CHƯƠNG : ĐỒ CŨ DÙNG LẠI
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt rất nể tình nâng ly trà bên cạnh nói: “Nguyên lai tổ mẫu còn có thứ tốt của Minh Khải, ta nghe nói quà tặng ngoại quốc đưa tới cũng là phải đưa vào trong cung.”
Lão phu nhân từ ái cười cười, “Thứ này ta cũng để mấy ngày rồi, ngẫm lại giữ lại như vậy không dùng cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng để mấy hài tử cho các ngươi nếm thử trước.”
“Tổ mẫu thật tốt ~” Vu Xá Nguyệt vui vẻ cọ trên cánh tay của lão phu nhân.
Một bên kia Tân Chỉ bỗng nhiên xen mồm, “Ân, tổ mẫu trà này mùi vị không tệ, tươi mát ngọt, quả nhiên đại bất đồng với Long Phục.”
Vu Lệ Hương có chút vô cùng kinh ngạc, có chút xấu hổ, Tân Chỉ có thể theo một thiếp gọi lão phu nhân là tổ mẫu, thật là làm cho nàng có chút giật mình, nàng cũng không tự chủ được nhấp một ngụm trà. Vô luận nàng là thế nào gả cho Tân Chỉ, sự thực đã thành kết cục đã định, nội tâm của nàng thật ra thì vẫn là tiếp nhận.
Vu Xá Nguyệt liếc Tân Chỉ một mắt, tiểu tử này nhất phó quý công tử di nhiên tự đắc, hình như bị nước sôi tưới xong không phải là hắn.
Lão phu nhân đối với hắn khẽ gật đầu, “Chỉ cần bát hoàng tử thích là tốt rồi.”
Vu Xá Nguyệt vẫn là bưng ly trà kia, lão phu nhân nghiêng đầu nhìn nàng, “Ngươi không nếm thử?” Nàng gật đầu, nhìn nước trà cạn hoàng trong ly ngâm một đóa bạch trà hoa nở rộ.
Nàng đang muốn uống, bỗng nhiên khuỷu tay bị cái gì dùng sức đụng phải một cái, lực đạo to lớn để ly cũng bay ra ngoài rơi xuống mặt đất. Tay nàng bị đau, tuyệt đối là cũng bị trật.
Tiếng ly vỡ thanh thúy cùng xướng đoạn kêu rên trong hý khúc không khớp, Vu Xá Nguyệt lập tức quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Vu Tử Nghị ngồi xổm ở bên ghế nàng, vẻ mặt ngu dốt ôm đầu nói liên tục nói, “Tam tỷ tỷ xin lỗi! Xin lỗi…”
“Xảy ra chuyện gì?” Lão phu nhân nhíu mày.
Vu Xá Nguyệt cúi đầu phát hiện bên ghế có nàng có một hòn bi to như quả đấm, hòn bi kia đủ mọi màu sắc, nhìn thập phần quý trọng. Nàng thở dài, cúi người nhặt lên nhét vào trong tay Vu Tử Nghị nói rằng, “Không có chuyện gì, lần sau nhìn một chút.”
“Nga. . .” Vu Tử Nghị đau viền mắt đều đỏ, thận trọng cúi đầu.
Lão phu nhân liếc hai hài tử một mắt cũng không tức giận, chỉ ân cần nói với Vu Xá Nguyệt, “Ngươi đi thay quần áo đi, trời thu giá rét, miễn cho cảm lạnh.”
Vu Xá Nguyệt chính đáp ứng quay đầu lại, lại thoáng nhìn lão phu nhân dùng tay phải đặt ly trà trên bàn bên tay trái.
Động tác này có chút cố ý, thân thể của nàng theo động tác vòng vo qua, để Vu Xá Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy cái ót của nàng. Tân Chỉ cũng chánh hảo quay đầu lại, hắn đại khái là cùng lão phu nhân nhìn nhau một mắt, Vu Xá Nguyệt tuy rằng không phát hiện biểu tình của lão phu nhân, lại nhìn thấy Tân Chỉ sờ soạng một cái trong ngực.
Cái này để Vu Xá Nguyệt nhớ lại có chút chuyện không tốt, nàng vội vã đổi giọng cự tuyệt, “Không cần tổ mẫu, chỉ là tay áo ướt một chút, chờ một chút sẽ khô. Nhân gia còn muốn xem hết hí này. Không biết phía sau có gì phát sinh, Nguyệt nhi không muốn bỏ qua a.”
Vọng Thư Uyển.com
Môi lão phu nhân giật giật, cuối cùng vẫn là gật đầu, “Vậy cũng tốt, mau dùng khăn lau đi.”
Tay Vu Tử Nghị cầm hòn bi nhìn bọn họ một mắt, lặng lẽ đi ra ngoài. Vu Xá Nguyệt nhìn bóng lưng của Vu Tử Nghị một mắt, nàng không biết tiểu tử này đến tột cùng là có phải có thâm ý gì không.
Thị nữ sớm nhặt mảnh vỡ trên đất lấy ly mới cho Vu Xá Nguyệt, nhưng lần này Vu Xá Nguyệt là thế nào cũng không muốn uống nữa. Người cổ đại tựa hồ đặc biệt mưu cầu danh lợi thích thả đồ vào ly, loại mê này thực sự quá tiện nàng rồi.
Nàng chính hoài nghi Vu Tử Nghị, lão phu nhân lại một lần nữa hỗ trợ kiên định nghĩ cách của Vu Xá Nguyệt, “Nha đầu, ngươi còn chưa nếm thử xem có hợp khẩu vị vủa ngươi không, nếu thích chút nữa ngươi cũng mang một chút về đi.”
“Ân” Vu Xá Nguyệt gật đầu, phía sau truyền đến thanh làm nũng của Vu Tịnh Hoa, “Nha, tổ mẫu thật thiên vị a ~ ta cũng muốn.” Nàng là cố ý đi bộ tới bên này cà cà tạo cảm giác tồn tại.
Lão phu nhân tâm tình không tệ cười, “Hảo hảo, các ngươi đều có phần.”
Vu Xá Nguyệt đang cầm ly nhìn một chút, giơ lên bên mép nhấp một miếng. Nàng phát hiện lão phu nhân chính nhìn mình, lại uống thêm nửa ly, “Tổ mẫu, trà này thật đặc biệt.”
Lão phu nhân hơi dựa thân thể ra sau nói: “Thật không, một hồi để Hương Liên cho các ngươi một ít.”
“Cảm tạ tổ mẫu ~” Vu Xá Nguyệt cười cười.
Vu Tịnh Hoa còn lại là trộm đến bên người thân lão phu nhân khoa trương nói: “Tổ mẫu ngươi thật sự là quá tốt!”
Tiếp đến, Vu Tịnh Hoa liền theo bên người lão phu nhân, hai tổ tôn cười cười nói nói thập phần hài hòa. Vu Xá Nguyệt cúi đầu liếc nhìn cái ly, thấy thời gian lão phu nhân không chú ý đứng dậy nói câu có chuyện gấp liền chạy.
Nàng bước nhanh cách xa sân khấu kịch ầm ĩ, phía sau có tiếng bước chân của rất nhỏ theo, bất quá nghe tựa hồ cũng không phải người tập võ. Nghĩ A Ly chắc là còn ở bên cạnh, nàng đối cới loại trình độ uy hiếp này cũng không phải rất lo lắng.
Nàng quẹo vài bước trốn vào chỗ âm u, bởi vì trời quá tối thấy không rõ lắm, người nọ rất nhanh thì mất dấu.
Vọng Thư Uyển.com
Tiếng bước chân của đối phương dần dần đi xa, xung quanh một chút an tĩnh lại, Vu Xá Nguyệt xác nhận không ai lập tức thân cây dùng ngón tay móc họng nôn ra.
Nàng Nàng chưa làm qua chuyện như vậy, tố chất của cổ thân thể này cũng không được khá lắm, nôn dạ dày nàng đều muốn phun ra ngoài, cổ họng cũng đau.
Vu Xá Nguyệt thẳng thắt lưng dùng khăn lau miệng, bắt đầu ngờ vực vô căn cứ dạ dày cùng cổ họng khó chịu có phải bởi vì trong trà có đồ hay không?
Tiếng bước chân của Ttêu thất lần thứ hai vang lên, chỉ bất quá, thanh âm lần này là bởi vì đối phương thoải mái không chút nào mà vọng lại.
Vu Xá Nguyệt nghiêng đầu nhìn cơ hồ là trong vòng dự liệu nhìn thấy Vu Tử Nghị. Nếu như là người nguy hiểm, A Ly đại khái cũng sẽ không thả đến đây.
Vu Tử Nghị đứng trong bóng đêm có chút quái dị hỏi, “Tỷ tỷ vì sao không đi thay quần áo.”
Vu Xá Nguyệt cười nhạo, “Tại sao muốn ta đi thay, ngươi không cảm thấy chút kỹ thuật của ngươi quá vụng về sao? Hay là nói nói ngươi thật đúng là xem lão thái thái là người ngu `” Nếu là nàng không đoán sai, lão thái thái “Quan tâm” an nguy của nàng như vậy, nhất định sẽ an bài người cho nàng đi.
“Vẫn là tỷ tỷ nghĩ chu đáo.” Vu Tử Nghị bình tĩnh nói, hắn biết đại khái ý của nàng.
“Được rồi, ngươi muốn nói cái gì cứ nói đi.”
“Trong trà có dược. . . Ân, có lẽ căn bản là dược trà.”
“Dược trà làm sao.” Vu Xá Nguyệt cau mày, nàng đương nhiên biết đó là dược trà, thế nhưng nàng bỗng nhiên nghĩ tới một việc, “Dược trà này có hiệu quả gì.”
Nhưng mà Vu Tử Nghị lại biểu thị không biết, “Ta chỉ là biết là dược trà mà thôi, nhưng Tử Nghị học không tinh, cái khác không rõ ràng lắm.”
Hảo cảm của Vu Xá Nguyệt đối với hắn đều phải biến mất, nàng kinh sợ lên giọng, “Học không tinh cái gì cũng không biết còn dám tới nói mò với ta? Ngươi thật một phe với ta?”