Thiên Nguyệt khi trở về chỉ thấy quán nhỏ bị cháy rụi, đồ đạc lung tung lộn xộn. Biết là có chuyện chẳng lành nên hắn nhanh chóng vứt đồ trên tay sang một góc rồi đi tìm nàng. "Tiểu Tử Yên, nàng đang ở đâu?"
Màn đêm rất nhanh bao phủ cả bầu trời. Thiên Nguyệt thì ngồi trên một phiến đá, tay cầm tiêu thổi một khúc không ra khúc. Vừa nhỏ lại khó nghe, căn bản không giống Nguyệt Tiêu trước kia chút nào.
Hắn có tâm sự sao?
Thiên Nguyệt thổi một khúc, lại nhìn xuống mảnh áo rách tìm được gần đó, lòng lại càng dâng lên một trận bất an. Nhưng ngoài thứ này thì mọi manh mối đều chìm trong biển lửa, hắn lại chưa quen với nơi này nên không biết gần đây có những ai...
Một tử sắc y nhân từ đâu nhảy xuống đúng lúc nhạc vừa dứt. Tử sắc y nhân chưa kịp cúi đầu thỉnh an đã bị một lời của hắn cắt ngang: "Tuyết Nguyệt. Ta biết ngươi có Tiểu Miêu đi bên mình. Ta mượn một lúc được không?!" Rồi hướng người đó mảnh áo rách. Mà tử y nhân cũng vội vàng cầm lấy rồi rời đi.
Độc y Phong Tuyết Nguyệt Phong gia Đại tiểu thư, người được Hắc Vương tử của Hắc Long Bang danh trấn thiên hạ cứu giúp, chính là cô ta!
Phong Tuyết Nguyệt có thể nói rằng một dạ hai lòng với Hắc Vương tử, nhưng cũng phần nào an tâm vì từ trước đến giờ cô ta chưa nhận được bất cứ mệnh lệnh nào của công tử mà làm hại ân nhân cứu mạng mình...
Tuyết Nguyệt sau đó mang về một chú chó nhỏ, rồi qua lớp mạng che mặt khó hiểu đáp: "Công tử, nữ nhân đó là..."
Thiên Nguyệt thấy biểu hiện của người trước mắt nên chỉ gật đầu băng lãnh đáp: "Tiểu Miêu cứ để ta lo. Ngươi trở về nơi đó trước đi."
Mà Tuyết Nguyệt với tính cách cứng đầu nhất quyết muốn đi theo hắn, lại bị nam nhân cùng tên hướng ánh mắt đầy phẫn nộ: "Ngươi từ lúc nào lại trở nên nhiều chuyện như vậy? Ta giữ ngươi lại vì biết ngươi luôn làm việc mà không hỏi nhiều điều. Rốt cuộc bây giờ ngươi nghe lệnh ta hay cố chủ tử?!"
"Nô tỳ nhiều chuyện, xin công tử tha thứ..." Tuyết Nguyệt sợ hãi, tay chân cũng luống cuống mà quỳ xuống. Không phải cô ta không biết sự đáng sợ của công tử, mà là vẫn còn sự ủy thác của lão gia.
Lão gia đã căn dặn từ khi Tuyết Nguyệt theo hắn không lâu, phải lấy an toàn của công tử đi đầu. Nhưng cô ta không biết từ lúc nào, có lẽ là từ khi mất đi trí nhớ, công tử đã tự lập tự cường, trở thành một nam nhân mang mặt nạ, lạnh lùng tàn bạo...
Nhưng lý do hắn vẫn nhận được sự thu hút của biết bao nữ nhân trong hội dù mang trên mình mặt nạ là, trước đây hắn cũng từng có một phút ấm áp...
Thiên Nguyệt nhớ trong lần tập bắn tên đầu tiên, với thân hình mảnh, yếu ớt, hắn không sao giương cung được. Ánh mắt quật cường, kiên định đó làm nghĩa phụ vô cùng lo lắng. Từ lần được nghĩa phụ nhặt về, Thiên Nguyệt với thân thể gió thổi là bay này ra sức rèn luyên bản thân. Tuy hắn không có quá khứ, nhưng hắn sống là người của Thiên Nguyệt hội, chết cũng phải làm ma của Thiên Nguyệt hội.
Nghĩa phụ phải lo chính sự, luôn không có thời gian quan tâm hắn. Hắn bị người trong hội cười nhạo là con hoang, thân phận thấp hèn... cũng chỉ nhàn nhạt cười, dù sao hắn vốn dĩ không có kí ức. Dần dần Thiên Nguyệt không kết giao được bạn bè, một mình cô độc. Nhưng một năm sau đó, nghĩa phụ đem về một đứa trẻ tầm tuổi hắn, gọi là... à Tuyết Nguyệt. Vốn dĩ ít nói, hắn cũng chỉ gật đầu cho qua, sau đó tiếp tục tới sân sau tập luyện.
Tuyết Nguyệt lại không hiểu sao luôn đi theo hắn, còn ngây thơ gọi hắn hai chữ: Công tử. Một lần nọ, Thiên Nguyệt quyết định đi săn. Khi đang chuẩn bị bắn thỏ nhỏ thì lại nghe tiếng gọi của Tuyết Nguyệt. Và thế là hắn nắm không vững tên, để tên cứ thế bay về phía đứa trẻ đó. Cũng may nghĩa phụ đi ngang qua đó, thấy đứa nhỏ bị thương liền ôm vào lòng, còn không quên nhìn hắn: "Mau đưa con bé về Thiên Nguyệt hội."
Lúc trở về hắn phát hiện Tuyết Nguyệt thân thể nhợt nhạt, máu vẫn đang nhỏ giọt. Thiên Nguyệt sợ cô bé sức yếu chịu không nổi, gấp gáp đi tìm thuốc, toàn thân mồ hôi nhễ nhại. Hắn cả ngày lẫn đêm đều tự mình chăm sóc cho đứa trẻ đó, còn không cẩn thận ốm một trận. Lúc đó chính là lúc hắn vứt bỏ toàn bộ mặt nạ. Nhưng có một điều lạ là, hắn không hề hướng Tuyết Nguyệt xin lỗi, mà khi cô bé tỉnh dậy còn lạnh lùng mở miệng: "Kẻ mạnh là kẻ không hề sợ hãi trước đòn tấn công của kẻ thù, mà còn nhẹ nhàng đáp trả một cách khinh miệt."
Đúng vậy, hắn không phải kẻ mạnh. Hắn... đã gây thương tích cho người khác, còn để bản thân yếu đuối nhìn mọi người...
Nhưng suốt năm năm qua kể từ lúc ấy, Thiên Nguyệt không còn để bộ mặt ấy cho bất cứ ai coi nữa. Mặc dù nói nhiều hơn chút, nhưng những khối băng trong lòng hắn thì ngày một dày, đến cả Tuyết Nguyệt đi bên hắn cũng không chạm tới được...
Cùng lúc đó trong một căn phòng nhỏ có một nữ nhân hôn mê bất tỉnh. Nhưng rất nhanh sau đó nữ nhân đột nhiên mở mắt, phát hiện trước mặt là một nam nhân trẻ tuổi, bên cạnh còn cắm một thanh chủy thủ. "Ngươi là..."
"Nương nương không cần lo ngại. Đây là doanh trại biên giới Nam Nguyệt và Bắc Nhật. Ta mời nương nương tới đây một chuyến kì thực chỉ là muốn dụ một người thôi."
Nàng nghiến răng, lại phát hiện bản thân không hề bị trói: "Người ngươi muốn dụ là... Lăng Thiên Hàn!"
Nam nhân gật đầu, đến khi nàng hỏi đã ngủ bao lâu thì lại nhận được một đáp áp: "Hai ngày."
What? Thuốc mê liều lớn? Sao nàng có thể hôn mê lâu như vậy chứ?
Tử Yên nhìn một lò hương đang được đốt cháy nghi ngút, dù sức lực cạn kiệt nhưng vẫn cố gắng đạp đổ nó: "Đây là cái gì?"
"Aida, nương nương không hổ là nữ nhân của Hoàng đế, thật thông minh. Đây là Mê Hương tán, xem ra sau này người không thể chìm sâu vào giấc ngủ rồi!" Nam nhân cười một tiếng, cho người tới dọn dẹp sau đó rời đi.
TMD! Bọn họ lại lộn Lăng Thiên Nguyệt với Lăng Thiên Hàn...
Đám người này phí công bắt cóc nàng, rốt cuộc là muốn làm gì?!