CHƯƠNG : HOÀNG TỘC MINH KHẢI
Editor: Luna Huang
“Vậy hắn muốn đưa tin cho ta?” Vu Xá Nguyệt thì thào, “Nên hắn không biết ta có A Ly?” Khả năng này?
Ngự Cảnh liếc mắt A Ly một cái, “Cũng khó nói.”
” Ân… Bằng không…” Vu Xá Nguyệt do dự mà sờ sờ cái bọc.
Ngự Cảnh nhìn ra dụng ý của nàng, nắm chặt tay hơi lạnh của nàng nói: “Chớ! Hoàng thượng vốn là rất lo lắng, đồ nàng vừa làm được liền lấy đi khai đao với tướng phủ, chỉ sợ hoàng đế thực sự sẽ chủ ý.”
“Được rồi…” Vu Xá Nguyệt cau mày nhét bọc vào trong lòng Ngự Cảnh, “Vậy mấy thứ này ngươi nghĩ biện pháp tiêu hủy đi, phản chính đều là tàn thứ phẩm, nhớ kỹ một đuốc đốt sạch.” Loại vật này, công nghệ không tinh thật sự là quá nguy hiểm, ngày hôm nay không nổ nàng xem như là nàng lớn mạng.
“Được.” Ngự Cảnh tiếp nhận, lại phân phó A Ly, “Ngươi cũng cùng đến Trầm tướng quân phủ đi.”
——
Tối hôm đó, Vu Xá Nguyệt cũng đã vùi ở trong phòng Trầm Nhan Hoan đẽo gọt tranh chữ. Tiên Quả ở một bên bưng trà rót nước bồi, tận tâm tận lực như người trong nhà một dạng.
Trầm Nhan Hoan đẩy cửa vào, nói với nàng: “Ai, vừa rồi người của tướng phủ tới.”
Vu Xá Nguyệt nhìn sang, nàng cười, “Nói là cho ngươi sớm về, Vu tướng cùng lão phu nhân đều có chuyện muốn nói với ngươi, bất quá bị ta đuổi đi, ta nói với bọn họ nói ngươi muốn ở đây mấy ngày.”
“Vậy là tốt rồi…” Vu Xá Nguyệt gật đầu, trong lòng âm thầm suy đoán có phải những người đó rốt cục không kịp đợi động thủ hay không.
Trầm Nhan Hoan cũng nhìn nàng đờ ra một hồi, bỗng nhiên thần tình phức tạp mở miệng, “Nguyệt nhi…”
“Ân?” Vu Xá Nguyệt hoàn hồn nhìn nàng.
“Vật kia, trong cung đồn đãi, thật là ngươi làm?”
“Ta là…” Vu Xá Nguyệt theo thói quen muốn mượn cớ, nhưng nhìn Trầm Nhan Hoan thẩm thị mặt mình, chợt phát hiện nàng cũng tìm không được lời biện giải, “Là ta.”
“Ân.” Trầm Nhan Hoan gật gật đầu nói: “Ta tùy tiện hỏi một chút.”
“Ta cũng không phải cố ý muốn gạt cái gì.” Vu Xá Nguyệt không biết nên nói như thế nào, nàng không muốn Trầm Nhan Hoan cảm thấy có phòng bị gì.
Nhưng mà Trầm Nhan Hoan chợt trấn an vỗ vỗ đầu vai của nàng, “Không có việc gì, ta hiểu. Trong khoảng thời gian này ngươi an tâm ở chỗ này của ta đi, ở chỗ này thì sẽ không có người làm gì ngươi. Bất quá… Kế tiếp ngươi tính thế nào, bên ngoài bây giờ nói ngươi có chút tà môn, ngươi nghĩ sao.”
Vu Xá Nguyệt gật đầu, “Ta nghĩ… Là thời gian nên chạy trốn.”
“Chạy trốn?” Trầm Nhan Hoan hoài nghi mình nghe lầm, lại lặp lại một lần.
Vọng Thư Uyển.com
——
Vu Xá Nguyệt cảm thấy bây giờ là thời gian chính thức lo lắng cái vấn đề này, dù sao nàng đâm thủng rổ rồi. Chỉ bất quá nàng không nghĩ tới, cơ hội là chạy nói đến là đến.
Nàng ở tướng quân phủ bốn năm ngày, mỗi ngày rất tiêu diêu tự tại, suốt ngày cùng Trầm Nhan Hoan pha trộn. Trầm phu nhân là một nữ nhân rất hiền hoà, di nương ở đây tuy rằng ít nhưng là lại so với tướng phủ náo nhiệt rất nhiều. Trầm tướng quân cùng ca ca của Nhan Hoan bề bộn nhiều việc, bất quá mỗi ngày cũng có thể gặp mặt.
Cứ như vậy thẳng đến sáng sớm ngày thứ năm.
Tin tức Tân Chỉ bởi vì nhiễu loạn khoa cử mà bị giam cầm hai ngày này đã truyền khắp đế đô, rất nhiều người đều nói, nếu như không phải là hắn bị bệnh liệt giường, sợ rằng đã là bị cách chức. Đồng thời, thái tử Tân Ngư cũng bị xử phạt, bị cách đi rất nhiều quyền thế, các vị đã từng thượng bảng cũng bị mất chức thi lại. Chỉ bất quá, những thứ này cùng thái tử bị phế đã là rất tốt.
Tướng phủ bên kia lại có tin tức “Bất hĩnh nhi tẩu”, Trầm Nhan Hoan cầm tin tức ám vệ Ngự Cảnh đưa tới trực tiếp mở ra xem. Trong khoảng thời gian này Trầm Nhan Hoan cũng cùng người của Ngự Cảnh lẫn vào quen mặt, phản chính Vu Xá Nguyệt cũng không lừa nàng cái gì, đôi khi Trầm Nhan Hoan sẽ mở ra hai người cùng nhau xem.
Ngày hôm nay nàng quét hai mắt sau đó liền di một tiếng.
Vu Xá Nguyệt chính ở một bên, bật người tò mò truy vấn, “Làm sao?”
Trầm Nhan Hoan quơ quơ giấy trong tay nói: “Vu Lệ Hương mang thai, mấy ngày trước đây lửa công tâm té xỉu đã phát hiện.”
(Luna: Ta nghi từ sớm rồi)
“A…” Cái này quá ngoài ý muốn. Vậy hai người không phải là nhìn không hợp nhãn sao? Không phải là không phản ứng sao? Thế nào còn có thể có mang? Lại nói tiếp, Vu Tử Minh cùng nàng quan hệ hòa hoãn chút, nhưng phỏng chừng hiện tại lại muốn oán nàng đi.
“Mở rộng lòng, đó là mạng nàng không tốt. Nếu không mấy năm nay bọn họ trước hết lăn qua lăn lại ngươi, nơi nào biết phong thuỷ thay phiên chuyển a.”
Vu Xá Nguyệt chống má suy tư, “Ngươi nói hài tử này của nàng có thể giữ không.”
“Khó…” Nam nhân của nàng đều phế rồi, bất quá cũng không nhất định a, là một hài tử như vậy, đến lúc đó của cải bát hoàng tử phủ còn dư lại toàn bộ là của nàng.”
“Cũng đúng, bất quá chuyện này không liên quan đến ta.” Mấy ngày nay Vu Xá Nguyệt có chút chán, Ngự Cảnh cũng không tới thăm nàng để người có chút nhớ thương.
Nàng đang muốn hỏi Trầm Nhan Hoan có thể ra tiệm của Ngự Cảnh xem không, Tiên Quả một đường kêu to chạy vào cửa, “Tiểu thư! Tiểu thư ——”
Hai người giật mình, Trầm Nhan Hoan cả giận nói, “Ngươi làm gì thế a?”
Tiên Quả hoảng sợ kêu to, “Ai nha không xong! Vừa rồi, bên ngoài truyền nhàn thoại của tam tiểu thư, có người nói, nói tam tiểu thư là yêu quái — —”
Vọng Thư Uyển.com
“Hắc?” Vu Xá Nguyệt thiêu mi, những lời này giống như đã từng nghe a, lại là một bộ này?
Tiên Quả cố sức vuốt ngực một cái tiếp tục nói, “Còn nói cái gì… Tam tiểu thư tâm thuật bất chính, bàng môn tả đạo… Bọn họ, bọn họ lôi mấy thi thể quái vật ở trên đường dạo phố thị chúng! Nói là tam tiểu thư giấu ở trong sân!”
Trầm Nhan Hoan mục trừng khẩu ngốc, lúc này được tin tức A Ly thảnh thơi từ trên đầu tường nhảy xuống, sâu kín nói: “Là mấy thứ trong viện của ngươi đều bị đào lên rồi.”
Trầm Nhan Hoan cũng nhận ra A Ly, Vu Xá Nguyệt trừng mắt, “Được rồi, so với ta nghĩ còn nhanh hơn…” Nàng thật không muốn thừa nhận nàng không nghĩ tới bước này. Thật đúng là bị đào ba thước đất a?
“Là Vu Tử Kỳ cho người làm, chắc là không kịp đợi, muốn hả giận, thuận tiện xem chỗ của ngươi có cái gì.”
“Ai…đào thì đào đi, vậy không giấu được a.” Phỏng chừng Vu Tịnh Hoa nên rất vui vẻ! Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên nghĩ tới những công cụ đó, “Trong phòng?”
“Đào bên ngoài thôi, trong phòng không tìm được, nếu ngươi cần công cụ ta có thể nghĩ biện pháp cầm về cho ngươi. Ti Ti cùng Tiểu Linh tạm thời không có chuyện làm, bất quá cũng không tốt lắm.”
Vu Xá Nguyệt lo nghĩ mím môi, “Ngươi nói, hoàng thượng sẽ phản ứng gì.” Đạo cụ còn dễ nói, chỉ là nàng còn hy vọng làm súng cho hoàng đế, xem ra nàng là người sắp nổ.
Trầm Nhan Hoan vẫn trầm mặc không nói bỗng nhiên nghiêng đầu cho Tiên Quả một ánh mắt, thấp giọng nói: “Đi, nói với hắn.”
Tiên Quả khí còn chưa thuận, không nói hai lời lập tức liền chạy. Vu Xá Nguyệt cẩn thận truy vấn, “Ai?”
Trầm Nhan Hoan trầm ngâm một lát, tựa hồ là đang suy nghĩ. Vu Xá Nguyệt nhìn nàng chằm chằm, nàng nhả ra nói: “Là Đoan Mộc Thanh Hàn.”
“Hoan nhi?” Vu Xá Nguyệt cau mày, quan hệ của bọn họ là thế nào? Họ cũng báo luôn rồi?
Trầm Nhan Hoan lại một lần nữa vỗ vỗ bả vai của nàng nói: “Ngươi yên tâm đi, ta nói, ở chỗ này của ta là an toàn. Có chuyện ngươi không nói với ta, ta cũng liền không nói với ngươi.”
Vu Xá Nguyệt thở sâu, “Ngươi nha đây là bị hắn xúi giục rồi đi?”