CHƯƠNG : BỊ MỘT ĐÁM RUỒI ĐỀ MẮT
Editor: Luna Huang
Vu Âm Nhi nhìn Ngự Cảnh có chút sững sờ, thẳng đến đối phương lần thứ hai lên tiếng nhắc nhở, “Ngươi cần phải trở về.” Nàng mới hồi phục tinh thần lại, vội vã cáo từ.
Vu Xá Nguyệt từ lâu trở lại bên cạnh xe ngựa cửa cung, chỉ chờ những người khác đến đông đủ hồi phủ. Vu Âm Nhi trở về vẫn thần tình hoảng hốt, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng hỏi nàng: “Ngươi làm sao vậy?”
Vu Âm Nhi sửng sốt, thấy trong mắt Vu Xá Nguyệt có xem kỹ cùng thân thiết, cúi đầu lắp bắp nói: “Không, không có gì, chỉ là trên người có chút khó chịu.”
“Ân, trở lại hảo hảo nghỉ ngơi.” Nàng tùy ý nói, cũng không quản tới nữa.
Đêm đó, trong khuê phòng của Khương Tình Tuyết. Đêm đã khuya Vu Lưu Vân cũng không chịu rời đi.
“Nương!” Nàng ở trong phòng nôn nóng dậm chân đi tới, “Ngươi nói ta đây còn phải tiếp tục tốt với thái tử hay không!”
Khương Tình Tuyết nhìn nữ nhi như vậy liên tục thở dài, “Được rồi được rồi, ngươi tạm thời cũng đừng lộ ra. Thái tử nên không dễ ngã như vậy, chờ chuyện này danh tiếng qua đi mới nói. Ngươi cũng nên trấn an Tân Ngư một chút, đừng để hắn đa tâm.” Dù sao Tân Ngư cũng chưa chắc xong đời, đây cũng là ý tứ Vu Hàn Thiên nói cho nàng biết.
Vu Lưu Vân chán nản ngồi ở trên giường Khương Tình Tuyết, “Nhưng đây toán chuyện gì a! Trái lại tiện nghi Vu Xá Nguyệt! Nàng dĩ nhiên hành đại vận…”
Nhắc tới Vu Xá Nguyệt, Khương Tình Tuyết hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận hiện tại lại không nhúc nhích được nàng. Nàng lại nghĩ đến một chuyện trọng yếu hơn, “Ai…Ta nghe nói mấy hoàng tử Hàn Địa vẫn luôn thập phần cổ quái, hơn nữa quân chủ Hàn Địa này hiển nhiên nhớ thương Ngự Cảnh, bệnh nguy cũng là trước hết muốn gọi Ngự Cảnh trở về, ngược lại nhi tử của mình không giống nhi tử, hắn thật đúng là có quyền của hai nước.”
Trong lòng Vu Lưu Vân khẩn trương, “Nếu là thật nói như vậy, có thể hay không, có thể hay không Ngự Cảnh mới là hoàng tử của Hàn Địa a?” Nàng thực sự là não động khai xuất chân trời.
Vọng Thư Uyển.com – Luna: Đúng rồi, ta cũng nghĩ như vậy nhất là cái tựa đề của truyện càng để cho ta khẳng định điều đó
Khương Tình Tuyết cười lạnh một tiếng, “Hắn có phải hoàng tử ta không biết hay không, nhưng nhìn tình thế này, làm khôgn tốt lần này Ngự Cảnh hồi Hàn Địa là phải tiếp nhận.” Nàng ở chỗ Vu Hàn Thiên nghe một chút tiếng gió thổi, xem ra Hàn Địa sắp thời tiết thay đổi rồi.
Điều này làm cho Vu Lưu Vân thâm thụ đả kích, nàng dùng sức đánh giường nổi giận nói: “Vậy ta đây hi sinh nhiều như vậy xem là cái gì a!” Vị trí thái tử phi của nàng chạy mất, lại để Vu Xá Nguyệt lượm được chỗ tốt?
Nếu như đặt ở hơn nửa năm trước, nàng là thế nào cũng sẽ không tin tưởng kẻ ngu si kia có thể đơn giản chiếm được vật mình muốn.
Khương Tình Tuyết suy tư một lát, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, “Tân Ngư tính tình cao ngạo ngươi còn có biện pháp bắt, tính tình của Ngự Cảnh so với Tân Ngư mềm mại rất nhiều, ngươi không bằng đi thử một chút?”
Nàng là không muốn để cho nữ nhi nghe lời của Vu Hàn Thiên nữa, Vu Hàn Thiên hiện tại có hai tiểu nhi tử, đến chân kia của Tử Kỳ hắn cũng không cho làm chủ. Dù cho Tân Ngư không ngã xuống, cũng không có chỗ dựa như Ngự Cảnh. Tối thiểu Ngự Cảnh nhất định là một tiểu vương gia, Tân Ngư đã có thể không phải rồi.
Vu Lưu Vân cau mày cự tuyệt, “Thôi đi, tổ mẫu sớm có thí sinh. Hơn nữa Vu Tịnh Hoa còn cuồng dại nhào tới, ta vì sao phải đoạt với ba người.”
Khương Tình Tuyết cười nhạo, “Ba người thì như thế nào, tổ mẫu ngươi muốn chỉ là người có thể thành công mà thôi, về phần là ai, chờ cuối cùng có kết quả nàng cũng liền không cần thiết.”
“Đây…”
“Ngươi không phải là không nỡ bỏ Tân Ngư chứ?”
“Cũng không phải. Chỉ là có chút kỳ quái không quen.” Vu Lưu Vân tránh mắt, trong lòng có một tia tâm tình quái dị tràn ngập.
“Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, nương sẽ không hại ngươi.” Khương Tình Tuyết thận trọng nói rằng.
Vu Lưu Vân nhìn Khương Tình Tuyết một mắt, nàng mím môi một cái, vẫn là im lặng không lên tiếng đứng dậy rời khỏi gian nhà.
Một mình Khương Tình Tuyết ở trong phòng, đột như kỳ lai trống rỗng. Nàng cắn răng, thầm nghĩ Vu Xá Nguyệt thực sự không thể lưu lại. Nàng cản đường của tất cả mọi người, mất đi chướng ngại vật này hết thảy đều là đại đạo bằng phẳng.
Ngày kế tiếp.
Trong Tây viện, Vu Xá Nguyệt đối diện linh kiện súng trong tay do dự, Ti Ti đẩy cửa tiến đến ở bên tai nàng nói nhỏ: “Tiểu thư, bát hoàng tử cùng Lệ trắc phi tới.”
Ở trong lòng Vu Xá Nguyệt nhanh chóng tính toán một chút Vu Lệ Hương cùng Tân Chỉ thành thân bao lâu, cũng không phải ngày lễ ngày tết, cũng không phải ngày nữ tế tới cửa —— huống hôg thiếp hình như cũng không cần cái này, “Vậy bọn họ tới làm gì?”
Vọng Thư Uyển.com
“Nói là trắc phi tưởng niệm trong nhà, trở về ở hai ngày. Lúc này hai người đã người đã đi gặp lão phu nhân rồi.”
Vu Xá Nguyệt nhìn sắc trời một chút. Nàng cũng có thể đi thỉnh an rồi…
“Đi tìm phủ y khai khư hàn dược.”
Ti Ti kinh hỏi, “Tiểu thư ngươi khó chịu ở đâu?”
“Không có, ngươi đi là được, có người hỏi tới nói là ta dùng. Gọi người đến chỗ lão phu nhân thông báo một tiếng, nói ta khó chịu không đứng dậy nổi.”
“Vâng.” Lần này Ti Ti không có hỏi nhiều, lưu loát đi làm.
Vu Xá Nguyệt tiếp tục bận rộn thiết kế trong tay, chuyện của nàng hiện tại quá nhiều, vô luận mình hay Ngự Cảnh, nàng thực sự không giúp được. Tân Chỉ bỗng nhiên chạy tới cũng không biết có phải nhằm vào nàng hay không, nói chung nàng vẫn có thể tránh thì nên tránh đi. Dù sao chính sự quan trọng hơn, nàng không muốn xảy ra cạm bẫy gì.
Ti Ti bên kia rất nhanh thì xong xuôi, sau lại thật đúng là bưng tới một chén dược đến đặt ở trước bàn Vu Xá Nguyệt.
Vu Xá Nguyệt không hề nhìn đến dược kia, chỉ làm chuyện của mình. Đợi được dược cũng lạnh nàng mới bỗng nhiên nghĩ có nên gọi A Ly đi tìm hiểu một chút hay không. Nếu thật chẳng quan tâm, trong lòng nàng cũng không đáy.
Nàng đang nghĩ ngợi, bên ngoài Tiểu Linh kinh hô chạy vào trong, “Tiểu thư tiểu thư, lão phu nhân tới!”
Vu Xá Nguyệt chỉ tới kịp kéo ngăn kéo, đẩy đồ bừa bộn trên bàn vào. Thực sự là chỉ đổ thừa tây viện quá nhỏ, nàng vừa đứng dậy, người bên kia đã đến.
Mắt thấy Ti Ti khẩn trương dẫn lão thái thái cùng… Vu Lưu Vân, Khương Tình Tuyết, Tân Chỉ, Vu Lệ Hương một đống người hạo hạo đãng đãng vào cửa, Vu Xá Nguyệt cảm giác chuyện này có chút sai a.
“Tổ, tổ mẫu? Mẫu thân?”
Nàng bị bệnh cũng đáng giá mấy đại nhân vật cố ý tới cửa vấn an? Phải biết rằng lão thái thái lần trước cố ý đi thăm tiểu bối là hay là bởi vì chân của Vu Tử Kỳ!
Lão thái thái liếc mắt thuốc đã nguội cùng công cụ trên bàn một cái, từ ái vạn phần nói: “Ngươi hài tử này, khó chịu còn ngồi ở đây làm đồ.”
Trong đầu óc Vu Xá Nguyệt chất đầy mộng ép, nàng lộp bộp tiếp lời, “Nguyệt nhi… Nằm thật lâu, muốn ngồi dậy hoạt động một chút. Tổ mẫu thế nào đích thân tới, trong lòng Nguyệt nhi áy náy.”
Lão phu nhân lên tay liền đè Vu Xá Nguyệt ngồi xuống, giọng nói dũ phát thương yêu, “Ngươi nha đầu này a, an tâm hảo hảo dưỡng là được, nhìn dáng dấp đáng thương của ngươi thực sự là chọc người đau lòng.”
Vu Lưu Vân bĩu môi không nói gì, người khác trái lại đều nhất phó tư thái vấn an bệnh hoạn. Vu Xá Nguyệt đây là thật không hiểu, sắc mặt nàng bình thường, ăn mặc bình thường, dược đều bày đặt không uống, vậy làm sao nhìn cũng là bị chọc thủng cái mác giả bệnh.
Nhưng vì sao lão phu nhân cũng không tức giận vạch trần, còn diễn cùng? Hí tinh nhập rồi?