Đúng như dự định của nàng vừa thay đổi xim y xong thì đã có khách đến.Nhìn từ xa dáng người khanh mảnh uốn éo iểu điệu thước tha đi tới,đến gần thì có thể thấy đó là một mĩ nhân không thanh cũng tú nhưng son phấn thì hơi quá nước hoa hơi nồng làm mất vẽ tự nhiên,làm cảm súc nàng dân trào rất rất muốnói~~~
Kiềm chế cảm xúc đang cuộn trào nàng nở một nụ cười thật tươi,bộ dạng không biết gì ngồi đó chờ người đến gần.
«Tham kiến hoàng hậu»
Cô gái quỳ xuống,nàng vội vàng đở cô gái lên giọng điêu thân thiết nói«Kìa muội muội không cần đa lễ điều là người một nhà mà»nói thật nàng cũng buồn nôn với giọng điệu này lắm rồi nhưng phải chịu đựng vì tương lai sau này.
Lam Tú đứng lên ngồi trên ghế dành cho khác thì lệ nhi đã bưng trà ra mời khách,kèm theo một nụ cười cung kính nháy mắt với nàng vài cái khi dâng trà cho nàng.
Lệ nhi lui xuống,Lam Tú mới mở miệng«Tỷtỷ sống ở đây có tốt không»,nàng vẻ mặt cười hạnh phúc «rất tốt rất tốt».Nụ cười Lam Tú thoáng cứng ngắt nghiến răng trèo trẹo lằm bầm”xem ngươi còn cười được bao lâu”nhưng câu nói đó nàng nghe thấy hết cười tươi hơn”Ta cho ngươi tức chết làm gì được ta”người đấu tranh trong im lặng.
lúc sau
Lấy lại vẽ ban đầu nàng hỏi«muội đến đây có việt gì»Lan Tú bỗng thay đổi một cácg chống mặt nước mắt rơi xước mướt«hức hức từ ngày tỷ vào cung phụ thân nhớ tỷ vô cùng ăn ngủ không yên lâm trọng bệnh,hức hức muội phậm con không biết làm gì chỉ có thể đến đây mời tỷ về thăm cha một chuyến hức hức»
Nàng làm dạng sục sùi đồng ý,thấy nàng đã mắc câu nên Lam Tú nói tiếp«Tỷ tỷ chi bằng chúng ta chuẩn bị một chút muội biết được trên núi Đà Sư ở thành nam có một ngôi chùa rất thiêng chi bằng chúng ta đến đó cầu phúc cho phụ thân rồi cùng nhau về phủ».
Nàng cũng không do dự đồng ý,nhờ lệnh bài mà hắn đưa lúc trước người bọn họ dễ dàng rời cung mà không đã động ai,thấy nàng có lệnh bài đó Lam Tú nghiến răng thầm nghĩ«Cứ dùng đi sau hôm nay không còn dùng được nữa nó sẽ là của ta hahaha».
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hiện giờ người bọn họ đang ở chân núi Đà Sư,nàng song nhi ba người thần sắc bình thường còn Lam Tú sắc mặt đã có dấu hiệu mệt mỏi.Nàng thấy vẽ mặt mệt mỏi đó nên tỏ ra thương cảm nên kéo song nhi đi nhang hơn”ta cho ngươi đuổi theo muội muội thân yêu“.
Bọn họ đang định lên núi thì từ đâu xong ra một nhóm khoảng mười người,nhìn thì rất có khí thế nhưng thực lực thì chỉ cần cái búng tay của nàng thì có thể bay xa vạn nghìn dậm rồi nhìn đã biết lũ thấp kém này không phải người của nàng mà là sơn tặc thật sự.
Lam Tú có vẻ như tưởng đó là người mình thuê không dấu được vẻ tươi cười,nhưng ả đâu biết mình sắp cười không nổi.Từ trong đám người đó có một kẻ bước ra nói câu giới thiệu dành cho sơn tặc:
«C..câ..ây..cây.. l..à..là...d..d..o»Tên này cà lăm nói làm nàng và song nhi tức cười lộn ruột.
Thấy không ổn một tên khác bước lên đánh tên kia nhìn thì chắc là thủ lĩnh tên đó nói:
«Cây là do ta mở,đường là do ta trồng»
«Muốn qua đây để lại mải lộ»
Hắn ta vừa nói song nàng và song nhi lại cười dữ hơn làm tên đó tức giận bắt lấy Lam Tú đang đứng cạnh nàng chuẩn bị xem trò vui,làm ả bất ngờ không kịp trở tay.
«Bọn ngươi cười gì chứ»
Thấy Lam Tú bị bắt kề dao vào cổ nàng càng cười tươi hơn«Ngươi trồng đường mở cây được sao hahaha».
«Im ngay»Tên đó thẹn quá hoá giận dùng Lam Tú uy hiếp nàng,nhưng nàng là ai chứ uy hiếp nàng bộ dễ sao.Lam Tú hoảng hồn nói nhỏ vào tai tên đó«không phải ta thuê bọn ngươi giết nàng sao lại dùng ta uy hiếp».Tên đó cười khoái trá«Quả là tức cười sao ta phải nghe lời ngươi chứ,tiểu cô nương chúng ta có biết nhau sao»Lam Tú nghe thế hình «bọn họ ko phải người phụng tiêu sát sao,vậy là họ là ai chẳng lẽ là sơn tặc».
Nàng nhìn Lam Tú bị uy hiếp lòng không động xem như không,làm hắn ta tức giận hắn kề dao sát hơn và một dòng máu chảy ra Lam Nhi hét toáng rồi ngất xỉu.
Nàng dưng dưng nói«ngươi thích thì cứ giữ lấy ta đi»nàng kéo song nhi định rời đi thì bị bọn chúng chặn đường lại,nàng không hề sơ hãi lùi lại để song nhi giải quyết,những tên này không xứng nàng đụng tay vào.
Bị chúng bị đánh nằm la liệt qùy xuống trả lại lam tú xin tha mạng,«Không cần trả lại coi như ta tặng cho các ngươi làm quà vậy,còn nữa dẫn bọn ta đến xà nguyệt của các ngươi ta có một trò muốn xem cho rõ».
Bọn chúng không dám cải lời dìu Lam Tú dẫn người vào sâu trong hang núi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nàng ngồi trên ghế da hổ nhìn xuống nói«Kêu tất cả mọi người tập hợp ở đây hết cho ta»bọn sơn tặc tích tắc tập hợp đầy đủ không thiếu một người.
Nàng bước xuống chỉ tay vào một tên cao to «Ngươi qua đây»tên đó bước qua nàng bỏ vào mồn một viên thuốt bảo đó là xuân dược nhẹ và ra hiệu đám người tảng ra bỏ LamTú vào trung tâm vẫn còn ngất xỉu.
«Ngươi đến đó chạm nhẹ vào mặt ả»Nàng kêu tên đó bước đến chạm nhẹ vào mặt Lam Tú ngây tức khắc Lam Tú mở mắt xé nát y phục của mình làm một thân thể trần trụi xuất hiên trước mặt bọn sơn tặc.
Nàng cười sâu hơn Xuân dược này quả không tệ pha với trà càng tuyệt hơn.Thân thể lam tú yêu kiều uốn éo ghé sát tên kia khơi dậy dục vọng nguyên thủy của hắn ta.Thế là một màng đó xảy ra mặt cho Lam Tú la hét đau đớn.
Nàng lấy một lọ thuốc để lên bàn nói«Hắn xong tới các ngươi uống nó vào rồi tùy thích làm gì thì làm,nên nhớ thay phiên làm suốt ngày rồi thả ả ra,không cho ả nghỉ ngơi».Bọn họ nhào vô lấy thuốc rồi cùng đè Lam Tú xuống nàng thì chuẩn bị về cung”món quà này muội thích chứ hahaha”
Song nhi rùng mình tỷtỷ quả thật vô cùng biến thái nha luôn dùng cách này để trị người ko thể đắc tội.