CHƯƠNG : NGƯƠI CHỊU CHẾT ĐI
Editor: Luna Huang
Vu Tử Nghị gầy teo nho nhỏ như vậy an tĩnh núp ở góc, nghênh ánh mắt của Vu Xá Nguyệt khóe miệng xé ra, lộ ra né tránh nhưng lộ dáng tươi cười vô tội,
Loại vẻ mặt này ẩn chứa độ khó thập phần cao, nên Vu Xá Nguyệt tạm thời bỏ qua vấn đề truy cứu hắn, tiếp tục nhìn về phía nơi khác, “Sài phòng? Ta trái lại gọi người nhốt tên trộm kia ở sài phòng, nhưng giam bát hoàng tử là chuyện gì a~”
Lão thái thái cùng Vu Hàn Thiên đều là mặt lạnh không nói, bầu không khí một lần xấu hổ không gì sánh được, Vu Xá Nguyệt đoán chừng kỳ thực tất cả mọi người đối với chuyện con cọp hiện tại của nàng lòng hiểu không hết, xem ai nhẫn nại hơn thôi.
Người bên ngoài cũng đều cẩn thận ngậm chặt miệng, một phòng chừng mười miệng ăn, chỉ có Vu Lệ Hương khí cấp bại phôi ngụm lớn thở hổn hển.
Điểm này để Vu Xá Nguyệt thập phần ngoài ý muốn, hai phu thê này rõ ràng là bằng mặt không bằng lòng, Vu Lệ Hương thậm chí đều bất tại hồ Tân Chỉ có nhúng chàm nữ nhân khác hay không, nhưng bây giờ tại sao lại để ý Tân Chỉ như vậy?
Vu Xá Nguyệt lòng có nghi ngờ, thử thăm dò đi đến một bên ngồi xuống, cũng không có người chỉ trích nàng không nên như vậy. Ngay thời gian nàng cảm thấy có phải nên nói chút gì để thăm dò hư thực hay không, phủ y nghiêm mặt bước vào.
Phủ y này coi như là người chính trực, ngay từ đầu giúp Vu Xá Nguyệt chút chuyện, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sắc mặt khó coi của phủ y.
Lão thái thái bỗng nhiên ngồi thẳng thân thể, Vu Lệ Hương tăng cường truy vấn, “Thế nào rồi?”
Phủ y thấp giọng nói: “Không được rồi, dù sao cũng qua một đêm…”
Vu Hàn Thiên nhắm mắt lại, lạnh giọng nói, “Vậy phải ăn nói với hoàng thượng thế nào.”
Hắn nói xong câu đó Vu Xá Nguyệt đã cảm thấy chuyện này hình như không đúng, hôm qua nàng là đánh người, thế nhưng không đánh chết a! Tân Chỉ cũng là một người tập qua võ, công phu thế nào không luận, chí ít thân thể rất khỏe mạnh, ngày hôm qua ngừng lại lật tới lật lui cũng không chết được, thế nào phủ y bỗng nhiên thư thông báo bệnh tình nguy kịch?
Vu Lưu Vân đột nhiên phát sinh một tiếng thở dài, thế nhưng thở dài thế nhưng thế nào nghe cũng có chút hả hê.
Vọng Thư Uyển.com
Vu Xá Nguyệt cau mày truy vấn, “Đây là ý gì? Cái gì là không được?”
Phủ y nhìn về phía Vu Xá Nguyệt, biểu tình phức tạp nói rằng: “Bát hoàng tử là tàn phế…”
“Cái ——”
Đột nhiên, Vu Lệ Hương thẳng vọt tới chỗ Vu Xá Nguyệt, cao giọng cả giận nói: “Chính là ngươi! Chính là thủ đoạn độc ác của ngươi đả thương bát hoàng tử!”
Vu Xá Nguyệt nhảy dựng lên tránh hướng khác, các nàng khẽ động như vậy, người khác cũng theo tránh né ngộ thương, trong lúc nhất thời trong phòng hỏng. Tại đây vô cùng hỗn loạn, đầu óc của Vu Xá Nguyệt tận lực tĩnh táo vận chuyển.
Phát triển sai a, nàng chỉ lo trả thù sảng khoái lại không nghĩ rằng còn có người theo chuyện này vu oan hãm hại nàng. Nếu như Tân Chỉ thực sự là nàng đánh chết còn chưa tính, nhưng nàng căn bản là không có hạ tử thủ kia a! Chủ yếu là nàng còn thiếu nợ hoàng đế, làm sao có thể tiếp tục tự nhảy hầm!
Vậy Vu Tử Nghị đâu? Là hắn hoặc người ủng hộ hắn sao?
Vu Xá Nguyệt trốn ở phía sau phủ y nhìn quét thân ảnh của Vu Tử Nghị, mấy thị nữ xông lại can ngăn, lão phu nhân bỗng nhiên ngực, Khương Tình Tuyết cùng Vu Lưu Vân chân chó hộ bên người lão thái thái.
Vu Hàn Thiên cố sức vỗ bàn một cái gầm lên, “Đủ rồi! Nháo đủ chưa!” Trong phòng lập tức an tĩnh, lực uy hiếp của hắn vẫn là rất đủ.
Tất cả mọi người đứng tại chỗ, Vu Lệ Hương phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt của Vu Hàn Thiên khóc lóc kể lể, “Cha! Nàng đả thương bát hoàng tử đó chính là nhục nhã hoàng thân quốc thích a! Hoàng thượng biết nghĩ nhà chúng ta như thế nào a! Trước đó đã có chuyện như vậy, cũng không thể làm tức giận làm hoàng thượng tức giận lần nữa a!”
Vu Xá Nguyệt khẽ nhíu mày, hắc oa của độc thủ này nàng chỉ sợ là tẩy không xong, thế nhưng tạm thời thừa nhận cũng không quan hệ, vô luận là ai thiết kế nàng, nàng cũng từng cái từng cái một bắt được.
“Cha, Nguyệt nhi đến bây giờ không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Thế nào tên trộm hôm qua Nguyệt nhi bắt được nhốt ở sài phòng, hôm nay liền biến thành như vậy.”
Vu Tịnh Hoa kỳ quái nói: “Tam muội muội bắt được trộm a, bình thường không phải ngươi là thông minh nhất sao, hiện tại tại sao lại sỏa rồi.”
Vu Xá Nguyệt thiêu mi, “Thế nhưng bát hoàng tử hơn nửa đêm chạy vào trong viện làm gì a? Đây không kỳ quái sao? Nhưng lại đốt gian nhà của ta, sự tình là có dự mưu đi?
“Ngươi ——” Vu Lệ Hương từ dưới đất bò dậy lại muốn chửi bậy.
Vu Xá Nguyệt cắt đứt nàng, nhàn nhã nói, “Chuyện lớn như vậy, ta đi hỏi tiểu vương gia một chút xem có thể giúp một chuyện hay không. Cha đừng lo lắng, chúng ta tra rõ bát hoàng tử rốt cuộc là làm sao chạy đến chỗ ta, lại là thế nào thương thành như vậy, sau khi hoàng thượng biết chân tướng sẽ không làm khó tướng phủ.”
Vọng Thư Uyển.com
Nàng vừa ăn cướp vừa la làng công khai rất lợi hại: Muốn truy cứu nàng đánh người, vậy trước tiên truy cứu Tân Chỉ là thế nào nửa đêm chạy đến, cái này dính dáng đến hoả hoạn cùng dược trà. Hơn nữa nàng còn nói sau lưng mình còn có Ngự Cảnh, cũng đừng nghĩ khi dễ thân phận nàng thấp không quyền lên tiếng.
“Ngươi trái lại đầu óc rõ ràng.” Khương Tình Tuyết lạnh như băng nói, hiển nhiên cũng là biết vấn đề này.
Vu Xá Nguyệt ôn hòa cười cười, “Cảm tạ mẫu thân khích lệ.”
Vu Hàn Thiên chợt cảm thấy chán ghét xông lên óc, lẽ nào nữ nhi này đối với hắn không có sợ hãi mà còn khiêu khích sao? Hắn chưa từng có tình huống không cách nào khống chế bản thân a!
“Người là người đánh không sai rồi, ngươi không nghĩ tới sao, ngươi nhiều lần đối đãi hoàng tử như vậy, chẳng phải là để hoàng thượng sinh lòng chán ghét với Vu gia sao!”
Vu Xá Nguyệt vô tội nói: “Tối lửa tắt đèn Nguyệt nhi không thấy rõ là ai, chỉ cảm thấy người nọ phân minh chính là đăng đồ tử… Nguyệt nhi đây cũng là vô tội a.”
Vu Lệ Hương đã bị tin tức trượng phu tàn phế đả kích sắp điên, nàng hiết tư để lý nộ kêu, “Ngươi làm sao có thể nói bát hoàng tử như thế! Lại không có người ngoài nhìn thấy chuyện gì xảy ra, đương nhiên ngươi nói gì chính là cái đó! Có lẽ là ngươi, sớm nhìn chúng ta không vừa mắt, ngươi muốn trả thù ta đi!”
“Tứ muội muội lời này đã nghĩ kỹ?” Vu Xá Nguyệt cười khẽ, “Ta chính là trả thù ngươi, cần gì phải tự mình lên tay.”
Những lời này cũng rất cuồng vọng, hơn nữa đây là sự tình lão phu nhân sợ nhất —— không bị khống chế.
Lúc này Vu Lưu Vân kéo cánh tay của ôn nhu khuyên bảo, “Thế nhưng lời này của tứ muội muội cũng có lý, có thể khẳng định là tam muội muội quả thực đánh bát hoàng tử, cái này là sự thực. Thế nhưng tam muội muội nói, thực tại cần cân nhắc a.” Nàng không ngại lúc này thái độ phân minh một chút đẩy Vu Xá Nguyệt lên tường.
Lão phu nhân vốn có khó chịu bỗng nhiên bình phục, nói với Vu Xá Nguyệt: “Nha đầu, việc này nếu là hoàng thượng trách tội xuống, tướng phủ cũng không bảo vệ được ngươi.”
Tuy rằng kết quả bất đồng, thế nhưng hiệu quả một dạng, lão thái thái còn thì nguyện ý tiếp nhận.
Vu Xá Nguyệt ngắm nhìn bốn phía, nàng biết, người trong phòng này có phân nửa phân nửa đều biết Tân Chỉ làm sao bị phái đi.