CHƯƠNG : KHẢ ÁI NHẤT ĐỊNH LÀ NAM HÀI TỬ
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt nói: “Vậy ta còn cũng là nàng?” Đây là một vấn đề trình tự của triết học cho người suy nghĩ sâu xa.
“Chúng ta tìm đọc rất nhiều thư tịch, vô luận là điển có lai lịch hay tạp thư vẫn là không có, đều cũng không có cùng loại ghi chép như vậy. Bất quá Thanh Vân vẫn là biết một ít kỳ nhân dị sự, có người nói, có người sẽ nhớ tới kiếp trước.”
Thuyết pháp nhớ tới kiếp trước của nàng ở cái thế giới kia cũng có rất nhiều, bất quá đa số là gạt người, số ít không biết thật giả, Vu Xá Nguyệt lộp bộp nhìn nàng không nói, nên, đây chính là giải thích của bọn họ đối với mình? Nàng dĩ nhiên cũng có chút tin.
Doãn Thu Minh giơ tay lên vuốt ve mặt của nàng, “Không cần lo lắng nhiều, ngươi chính là ngươi, là nữ nhi của ta.”
Doãn Thu Minh tin tưởng mình như vậy để Vu Xá Nguyệt còn có chút chột dạ, nàng xác nhận, “Ngươi vững tin ta không phải yêu ma Tá Thi Hoàn Hồn gì?”
“Ta không xác thực tin, nhưng rất nhiều chuyện chúng ta thực sự giải thích không được, có lẽ chờ sau khi ta chết vào địa ngục mới có thể hỏi ra một đáp án. Bất quá.” Nàng tiếp thoại phong nhất chuyển, nháy mắt một cái với Vu Xá Nguyệt, “Chuyện ngươi làm lúc trước khi còn bé ta cũng đều trải qua, nhìn ai không vừa mắt liền tránh ở sau lưng ném đá, tranh luận với ma ma quản giáo, công tử kia quấy rầy ta liền động thủ đánh người, từ khi bái sư còn học được giả thần giả quỷ hù dọa người, khi đó đều cho rằng trong cung có uế vật, lòng người bàng hoàng, kỳ thực đều là ta làm.”
Vu Xá Nguyệt cười rộ lên, nương này của nàng tính cách chênh lệch quá lớn, trách không được nàng cảm giác mình vẫn là tam cô nương không có đổi.
Doãn Thu Minh nhớ lại quá khứ cũng lòng tràn đầy lưu luyến, “Ngươi so với ta da nhiều hơn, nếu Ngự Cảnh so với Thanh Vân khi đó càng quan tâm.”
“Đúng rồi, bọn họ đi làm cái gì?” Vu Xá Nguyệt nhìn về phía ngoài cửa.
“Kỳ thực cha ngươi sớm muốn gặp hắn, ngày hôm nay ngươi tập kích Tử Nghị, gây quá đột nhiên, hắn vừa rồi chỉ là không biết làm sao tiếp xúc với ngươi.”
“A…”
Vọng Thư Uyển.com
Chương Thanh Vân có thể ở tướng phủ ngây người lâu như vậy mà không bị ám vệ phát hiện, đó nhất định là rất lợi hại. Nếu không phải vừa đến đã bị Vu Xá Nguyệt bắn thương, vừa không có mang vũ khí, ngày hôm nay đại khái cũng sẽ không thảm như vậy. Chính là Ngự Cảnh đến tướng phủ ít, nên không biết Chương Thanh Vân cùng Ngự Cảnh ai lợi hại hơn ~ bất quá nữ tế cùng nhạc phụ luận võ nghệ, sợ rằng vĩnh viễn cũng đoán không được ai mới là đệ nhất.
Hai người này lúc trở lại đều y sam hợp quy tắc thần sắc bình tĩnh, Vu Xá Nguyệt đặc biệt muốn tìm một cơ hội truy hỏi bọn họ một chút đến cùng làm gì.
——
Đại quân Minh Khải áp cảnh không lùi, hai nước mặc dù còn chưa có động thủ, nhưng chiến hỏa sắp tới lòng người bàng hoàng. Doãn Thu Minh đã không muốn hồi Minh Khải, sự tình cũng liền còn không có biến động.
Nhã gian Xuy Tuyết các của Hàn Y.
Đoan Mộc Thanh Hàn cùng Doãn Thu Minh, Chương Thanh Vân ngồi đối diện nhau, người nọ là Ngự Cảnh tìm.
Đoan Mộc Thanh Hàn cấp thiết thân thể nghiêng về trước, níu lại tay áo của Doãn Thu Minh tố khổ, “Những năm gần đây phụ hoàng rất nhớ thương người. Hoàng tổ phụ đã đi thật lâu, cô cô còn có lo lắng cái gì. Đều đã ở Long Phục làm trễ nãi nhiều năm như vậy, người tuyệt không muốn trở về nhìn sao.”
Vu Xá Nguyệt cùng Ngự Cảnh làm thông khí đứng trước cửa sổ, nàng nhìn thấy hai hàng lông mày của Doãn Thu Minh khẩn túc, biết đây là tiếng lòng của nàng. Đoan Mộc Thanh Hàn chuyển hướng Chương Thanh Vân, lại bỏ thêm một cây đuốc.
“Cô phụ…” Trong ngữ điệu vẫn còn có chút làm nũng?
Lúc này Vu Xá Nguyệt phi thường muốn vỗ tay, thực sự là giỏi tính toán. Hoàng thất kêu một tiếng cô phụ thừa nhận quan hệ của nhân gia a!
Tiếng cô phụ này quả nhiên là lấy lòng Chương Thanh Vân, hắn nhìn về phía Doãn Thu Minh nói: “Ngươi không bằng trở về xem đi, dù sao ly khai vài chục năm rồi, chí ít thăm Đoan Mộc Duẫn Tầm.”
Nhãn tình của Đoan Mộc Thanh Hàn sáng lên, lập tức thuận cột bò, “Đúng vậy, phụ hoàng niệm vật cũ nhất, vài chục năm này Tri Thu cung cũng không có động tới, vẫn là bộ dáng lúc trước, ngay cả hoàng cung đều không có cải biến gì. Phụ hoàng vô luận bận rộn bao nhiêu, đều phải bình thường bớt thời giờ đến Bích Thủy đàm, ngồi một buổi chiều.”
Lời này thật giả không biết, nhưng Doãn Thu Minh quả thực động tâm, bởi vì nàng nhìn về phía Chương Thanh Vân nói: “Vậy ngươi không đi sao?”
Chương Thanh Vân lắc đầu, “Ta thì thôi, nàng về xem đi, Nguyệt nhi bên này không sao ta sẽ đi qua tìm nàng.”
Vu Xá Nguyệt phát giác Chương Thanh Vân vừa liếc Ngự Cảnh một mắt, không biết hai người này làm cái gì mờ ám. Chẳng lẽ là tuồng gia đình luân lý nhạc phụ khảo hạch nữ tế? Hình như cũng không phải.
Vọng Thư Uyển.com
Ngự Cảnh đưa tay đặt ở trên lưng nàng, nàng lập tức tiếp lời nói, “Vậy tiểu —— Tử Nghị ta sẽ chiếu cố, mặc kệ tướng phủ thế nào, hắn không có việc gì.”
Doãn Thu Minh gật đầu, lại dặn dò một lần, “Vậy… Ngươi thay ta dạy hắn nhiều một chút a, hài tử kia rất thông minh.”
Vu Xá Nguyệt lập tức gật đầu, nhãn tình của Đoan Mộc Thanh Hàn sáng lên, nhiệm vụ này xem như là thành.
——
Trưởng công chúa Minh Khải xuất hiện, chiến hỏa cứ như vậy bị bóp tắt. Long Phục hoàng đế cũng quản bỗng nhiên nhô ra công chúa là thiệt hay giả, phản chính Minh Khải bên kia bên kia là tốt rồi, không áp lực là tốt rồi.
Long Phục hoàng đế làm bộ hỏi Vu Xá Nguyệt nên như thế nào, biết được nàng và Ngự Cảnh cùng một chỗ sẽ không trở lại Long Phục, hoàng đế thở phào nhẹ nhõm. Hắn vẫn như cũ còn băn khoăn vũ khí của Vu Xá Nguyệt, nếu là Vu Xá Nguyệt sớm một chút đưa vài thứ kia ra, lần này hắn có thể không quan tâm Minh Khải động binh hay không.
Hơn nữa, đặt một nhân vật nguy hiểm như thế ở quốc gia khác, đó không phải là đào hầm cho mình sao. Nếu là Vu Xá Nguyệt thực sự đáp ứng muốn ly khai, hắn coi như là khơi mào chiến hỏa cũng phải nghĩ biện pháp lưu người. Bất quá vì lý do an toàn, Long Phục hoàng đế còn là cho Vu Xá Nguyệt một danh Minh Nguyệt công chúa, tuy rằng hữu danh vô thực là một ngân phiếu khống, nhưng có chút ít còn hơn không.
Tuy rằng trưởng công chúa giao ra, nhưng Doãn Thu Minh lộ diện một cái liền khai Vu Hàn Thiên, Long Phục bây giờ đối với ai cũng ai cũng không thể động đậy, Vu tướng cách chức xét nhà người nào đều không thể thiếu. Hôm nay chính là một phủ đệ trống rỗng, không còn tướng phủ nữa.
Ngày đó Vu Xá Nguyệt trốn ở trong tư trạch của Ngự Cảnh ăn lựu, kêu khóc cùng rống giận nàng là không nghe được. Muốn nói tới thời gian nàng siêu cấp chán ghét tướng phủ, chán ghét mỗi người trong tướng phủ, vậy bây giờ chính là không cảm giác gì quá lớn.
“Lẽ nào đây là cao độ cùng cảnh ngộ sao ~” Vu Xá Nguyệt nhìn lựu trên tay, không gì sánh được khoa trương cảm thán.
“Tỷ tỷ…” Vu Tử Nghị bi đẩy nhìn nàng một cái, giơ đầy tay dính tương hoàng sắc.
“Ngưng nhi a! Ngưng nhi! Múc nước —— không phải là lấy tạo giác đến! Ta bảo ngươi bôi mặt…” Vu Xá Nguyệt có chút nhức nhối, nàng đưa ngón tay ra chấm một cái lên móng vuốt của Vu Tử Nghị, dính một chút trên ngón tay cho hắn xem, “Cứ như vậy ném một cái là đủ rồi, cải biến màu da mà thôi, không phải là bảo ngươi biến thành tượng đất.”
Vu Tử Nghị cau mày, “Ngươi không nói rõ.”
Từ lúc Vu Xá Nguyệt cùng Doãn Thu Minh quen biết nhau đến bây giờ, Vu Tử Nghị bắt đầu theo Vu Xá Nguyệt lăn lộn, hắn mỗi ngày ngoại trừ tập võ còn phải học những thứ tạp thất tạp bát này, hiện nay hắn tuy rằng không thế nào thoa phấn, nhưng bản thân lớn lên đủ trắng nõn, hơn nữa chí ít biết vẽ nữ trang. Có một câu nói rất hay a, “Lớn lên đáng yêu như vậy nhất định là nam hài tử.”