạm đến hài tử. Bất quá Vu Xá Nguyệt cũng không phải thực sự muốn sờ, “Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lớn, thịt nộm nộm là đẹp nhất a.”
Ninh Sương thở phào nhẹ nhõm, bất động thanh sắc ôm con lỏng một chút, đầy mặt nụ cười nói: “Chỉ cần tam tiểu thư thích là tốt rồi.”
“Ta đương nhiên thích, có thể gặp dữ hóa lành tất nhiên là hài tử may mắn.” Vu Xá Nguyệt nói ra tưởng tượng, “Tử An cùng Tử Lam thực sự là giống nhau, chờ lớn một chút, bọn họ mặc y phục, đến lúc đó chúng ta đều phải bị hai tiểu tử này xoay quanh gạt, không phân rõ ai là ai.”
Vọng Thư Uyển.com
Ngực của Ninh Sương trầm xuống, hơi yếu thở dài một cái. Một đôi song sinh tử này của nàng là tuyệt đối không có cơ hội nuôi ở cùng một chỗ, hiện tại một là đích xuất, một là thứ xuất, thân phận có cao thấp phân biệt giàu nghèo… Lớn lên sau này không giúp nhau thì không nói, nếu là lại nhìn không vừa mắt thì làm sao bây giờ a!
Chuyện này nàng là oán lão thái thái, nghĩ tới kế cho làm con thừa tự, chớ mang đi a. Muốn mang đi liền mang đi đi, chớ để bọn họ xa nhau a. Tuy rằng nàng là ai cũng luyến tiếc, thế nhưng lại càng hy vọng hài tử có thể vinh hoa phú quý.
Hơn nữa cũng không phải nhìn không thấy, nàng là có thể mỗi ngày qua đó dụ dỗ. Tách thế này không phải là muốn mạng sao, sau này nhỡ sinh sự như những người khác của tướng phủ, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Vu Xá Nguyệt làm như không thấy mặt nặng nề của Ninh Sương, một lòng nhào vào trên người tiểu hài tử, nhìn hắn vui vẻ. Một lát sau, nha hoàn vừa mang trà nóng đến, “Vu Xá Nguyệt đứng lên nói, “Ta đây liền đi, người hảo hảo nghỉ ngơi.”
Ninh Sương có chút vô cùng kinh ngạc, “Tam tiểu thư bận rộn như vậy? Lúc này mới vừa ngồi xuống.”
“Ta còn phải ra ngoài gặp Hoan nhi, sẽ không ngồi lâu.” Vu Xá Nguyệt nói, quay đầu lại tiếp nhận trà của nha hoàn tăng cường uống hai cái nói: “Thực tại lạnh chết người, uống trà nàng lập tức tốt.”
Nàng đưa lại ly trà cho nha hoàn, từ bên hông lấy ra vòng nguyên bảo khảm ngọc. Ninh Sương vừa thấy vật kia mí mắt vừa nhảy, Vu Xá Nguyệt trực tiếp đem đồ vật đặt lên bàn, “Là mấy ngày hôm trước tiểu vương gia tặng ta, nhưng rõ ràng là đồ chơi của tiểu hài tử, cũng không biết tiểu vương gia nghĩ như thế nào, vẫn là cho Tử Lam đi.”
“Cái này…” Ninh Sương vội vàng đứng dậy, thế nhưng hai tay ôm hài tử, muốn duỗi cũng duỗi không ra.
“Tử An bên người tổ mẫu đồ tốt nhiều, nhất định là chướng mắt chút đồ nhỏ của ta. Ta đây liền đi, hài tử còn nhỏ, còn thỉnh dùng bước.”
Ninh Sương ngẩn ra, quả thực, sau này Tử An sẽ là đích tử của thừa tướng phủ, Vu Tử Kỳ tàn phế, Tử An chính là lão phu nhân thích, sau này tướng phủ cũng sẽ là của hắn. Thế nhưng Tử Lam không có gì cả…
Vu Xá Nguyệt cùng Ti Ti sau khi rời khỏi đây, Ninh Sương liếc mắt một cái chiếc vòng, trong mắt tất cả đều là hoài nghi, “Được rồi, thu đi.”
Ti Ti đuổi theo bên người Vu Xá Nguyệt hỏi nàng, “Tiểu thư người vừa rồi là có ý gì a? Ta còn tưởng rằng người đi hỏi chuyện của lão gia.”
Vu Xá Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng cảm khái, “Ngươi như thế nào cùng đều thích hỏi giống Ngưng nhi.”
Nàng vẫn là thỉnh thoảng nhớ tới Ngưng nhi, Ngưng nhi bồi tam tiểu thư bị khổ bị khổ vài chục năm, cuối cùng khổ tẫn cam lai thì lại rời đi. Cũng không biết đây là vấn đề của mình hay ỷ lại của chủ nhân cổ thân thể này đối với Ngưng nhi.
Ti Ti khổ não lắc đầu, “Đây đều là hoàn cảnh a.” Hành vi của tiểu thư không hỏi lý giải thế nào, nàng suy đoán hỏi: “Chúng ta là không phải là phải thường tới bên này?”
“Không, sau này cũng không trở lại nữa.”
Nàng chỉ là thấy Vu Tử An lại đột phát kỳ tưởng đến xem Vu Tử Lam, loại đột phát kỳ tưởng này có một lần như vậy đủ rồi. Nhiều hơn nữa, liền không hợp lý.
Vu Xá Nguyệt chỉa vào mưa đến Xuy Tuyết các cùng điếm may, quả nhiên chính chủ cũng không ở.
Trầm Nhan Hoan thật đúng là nói được thì làm được, không biết dùng phương pháp gì lừa dối Đoan Mộc Thanh Hàn trời mưa to còn đi tham quan. Bất quá tiểu nựu tử này cũng không nghĩ, ở nơi nào ở trong cung đợi không được bóng người, Hàn Y hình như cũng có dính dấp, Đoan Mộc Thanh Hàn tùy tiện ở đâu cũng tốt.