CHƯƠNG : NGƯỜI TỰ TRANG CHÍNH MÌNH
Editor: Luna Huang
Vu Tịnh Hoa bị sợ hãi, còn tưởng rằng là quỷ lại đến, ôm đầu liền hướng trên mặt đất ngồi xổm, trong miệng vẫn như cũ kêu quỷ a thần a. Bởi vì chung quanh tiếng quát tháo quá lớn, Xuân Đào chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng toàn bộ không thể đi, lung tung quơ hai tay. Vô tội nhất vẫn là phu canh kia, tuần tra ban đêm cũng bị lôi tiến đến.
Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi đứng ở cách đó không xa, Ngưng nhi líu lưỡi nói “Trời ơi, cái kia là ai a?”
“Phản chính người chướng mắt ta trong tướng phủ này.” Nàng nói, hơi hơi phiêu hướng vườn hoa hậu phương. Thân thể Bạch Liên còn phơi bày nằm ở đó vô nhân hỏi thăm.
Mắt sắc của Vu Xá Nguyệt thấy một mảnh ướt át. Dưới ánh trăng cũng không rõ ràng. Khí trời gần đây khô hạn, lẽ nào vừa doạ người cũng…
Vu Xá Nguyệt lâm vào tự hỏi, xem ra vẫn là đĩnh thành công, kỹ thuật so với trước không kém bao nhiêu a.
Nàng đã có bản lĩnh cường đại mỹ thuật tạo hình, có thể làm đạo cụ đặc hiệu cùng hoá trang đặc hiệu, như vậy nàng chỉ biết cảm thụ thị giác d chân thật nhất. Nhìn thấy quỷ “Chân thực” Như vậy, cũng khó trách có thể hách người.
Đơn phương đánh hồi lâu như vậy, tiếng gào rốt cục đưa tới chính chủ.
“Ngừng! Dừng lại! Đây là có chuyện gì?” Một đội hộ vệ tuần tra ban đêm chạy tới. Vây quanh mấy người đánh thành một đoàn bên kia, bảo Tiểu Linh cùng Ti Ti cầm gậy gộc ngừng. Hai nha đầu vừa thấy chiến trận như thế, đều kinh hoảng ngừng tay dựa chung một chỗ.
Trung gian trên đất trống ngồi xổm ba người kia thập phần chật vật, vưu kì Vu Tịnh Hoa, dưới đèn đuốc sáng trưng có thể trên mặt nàng nước mắt nước mũi lăn lộn cùng một chỗ, trên người tất cả đều là bùn đất, thất kinh. Xuân Đào ở một bên ôm nàng, phu canh còn lại là ngồi dưới đất ôi ôi kêu to.
Đầu lĩnh của hộ vệ quay đầu nhìn lại Vu Xá Nguyệt ở cửa chính, lạnh mặt nói “Tam tiểu thư? Người đây là có chuyện gì?”
Vu Xá Nguyệt lập tức thay đổi nhất phó biểu tình kinh hoảng bước xuống dưới bậc thang “Chúng ta nghe thấy có người gọi quỷ, mau chạy ra đây nhìn, mấy người kia thực sự là dọa chết người. Lẽ nào… Không phải là quỷ sao?”
Đầu lĩnh hộ vệ cau mày nói “Quỷ? Đây rõ ràng là vài người.”
Bên kia bỗng nhiên tên hộ vệ quát lên “Thủ lĩnh, ở đây còn có người!” Vài người đều nhìn sang, là bị cỡi hết rốt cục được người phát hiện.
Đầu lĩnh hộ vệ mau qua đó, hộ vệ kia dò xét hơi thở ở mũi nói “Còn chưa có chết!”
“Chẳng lẽ là yêu đương vụng trộm… trước đẩy ra ngoài, chờ phu nhân đến quyết định đi.”
“Phu, phu nhân…” Xuân Đào nghe xong kinh khủng cực kỳ, nếu như bị phu nhân bắt được chuyện này… Nàng than ngồi dưới đất, nắm thật chặt vai của Vu Tịnh Hoa khóc thút thít “Tiểu thư, tiểu thư ngươi suy nghĩ một ít biện pháp a!”
“Đúng, đúng…” Vu Tịnh Hoa thoáng phục hồi tinh thần lại, nóng nảy kêu khóc “Ta là nhị tiểu thư! Các ngươi làm cái gì vậy! Ta, phải đi về! Ta phải đi về ——”
Nàng vừa kêu như vậy, đầu lĩnh hộ vệ kia cẩn thận nhìn nàng một cái, lúc này mới nhận ra. Hắn đang muốn nói, Vu Xá Nguyệt nóng nảy chạy tới “Nha, nhị tỷ tỷ? Thế nào lại là ngươi? Lẽ nào ngươi là len lén chạy đến? Nhị tỷ tỷ làm sao có thể như vậy a!”
Vu Tịnh Hoa cùng Xuân Đào tự nhiên nhìn thấy Ngưng nhi bên người Vu Xá Nguyệt, các nàng đồng thời trên mặt sửng sốt, bất khả tư nghị nhìn chằm chằm Ngưng nhi. Nếu như Ngưng nhi ở chỗ này, vậy người các nàng làm hôn mê là ai? Vu Tịnh Hoa cảm thấy sự tình cùng nàng nghĩ hoàn toàn khác nhau a!
Vu Xá Nguyệt nhìn biểu tình không rõ của Vu Tịnh Hoa, trong lòng âm thầm phỏng đoán, mục tiêu của các nàng hôm nay tới là ai, không cần nói cũng biết a.
Một chữ ‘lén’ của Vu Xá Nguyệt làm Vu Tịnh Hoa định nghĩa. Đầu lĩnh hộ vệ kia nghiêm sắc mặt “Nghe nói nhị tiểu thư bây giờ làtrong lúc cấm túc?”
Vu Tịnh Hoa không biết làm sao nói “Ta, ta chỉ….”
Vu Xá Nguyệt lần thứ hai thắp đuốt, kinh ngạc hỏi “Nhị tỷ tỷ ngươi tại sao lại ở chỗ này a? Thế nào thị nữ của ta trở nên như vậy… Như vậy… Còn có người nam này là ai? Hắn không phải là phu canh sao?”
Trên trán thủ lĩnh hộ vệ đổ mồ hôi, nơi này có một thị nữ bị cỡi hếtm nhị tiểu thư đang cấm túc cùng phu canh nửa đêm lăn lộn cùng một chỗ, chuyện này còn không phải sao hắn có thể gánh. Ở đây nhiều ánh mắt nhìn như vậy, nếu không có tam tiểu thư nhắc nhở, hắn thiếu chút nữa mở miệng gọi người hộ tống nhị tiểu thư trở lại!
Lòng thủ lĩnh hộ vệ vẫn còn sợ hãi nói, “Nhị tiểu thư người chờ một chút, chúng ta cho người đi thông báo phu nhân rồi, phu nhân rất nhanh thì đến.”
Vu Tịnh Hoa hoảng sợ hét rầm lên “Ta không chờ! Các ngươi là ai a dựa vào cái gì ra lệnh cho ta! Các ngươi đều là nô tài, từng cái một còn dám khoa tay múa chân với ta! Ta phải đi về!”
Thủ lĩnh hộ vệ gọi người ngăn, cau mày “Nhị tiểu thư, ta đây cũng là giải quyết việc chung, thật có cái gì sơ sót tại hạ cũng không đảm đương nổi a!”
Vu Xá Nguyệt có nhiều hứng thú nhìn thủ lĩnh này cười, miệng của Vu Tịnh Hoa tốt, nơi đắc tội với người chưa đủ. Nàng dằng dặc nhắc nhở “Theo lý thuyết Mạnh di nương cũng không được đi ra ngoài nhiều, thế nhưng như vậy như vậy… Không bằng vẫn là đi một tiếng đi.”
“Tam tiểu thư nói đúng.” Thủ lĩnh hộ vệ cảm thấy chuyện này không nên tự gánh, nhanh lên lại bảo người đi tìm Mạnh di nương.
Xuân Đào uể oải than trên mặt đất, một đôi mắt vẫn như cũ trực câu câu nhìn chằm chằm Ngưng nhi. Vu Xá Nguyệt làm như minh bạch hết thảy khóe miệng câu cười, khiến cho Ngưng nhi có chút không giải thích được.
Lúc loại cục diện bế tắc này không kiên trì bao lâu, đại phu nhân khoác áo choàng được đám ma ma nha hoàn vây quanh đỡ tới. Một đội người kia mang đến một trận đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng tây viện.
Hơn nữa quan trọng là, phía sau đại phu nhân còn Liễu di nương cùng Vu Lệ Hương, viện tử các nàng là gần nhất, chắc là tiềng ồn ào đã quấy rầy các nàng.
Khuôn mặt Vu Lệ Hương hiếu kỳ, cùng Liễu di nương đưa nhau đến. Người chính là như vậy, chuyện này không ở trên đầu mình, vĩnh viễn đều thích vô giúp vui.
Đại phu nhân mang theo bọn nha hoàn cầm đèn lồng tự động đứng ở hai bên, Khương Tình Tuyết cầm lấy áo choàng trước ngực bước nhanh về phía trước, thập phần kinh vấn “Đây là chuyện gì xảy ra?”
Nàng nhìn thấy Vu Xá Nguyệt dẫn Ti Ti, Tiểu Linh các nàng đứng ở một bên, mà Vu Tịnh Hoa cùng Xuân Đào cùng với một phu canh quỳ cùng một chỗ, phía sau còn có một nha hoàn bị người cỡi quần áo?
Vẻ mặt phu canh cầu xin không biết làm sao nói tiếp, Vu Tịnh Hoa cùng Xuân Đào thất thanh khóc rống, không biết là sợ hay là dọa.
“Tịnh Hoa! Ngươi ở nơi này rốt cuộc là đang làm gì!” Khương Tình Tuyết trừng Vu Tịnh Hoa một mắt, sau đó vừa nhìn về phía Vu Xá Nguyệt một bên, chẳng lẽ là nha đầu này lại giở trò quỷ gì? “Còn ngươi nữa, ngươi ở đây chuyện gì xảy ra!”
Vu Tịnh Hoa không muốn để Vu Xá Nguyệt mở miệng, nàng mạnh đẩy Xuân Đào ra, khóc đề đề đi phía trước cọ “Mẫu thân, nơi này có quỷ a, tất cả đều là quỷ —— đúng rồi, các ngươi có nhớ hay không Vu Xá Nguyệt là thế nào bỗng nhiên tốt! Trong viện nàng có quỷ, nàng là quỷ phụ thân! Nàng, nàng là yêu tinh a! Các ngươi mau bắt nàng ——”