Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

chương 318: chương 318: khó lòng phòng bị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : KHÓ LÒNG PHÒNG BỊ

Editor: Luna Huang

Nếu Ngự Cảnh tin tưởng Vô Mộng như vậy, vậy Vu Xá Nguyệt cũng liền quyết định tin tưởng hắn, kiềm chế bất an, giao cho hắn đi làm, lão lão thật thật chờ trần ai lạc định.

Nàng vừa về tới bên người Ngự Cảnh, Tân Ngư cũng không có cơ hội trở lại tìm, hoàng đế cũng không có dự đoán tức giận, đây hết thảy đều giống như bình tĩnh trước bão tố, cho người một bên may mắn, nhưng là vừa một bên lo lắng.

Ngự Cảnh cường điệu chuẩn bị thành thân, Vu Xá Nguyệt không hiểu lắm, đơn giản viết phong thư cho Doãn Thu Minh, đại khái nói chuyện bên này cùng với nàng dốt đặc cán mai dự định buông tay bất kể. Sau đó đem thư giao cho Vu Tử Nghị, để hắn gọi mang đi Minh Khải. Vu Xá Nguyệt đại khái có thể tưởng tượng ra được hai vị cha nương kia thấy phong thư nữ nhi viết xong sẽ là biểu tình gì…

Bởi vì nghênh thân yến khách phải là ở Ngự vương phủ, nên trong khoảng thời gian này Ngự Cảnh mỗi ngày ngâm mình ở đầu kia bận việc. Vu Xá Nguyệt hỏi qua Ngự Cảnh lão thái phi bọn họ là có ý gì, nhưng Ngự Cảnh chỉ nói không có việc gì không cần nàng quản.

Vô Mộng vào lúc này dọn về tư trạch, nói là Ngự vương phủ vội vàng tới vội vàng lui quá ồn chọc thanh tịnh của nàng, điều này làm cho Vu Xá Nguyệt thập phần ngoài ý muốn.

Nàng có thể xác định Vô Mộng tuyệt đối là thích Ngự Cảnh, thế nhưng lúc này Vô Mộng dĩ nhiên không có nhân cơ hội đi theo bên người Ngự Cảnh làm chút gì? Cũng quá không phù hợp nàng suy nghĩ của nàng!

Nhất là năm ngày sau khi Vô Mộng chạy đến tư trạch cũng không lộ diện, lại càng không tìm tra của Vu Xá Nguyệt. Nên Vu Xá Nguyệt liền mắng a! Nhắc tới những người này tập thể dổi tính nàng khẳng định không tin. Lúc đầu nàng vừa cùng Ngự Cảnh thông đồng còn cái gì cũng không kịp phát triển, Vô Mộng tức giận muốn giết người diệt khẩu, người cực đoan như vậy thời khắc mấu chốt không lên tiếng để người xem không hiểu, chẳng lẽ là thụ kích thích rồi?

Trái lại Vu Âm Nhi nhận thức đường cứ chạy sang bên này, thường xuyên mang đồ Triệu di nương chuẩn bị đến, phần nhiều là tiểu vật biểu tượng kết hôn. Nhưng Vu Xá Nguyệt không có tinh lực gì để ý tới nàng, luôn gọi Ngưng nhi bồi, nàng ba lần cũng gặp được hơn một lần.

Cả ngày này mí mắt của Vu Xá Nguyệt đều giật, vật gì cũng làm không được, thư cũng không được xem, chỉ có thể nằm ở trong sân nhìn bầu trời. Chỉ chốc lát sau Châu nhi chạy vào cửa, thứ nhất là ghé vào đầu vai Vu Xá Nguyệt nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Vô Mộng công chúa mất tích.”

“Chuyện khi nào?” Vu Xá Nguyệt quay đầu nhìn nàng, mí mắt vừa nhảy liền biến đau.

Châu nhi nuốt ngụm nước bọt, “Cái kia… Thị nữ nói sáng sớm qua hầu hạ thay y phục rửa mặt đã không thấy tăm hơi, đệm chăn còn đều là trải thật tốt.”

“Hơn nửa đêm đi ra ngoài?”

Một bên Ngưng nhi khẩn trương nói: “Tiểu thư, trong lòng ta có chút loạn, không biết là hướng về phía chúng ta đi?”

Vu Xá Nguyệt thâm dĩ vi nhiên, loại thời khắc mấu chốt này liền muốn có cảnh giác trong lòng, nàng hỏi Châu nhi, “A Ly bọn họ đều đi qua tìm người rồi?”

Châu nhi bất đắc dĩ nói, “Đúng vậy, mắt thấy đều xế chiều, cũng không thấy người, hai bên cũng không dễ ăn nói…”

Vu Xá Nguyệt cười nhạt, “Ta thấy chớ tìm nữa, công phu nàng tốt như vậy còn có thể xảy ra chuyện gì, nói không chính xác là tự đi. Các ngươi mấy ngày này lưu ý chút đi.”

Châu nhi đi, Ngưng nhi hồ nghi hỏi, “Tiểu thư, có phải Vô Mộng công chúa khó chịu trong lòng không muốn nhìn liền tự đi hay không?”

“Đây ai cũng không đoán ra được, các ngươi đều cẩn thận một chút.”

Vô Mộng vừa mất tích chính là hai người hai đêm, Ngự Cảnh vốn có chưa từng để ý tới, nhưng sau cũng bắt đầu đề ra nghi vấn với người đi theo hầu trong phủ đệ. Như thế một biểu hiện bình thường người sống to lớn biến mất, kỳ hoặc.

Tư trạch, Ngự vương phủ cũng dần dần luống cuống. Tất cả mọi người buông chuyện của hôn lễ xuống bắt đầu tìm người, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên phản ứng kịp, Vô Mộng không phải không khuấy hợp a, đây không phải là đang khuấy hợp sao…

Vọng Thư Uyển.com

——

Ngày thứ ba, trong cung một đạo thánh chỉ để Vu Xá Nguyệt đi. Thánh chỉ là đưa đi tướng phủ, Vu Xá Nguyệt vội vã chạy đường. Hai ngày này nàng căn bản là không thấy được Ngự Cảnh, trực tiếp lôi Ngưng nhi cùng A Ly vội vã đi.

Lần này tiến cung đến địa bàn của thái hậu, đó là trực tiếp vào hậu cung địa phương trâu nhất. Dọc theo đường đi Vu Xá Nguyệt lẩm bẩm, Vô Mộng mất tích rồi gọi nàng vào cung bức cung có ích lợi gì, thực thực ngày hôm nay căn bản không tính là bức cung.

Đến Hải Thọ cung, thái giám thông báo xong Vu Xá Nguyệt dẫn Ngưng nhi tiến vào, chỉ thấy thái hậu cùng hoàng đế hai người đang nói chuyện, hoàng hậu cùng hai phi đều ngồi ở một bên, người còn không ít.

“Nguyệt nhi bái kiến thái hậu, hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương.” Vu Xá Nguyệt đi đầu hành một đại lễ.

Thái hậu đối với nàng trước sau như một ôn hòa, “Nha đầu này quả thật là so với trước kia tuấn tú rất nhiều, đứng lên đi, ngồi xuống nói.”

“Tạ ơn thái hậu nương nương.”

Vu Xá Nguyệt ngồi dậy chân sau còn chưa bước, một phi tử thấp giọng thở dài, “Minh Nguyệt công chúa là người phùng hỉ sự tinh thần thoải mái, đáng thương Vô Mộng công chúa…”

Vu Xá Nguyệt đốn tại chỗ, nhanh như vậy liền tiến vào chính đề a.

Hoàng đế mắt lạnh hỏi nàng, “Vô Mộng công chúa đã nhiều ngày đều thất tung không thấy, Minh Nguyệt trước tán gẫu qua cái gì với Vô Mộng? Công chúa nước láng giềng ở Long Phục mất tích đã là rất khó xử lý. Nói lớn một chút, không đúng sẽ dẫn phát mâu thuẫn.”

“Nguyệt nhi mấy ngày không gặp Vô Mộng công chúa, thật sự là không rõ ràng lắm.” Vu Xá Nguyệt cúi đầu ủy khuất.

“Điều này cũng không có thể đã nói Minh Nguyệt có lỗi.” Đưa tay vỗ vỗ tay của hoàng đế trấn an nói: “Nghe nói Vô Mộng công chúa cùng tiểu vương gia từ nhỏ tình đầu ý hợp, lúc này khó tránh khỏi có chút nhớ nhung.”

Loại trấn an này để trong lòng Vu Xá Nguyệt một trận nổi giận, phi tử kia lại là lắm miệng, “Ai, còn không phải là nợ tình của tiểu vương gia…”

Đến đó, Vu Xá Nguyệt không sai biệt lắm làm rõ mục đích của nàng bị gọi đến đâu.

Thái hậu liếc hoàng hậu một mắt, ngữ điệu hơi lạnh, “Thế nhưng một nữ tử yếu đuối trắng đêm không về, cũng quá nguy hiểm. Xảy ra chuyện làm sao ăn nói với Hàn Địa.”

Nữ tử yếu đuối? Ai gặp qua nữ tử yếu đuối không một lời hợp liền muốn giết tình địch chưa? Ai gặp qua nữ tử yếu đuối lưu đạn của nàng làm chưa? Vu Xá Nguyệt cứng rắn cười, “Công phu công phu Vô Mộng công chúa Nguyệt nhi đã thấy qua, sẽ không có người dám cận thân nàng.”

Thái hậu sửng sốt, “Không phải nói hoàng thất Hàn Địa đều người yếu không tập võ được sao.”

Được rồi nàng đã quên, Vu Xá Nguyệt thầm nghĩ muốn cắn nát lưỡi của mình…

Thái hậu cũng không truy cứu công phu hay không công phu nữa, đưa tay chiêu đãi nàng nói: “Được rồi nha đầu ngươi mau ngồi đi, ai gia đã lâu không gặp ngươi rồi, buổi trưa bồi ai gia cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“Vâng.”

Vu Xá Nguyệt ngồi xuống càng cảm giác hơn không sống được, mấy người kia bắt đầu tự mình nói chuyện phiếm. Cũng không chất vấn nàng có làm gì với Vô Mộng không, vẫn trò chuyện cảm tình của Ngự Cảnh cùng Vô Mộng làm sao thâm hậu, Vô Mộng làm sao đáng thương cho nàng nghe.

Mấy người phi tử nói nhiều nhất, rì rầm, “Nếu để cho tiểu vương gia thú cả hai, chẳng phải là giai đại vui mừng sao.”

“Đúng vậy, lại nói t cũng là một đoạn giai thoại.”

Vu Xá Nguyệt nghe nghe bỗng nhiên xen mồm, “Nếu là như thế này có thể để cho Vô Mộng công chúa an toàn trở về, cũng là một chuyện tốt.”

“Ngươi thật nghĩ như vậy.” Hoàng hậu lập tức hỏi.

“Đúng vậy.” Vu Xá Nguyệt cười hài lòng, “Bất quá ngẫm lại thật đúng là thú vị, tiểu vương gia là người Long Phục, cũng thú công chúa của Minh Khải cùng Hàn Địam đây thật là thiên hạ đều là người một nhà.”

Bầu không khí bỗng nhiên lạnh xuống, mấy phi tử ngạc nhiên im miệng, kinh hoảng liếc mắt nhìn nhau. Thiên hạ người một nhà, thật đúng là dám nói.

Hoàng đế cười lạnh một tiếng, “Nói cũng phải.”

Vọng Thư Uyển.com

——

Bên kia vừa muốn tảo thiện, một thái giám vội vả chạy vào phù phù quỳ trên mặt đất, “Hoàng thượng, thái hậu nương nương, Vô Mộng công chúa tìm được rồi!”

Ôi con mẹ nó… Vu Xá Nguyệt đầy đầu đi vào khuôn khổ câu kia khó lòng phòng bị a đại lừa dối, để cho nàng tiến cung chính là vì buộc chuyện này sao?

Thái hậu cầm lấy cánh tay của cung nữ đứng lên, “Người đâu? Người thế nào?”

“Tiểu vương gia mới vừa ở ngoại ô Hắc Hồ tuyền tìm được, công chúa bị thương đang hôn mê. Giản đơn xử lý thương thế, chính mang đến cung.”

“Đi gọi thái y! Trẫm đi qua nhìn một chút.”

Hoàng thượng cùng thái hậu, Ngưng nhi cũng phải đi, những người khác đương nhiên vô pháp vắng họp. Vu Xá Nguyệt có muốn đi hay không cũng phải lôi kéo Ngưng nhi cứng rắn da đầu theo ở phía sau.

Mọi người tới hành cung, chỉ thấy bọn thị vệ đứng ở phía ngoài, trên người chật vật, chắc là theo Ngự Cảnh.

Hoàng hậu nói: “Thế nào đều cái dạng này, vậy Vô Mộng công chúa nên thương nặng hơn a?”

Vu Xá Nguyệt phiền táo vạn phần, nàng đi theo đội ngũ chen vào, chính thấy Ngự Cảnh ngồi xổm xuống đặt Vô Mộng ở trên đùi. Một tay hắn nắm đầu vai nàng, một tay vỗ nhẹ mặt của nàng nhẹ giọng gọi nàng, “Vô Mộng? Vô Mộng?” Trong lòng Vu Xá Nguyệt giận không gì sánh được.

Quần áo màu trắng của Vô Mộng tất cả đều là bụi lại bị rách, Vô Mộng mới giật giật đầu mày phát sinh một tiếng: “Ân…”

“Ngươi thế nào?” Thanh âm của Ngự Cảnh trầm thấp, nghe ôn hòa mềm mại.

Vô Mộng mở mắt ra liền đối diện với hắn, nàng lăng lăng nhìn đã lâu đều không nói lời nào, cuối cùng đường nhìn dịch chuyển dao động xung quanh lẩm bẩm nói: “Người, người đâu…”

“Ngươi nói cái gì.” Ngự Cảnh truy vấn.

Vô Mộng tìm nửa ngày, hoàng thượng thái hậu đều gấp, cuối cùng đưa ánh mắt định ở chỗ Vu Xá Nguyệt, mặt mang kinh hoảng chất vấn: “Ngươi, ngươi vì sao…”

Ngự Cảnh ngạc nhiên theo Vô Mộng nhìn sang, cùng hai mắt Vu Xá Nguyệt nhìn nhau.

Quả nhiên là như vậy sao, trong lòng Vu Xá Nguyệt cười nhạt. Thanh mai trúc mã của Ngự Cảnh mất tích, hoàng đế lại đem nàng tiến cung thẩm vấn, còn vừa mới tìm được người như thế. Nói không phải là sớm thiết kế ai tin a?

Đón một đám ánh mắt xem kỹ, Vu Xá Nguyệt đi phía trước một bước cười nói: “Không biết Vô Mộng công chúa đang nói cái gì.”

“Ngươi, ngươi ——” Nhưng mà Vô Mộng mắt đăm đăm, vươn một tay run rẩy tay run rẩy ngón tay chỉa về phía phía bên phải nàng, “Phải cẩn thận nàng.”

Ngưng nhi kinh ngạc che miệng, Vu Xá Nguyệt lập tức nổi giận, “Ngươi có ý gì!”

Quanh thân Vô Mộng run run, nhắm hai mắt lại yếu ớt nói, “Là ngươi, dẫn ta đi.”

“Ta không có, ta một mực bên người tiểu vương gia cùng Minh Nguyệt công chúa.” Ngưng nhi khẩn trương cực kỳ, nàng biết rõ chỉ nói Vu Xá Nguyệt có thể không làm được còn liên quan đến Ngự Cảnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio