CHƯƠNG : GIEO GIÓ GẶP BÃO
Editor: Luna Huang
Sau đó nàng xốc cổáo của Bạch Liên lên, lạnh giọng cả giận nói: “Bởi vì ta cái gì? Ta đối với ngươi thế nào ngươi rõ ràng, mà chuyện chính ngươi làm cũng không nên quên. Lấy oán trảơn chính là loại người như ngươi!”
Nàng cả tiếng nói xong, bỗng nhiên lại bỗng nhiên lại Bạch Liên, bên tai nàng thấp giọng cười nói: “Ngươi thật là sỏa a, giúp đỡđịch nhân lớn nhất của ngươi sửa trịđối thủ. Chưa cảm giác thân thể ngươi không đúng lắm sao? Rõ ràng uống thuốc bổ, thế nhưng sắc mặt vàng như nến thân thể gầy gò?”
“Nguyệt nhi…” Khương Tình Tuyết mơ hồ thấy thấy các nàng nói nhỏ một câu, trong lòng có chút lo lắng kêu nàng một tiếng.
Bạch Liên nghe xong lời của Vu Xá Nguyệt cả người chấn động, Vu Xá Nguyệt buông nàng ra, chậm rãi lui về sau hai bước.
Chỉ thấy Bạch Liên bị người nâng, bỗng nhiên cười rộ lên. Ngay từđầu là cười khẽ, sau lại là cười ha ha. Nàng cười vạn phần sấm nhân, để người nghe xong trong lòng hốt hoảng. Hai sai vặt áp nàng đều sợ hãi nhìn nhau một mắt.
Lão phu nhân trừng mắt nói: “Ngươi đến cùng cười cái gì! Ngươi còn muốn hù dọa ai!”
“Ta chỉ cười bản thân ngu xuẩn, bịđám người các ngươi lừa dối!”
Bạch Liên hết sức thống khổ, vậy thuốc bổ là cho Vu Xá Nguyệt uống a, nhưng Vu Xá Nguyệt cẩn thận tránh được. Chỉ có nàng! Dĩ nhiên trộm uốngđồ hạ cho người khác.
Nàng chỉ là mỗi ngày uống một hớp lớn liền thành như vậy, vậy nếu là uống hết, chẳng phải làđã sớm chết rồi! Nhưng nàng mỗi ngày đều đến chỗ Khương Tình Tuyết, Khương Tình Tuyết cùng Vu Xá Nguyệt hai người này phân minh có thể nhìn ra được thân thể nàng thay đổi không được khá, cũng vẫn cái gì cũng không nói.
Nàng nhìn hướng Vu Tịnh Hoa nói: “A, ta là ngu xuẩn bịđùa giỡn, nhưng ngươi có thể bị ta đùa giỡn, đó là ngươi so với ta còn ngu xuẩn hơn! Ngươiđấu không lại các nàng, sẽ chờ chết làđược rồi!”
“Các nàng” này đại khái bao hàm ai, lúc này cũng chỉ có Vu Tịnh Hoa rõ ràng nhất.
Mạnh Như Tuyết thấy Vu Tịnh Hoa bị uy hiếp, xông lên liền muốn đánh nàng, trong miệng cao hơn nữa hô “Ngươi tiện nhân này!” Thế nhưng lập tức bị mấy tỳ nữ một bên ngăn lại.
Phu nhân đã tức giận, “Các ngươiđều yên tĩnh một chút cho ta! Tịnh Hoa, nàng cũng làđã nói với ngươi như thế nào?”
“Tổ mẫu ——” Vu Tịnh Hoa hiện tại đã không dám nghĩ tới ban đảo người nào, nàng chỉ biết mình lần này thực sự khó giữđược cái mạng nhỏ này, trực tiếp quỳ xuống nhận sai, “Tổ mẫu, ta là bị Bạch Liên lừa a! Nàng ngày hôm qua cùng ta nói chỗ tam muội không thích hợp, tựa hồ là có vật gì… Ta, ta mới gọi Thanh Hạnh đi theo xem! Ta, ta cũng cho rằng Thanh Hạnh là bị những thứ kia của tam muội làm cho bị thương. Ta không biết, những thứ này dĩ nhiên làâm mưu của nàng!”
“Ha hả…” Bạch Liên cười lạnh.
Người ở chỗ này cũng đều không phải người ngu, Vu Tịnh Hoa cùng Vu Xá Nguyệt đến cùng ân oán sống núi gì, cũng đều là chuyện hữu mục cộng đổ. Vu Tịnh Hoa bởi vì sao gọi Thanh Hạnh qua đây, lòng tất cả mọi người biết rõ. Chỉ bất quá biết về biết, lúc này lại không cách nào chỉ ra.
“Xem ra chuyện này rất rõ ràng.” Vu Xá Nguyệtđạm nhiên chen vào nói: “Bạch Liên có thể làý nghĩ thác loạn, luôn cho là chỗ này của taẩn dấu cái gì nhìn không ra người. Phản chính nàng ghi hận nhị tỷ tỷ, liền muốn sát hại Thanh Hạnh vu hãm cho ta.”
Khương Tình Tuyết phối hợp gật đầu: “Nên là như thế này.”
Bất quá Vu Xá Nguyệt lại nói: “Ta cũng chỉ có một nghi vấn, vậy phủ y nói, thuốc này rất là quý trọng, không biết ngươi là từđâu cóđược.”
Khương Tình Tuyết vừa nghe, đầu mày hơi căng.
Bạch Liên cắn môi không nói lời nào, nàng tựa hồ làđang suy tư cùng do dự. Một lúc lâu, nàng khẽ ngẩng đầu, thậm chí cũng không có nhìn Khương Tình Tuyết. Thong thả mà quyết tuyệt nói: “Ta… tự mình mua.”
Vu Xá Nguyệt có chút thất vọng, đều đến nông nỗi sống còn, nàng lại vẫn không chịu kéo Khương Tình Tuyết xuống nước. Xem ra Khương Tình Tuyết đối phó người phản bội, tuyệt đối là bắt được nhược điểm Bạch Liên đến chết cũng đều sợ hãi. Nàng cũng nên học một ít như thế…
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, đỡ bàn đứng lên nói: “Ta xem đây cũng không có cần thiết hỏi tiếp, tướng gia xử tríđi.” Liễu di nương thấy liền nhanh lên tới đở lão phu nhân.
Quyết định của Vu Hàn Thiên thập phần trực tiếp, “Lấn chủ chi tội, kéo ra ngoài, trượng tễ.”
Xử trí xong cái này, mặc dù Bạch Liên tồn tử chí, nhưng vẫn là không nhịn được khóc rống lên. Nàng dùng phương thức kêu khóc trước nay chưa có, giùng giằng không chịu đi ra ngoài.
Sắc mặt Vu Hàn Thiên âm trầm nói: “Để cho nàng câm miệng.”
Sai vặt áp nàng sai vặt lấy tay còn trống, từ dưới đất cầm vải trắng lên, vo thành một đoàn nhét vào trong miệng Bạch Liên. Mãi cho đến Bạch Liên bị bắt đi ra ngoài, thanh âm dần dần tiêu thất, cũng không ai lên tiếng ngăn lại.
“Trò khôi hài này cũng nên đủ rồi, đi thôi…” Lão phu nhânđược Liễu di nươngđỡđi ra ngoài, đi tới cửa lại ngừng một chút, quay đầu hướng Khương Tình Tuyết nói: “Ngày mai trồng lại hoa cho viện tử của Nguyệt nhi.”
“Vâng.”
Lão phu nhân vừa đi, những người khác cũng không nguyện ở lại. Vu Hàn Thiên vốn đã cảm thấy Vu Xá Nguyệt khỏi bệnh vẫn gây sự, tức giận nhìn cũng không nhìn nàng một cái, không nói một lời đi theo phía sau lão phu nhân ly khai.
Khương Tình Tuyếtđược Vu Lưu Vânđỡ, ôn nhu trấn an Vu Xá Nguyệt vài câu, cũng là vội vã rời đi.
Vu Xá Nguyệt tiễn bọn họ tới cửa, thẳng đến toàn bộđều biến mất ở trong tầm mắt, lúc này mới xoay người hồi viện.
——
Vu Xá Nguyệt trở về phòng, đem hộp công cụ lão phu nhân đặt ở trong viện một lần nữa thả lại chỗ cũ. Lúc này Ngưng nhi từ bên ngoài lóđầu vào, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, không sao chứ?”
“Không sao, ngươi làm không tệ.” Vu Xá Nguyệt cười cười với nàng.
“Hô… Ta cũng sắp bị dọa chết.” Ngưng nhi nói liềnđi đến, chột dạ vỗ vỗ bộ ngực.
Vu Xá Nguyệt thở phào ngồi ghế trên, “Chúng ta cũng là nhịn trắng một đêm a.”
“Tiểu thư thực sự là quá thông minh, cái gì cũng đoán được!” Ngưng nhi một bên vuốt mông ngựa, một bên lại gần châm trà cho nàng.
Chuyện này cuối cùng là qua đi.
Vu Xá Nguyệt tuy rằng sớm biết được Bạch Liên sẽ thừa dịp đạo sĩ làm phép có hành động, thế nhưng lại không thể hoàn toàn rõ ràng nàng muốn làm cái gì. Nên, nàng có thể nghĩ tới chuyện thứ nhất, chính là trước tiên giấu kỹ tất cả “Nhược điểm” của mình.
Nên, ngày hôm qua cảđêm, Vu Xá Nguyệt thức đêm gõ sàn nhà trong phòng a. Nỗ lựcđem tất cảđồ không thể cho người nhìn dấu đi. Nhưng sau lại không có gì cả không có gì cả tựa hồ cũng không tốt lắm, vì dời đi lực chúý của địch nhân, nàng lại chế tạo gấp gáp thùng dụng cụ mảnh vụn giả có kỳ lân.
Về phần bốn người giả trong vườn hoa, tự nhiên là không có khả năng thực sự chôn ở phía dưới. Đó là một món đồ chơi mộc chế là dựa theo khái niệm kim cương biến hình, chính là “Nguyên hình” Có thể là hàng rào cọc gỗ mà tháo rời.
(Luna: Phần này khó hiểu ghê@@)
Ngưng nhi là dựa theo chỉ thị của Vu Xá Nguyệt, chế tạo gấp gáp “Quái vật” kia. Lần đầu tiên làm thứ này, Ngưng nhi loạn thất bát tao, bất quá vẫn là phù hợp yêu cầu.
Sáng sớm hôm nay, Ngưng nhi giả bộ bệnh không ra khỏi cửa. Vu Xá Nguyệt một mình đi xem làm phép, Ngưng nhi tự mình theo Bạch Liên.