CHƯƠNG : PHÂN PHỐI HỢP LÝ
Editor: Luna Huang
Lão thái thái này nói là làm thân y phục cho mọi người cùng nhau vui vẻ, trên thực tế chính là đang nhắc nhở bọn tiểu bối bọn họ: ngày lành của lão nương sắp tới, các ngươi nên tặng lễ rồi!
Ai, thực sự là quá tinh rồi!”
Vu Xá Nguyệt một người nghèo vừa đạt được tiêu chuẩn thường thường bậc trung, muốn so với người khác về việc tặng lễ vật, nhất định là khó càng thêm khó. Coi như là ở chỗ Vương ma ma mò được một khoản, gần đây nàng mua đồ cũng tốn không ít, tuyệt đối cũng so ra kém tích lũy của mấy phòng khác.
Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn a…
Sau khi rời giường Vu Xá Nguyệt rửa mặt lão lão thật thật cân nhắc, Ngưng nhi hầu hạ Vu Xá Nguyệt lúc ăn cơm nói tin tức bản thân tìm hiểu được.
“Tiểu thư, nghe nói Vương ma ma bị áp giải đến quan phủ rồi. Người nhà của Vương ma ma bị đuổi ra tướng phủ, tốt xấu không thụ liên lụy.”
“Nói như vậy mẫu thân ta đoạt về cũng tổn thất không ít?” Vu Xá Nguyệt nhấp một hớp cháo, thầm nghĩ các biện pháp trừng phạt không tính quá nhẹ.
“Vậy cũng không biết, phản chính lão phu nhân hai ngày này đều không đúng lắm.”
Trong lòng Vu Xá Nguyệt khẽ động, hai ngày này nàng yên tĩnh như vậy, ngoại trừ làm việc sẽ không còn chuyện khác, xem ra ‘ công lao trảo tham ô hủ bại’ cũng không đặt tại trên đầu mình a ~
“Được rồi, một hồi chúng ta đi đến chỗ lão thái thái xem một chút đi.” Mặc kệ nói như thế nào, gần đây cũng phải thăm dò một chút xem lão thái thái yêu thích cái gì.
——
Ăn điểm tâm xong Vu Xá Nguyệt đến Quần Tinh trai. Vừa đến nàng phát hiện, ngày hôm nay ngoại trừ Vu Lưu Vân, dĩ nhiên người toàn bộ viện cũng đến chỉ thiếu nàng?
Vu Lệ Hương vẫn đang nghĩ biện pháp dụ lão phu nhân cười, mà Vu Âm Nhi cũng mang theo cười ít thấy. Chỉ có Vu Tịnh Hoa cúi đầu quy quy củ củ ngồi ở một bên, không nói cũng không nhìn người, nhìn so với còn không có tinh thần hơn.
Khóe miệng Vu Xá Nguyệt câu cười, người đến đủ như thế, xem ra thọ thần là đại sự, ngay cả Vu Tịnh Hoa bị cấm túc cũng được vô tội thả ra a.
Lão phu nhân đại khái là bị Vương ma ma chọc tức, giữa hai lông mày vẫn có một tia phiền táo. Bất quá nàng sắp tới vẫn là để ý Vu Xá Nguyệt nhất, vừa thấy Vu Xá Nguyệt, nàng cười ngoắc: “Nguyệt nha đầu a, ngươi mau tới đây, sắc mặt này là thế nào?”
Vu Xá Nguyệt cười ha hả thuận thế đi bên người thân đến lão phu làm nũng, “Tổ mẫu ~~ Nguyệt nhi hai ngày này ngủ không ngon a ~ trong viện của ta có chuột, nửa đêm dập đồ, bảo người an ổn ngủ sao được a. Nguyệt nhi hai ngày này đều dậy không nổi.”
“Thật không, gọi người trong viện tung chút dược cho ngươi, gia cụ kia đều là tốt, làm sao cho chuột cắn.”
“Vâng, Nguyệt nhi đã cho người đi lấy.”
Vu Lệ Hương thấy Vu Xá Nguyệt vừa đến lão phu nhân không để ý mình, liền ê ẩm chen miệng nói: “Tam tỷ tỷ, thật là có chuột sao? Có phải là thứ gì khác hay không a? Ngươi phải cẩn thận cẩn thận một chút.”
Vu Xá Nguyệt cười thập phần xán lạn “Tất cả mọi người cẩn thận một chút, gần đây kiến chuột rắn trùng rất nhiều. Phản chính a chúng nó mà gặp ta, ta chắc là sẽ không nương tay.”
Thiết ~ Vu Lệ Hương mất mặt, không vui bĩu môi.
“Được rồi, mấy tiểu nha đầu các ngươi đấu võ mồm.” Lão phu nhân thấy Vu Xá Nguyệt tâm tình tốt hơn nhiều, nàng vẫy vẫy tay với nha hoàn một bên nói “Đi, lấy đồ vật kia đến đây.”
Vừa nghe nói có thứ tốt, Vu Lệ Hương lại nhanh lộ khuôn mặt tươi cười hỏi: “Tổ mẫu, người muốn lấy cái gì a.”
“Đây không phải là tiểu vương gia của Ngự vương phủ hôm nay hồi triều sao, từ Hàn địa mang về rất nhiều bảo bối đặc sản, lão Ngự vương phi vui vẻ, tặng ai gia chút. Phân cho mấy tiểu nha đầu các ngươi mấy thứ mới.”
Lời này vừa ra tới, mấy cô nương trong phòng đều hăng hái. Không chỉ có Vu Tịnh Hoa uể oải cũng quay đầu, ngay cả Vu Âm Nhi đều tò mò nhìn chằm chằm lão phu nhân hỏi “Tổ mẫu, người nói chính là vị tiểu vương gia của Ngự vương phủ kia đã trở về a?”
” Đúng vậy, tiểu vương gia hơn ba tháng không có quay về rồi, lão vương phi cực kỳ cao hứng.”
Vu Xá Nguyệt không biết các nàng nói là ai, chỉ cảm thấy Vương gia cái gì cái gì này. . . Xưng hào quá tục a.
Vu Âm Nhi yếu yếu tán thán một câu, “Nếu như là đồ tiểu vương gia mang về, nhất định thập phần quý trọng.”
“Đúng vậy.” Vu Lệ Hương liên tục gật đầu, cười tự đắc như hoa “Có thể để cho tiểu vương gia mang về, nhất định là đồ tốt.”
Vu Xá Nguyệt nhìn vẻ mặt của bọn họ, bỗng nhiên đã cảm thấy hảo hảo ngoạn a. Hình dạng ngọt ngào như thế của mấy người, thấy thế nào cũng không chỉ là thích châu bảo mà thôi. Vị tiểu vương gia mấy người phụ nhân này. . . Chắc cũng là một người họa thủy đi~
Đồ được mang đến, lão phu nhân tự mình đưa tay tiếp nhận. Vu Xá Nguyệt vốn là ở phụ cận, mà Vu Tịnh Hoa cùng Vu Lệ Hương ở xa hơn cũng không nhịn được lại gần nhìn.
Lão phu nhân xốc vải đỏ trên khay lên, chỉ thấy trong cái khay bày bốn viên thủy tinh cầu nhan sắc không đồng nhất lớn chừng móng tay. Đồ mặc dù nhỏ, thế nhưng thập phần trong suốt, coi như là dưới nhật quang, cũng thập phần loá mắt.
Bốn viên thủy tinh phân biệt được tương khảm trên năm sợi yêu trụy, đều là màu trắng thằng kết lưu tô cùng màu rũ xuống.
“Trời ạ. . .” Vu Lệ Hương tự lẩm bẩm, nàng chưa thấy qua châu bảo trong suốt như thế!
Lão phu nhân đặt vải đỏ trên bàn, cầm khay nói, “Nghe nói cái này gọi là hàn thủy tinh, thế nhưng Hàn địa mới có. Các ngươi nhìn xem thích cái nào, mỗi người một cái.”
Vu Tịnh Hoa cùng Vu Lệ Hương chính suy nghĩ cái nào nhan sắc đẹp hơn, Vu Xá Nguyệt nháy mắt tò mò vấn, “Tổ mẫu, vậy của đại tỷ tỷ đâu?”
Vu Xá Nguyệt hướng về đại phòng thái độ làm cho lão phu nhân thập phần hưởng thụ, “Đại tỷ này của ngươi hai ngày này học tập khổ cực, ta đã sớm kêu người đưa đi rồi.”
Vu Xá Nguyệt gật đầu “Nga ~ vậy Nguyệt nhi an tâm.”
Vu Lệ Hương đương nhiên biết Vu Xá Nguyệt là có ý gì, nàng đối với loại phương thức vuốt mông ngựa này bất tiết nhất cố, cũng đúng mượn cớ của lão phu nhân bất tiết nhất cố. Nói cái gì cực khổ học tập không thể tới, nàng sớm nghe nói thủ hạ của đại phu nhân chính là Vương ma ma nháo sự tình, hai ngày này chính thượng hoả, Vu Lưu Vân rảnh rỗi mới là lạ.
Tổ mẫu cũng vậy, Vu Lưu Vân đều không hiếu thuận như vậy, vẫn mang thứ tốt nhất len lén đưa đi, đích xuất chính là tốt số!
Bất quá lão phu nhân thực tại là bị hiểu chuyện của Vu Xá Nguyệt dỗ cho cao hứng, nàng trực tiếp hỏi “Nguyệt nha đầu thích cái nào?”
Lão phu nhân hỏi lên như vậy, Vu Lệ Hương giận không chỗ phát tiết, đáng tiếc còn phải nhịn cười nén giận, thực sự là quá khó thụ.
“Cảm tạ tổ mẫu!” Vu Xá Nguyệt bật người ngọt ngào nói lời cảm tạ, mà nhiều khách khí, nhất định là mới có lợi. Nàng nhìn chằm chằm khay một chút, do dự nói “Nguyệt nhi nhìn đều thất tốt, cái nào cũng được. . . Nếu không để ngũ muội muội chọn đi, ngũ muội muội nhỏ nhất.”
Lão phu nhân cười nếp nhăn trên mặt đều sâu, “Ngươi nha đầu này cũng thực sự là cẩn thận tỉ mỉ, tỷ tỷ muội muội cũng nghĩ ra được. Ngũ nha đầu, ngươi mau đến xem muốn cái nào.”
Vu Âm Nhi đại khái nghĩ không ra sẽ có người nhớ thương, trong lúc nhất thời thụ sủng nhược kinh, từ phía sau từ từ đạc bộ qua đây. Trên mặt nàng ửng đỏ, e lệ thập phần nhỏ giọng nói, “Cảm tạ tổ mẫu, cảm tạ tam tỷ tỷ.”