Ai lại có thể ngờ hoàng thượng lại thốt ra lời này”từ nay thấy hoàng hậu như thấy ta..”lời lẽ cứ bay qua bay lại lỡn vởn trong đầu những người có mặt ở buổi tiệc chiêu đãi.
Kể cả lão thái thái cũng bất ngờ khởi động kém”ai lại ngờ cháu của bà sẽ có ngày nói ra những lời nay chứ, bà rất vui có chết cũng mãn nguyện rồi“.
Số người còn giữ được phong thái bình thường chỉ đếm trên đầu ngón tay, một là vì họ quá mức chửng chạc trầm tĩnh, hai là họ không quan tâm đến cái lời nói đó cho lắm vì chả liên quan đến họ. Ví dụ như vị khách hôm nay Hạ Tiêu phi, hắnta khi nghe xong những lời của hắn nói thì chỉ có một biểu cảm”chuyện nhà của các người ta không quan tâm“.
Chẳng hạn như người chủ chốt của sự im lặng này hoàng hậu của chúng ta hiện giờ, đang ngồi uống trà một cách chậm rãi rồi ngược mặt lên với vẻ như không biết gì nói”Du bày tiệc cho các người đến nhìn nhau no say rồi về à, vậy cũng được cứ nhìn đi để ta ăn uống cho”
Hắn khóe môi giật giật”có nhầm không thế, hoàng hậu của hắn đó sao hắn vừa tuyên bố như vậy mà nàng xem như chẳng hề nghe gì, bộ dạng thoải mái ăn uống nữa còn đâu hình dáng của bậc mẫu nghi thiên hạ đây”
Các đại thần lại có một phen đóng băng đại não”gọi chính tên hoàng thượng như thế chứng tỏ hoàng hậu bây giờ địa vị rất cao trong lòng hoàng thượng rồi“.
Thấy hình tượng lạnh lùng của mình gần bị sụp đổ bởi quá đỗi tự nhiên khi nãy nàng bỗng chốc thay đổi, dáng vẻ tùy tiện đó đâu con thay vào là bộ mặt lạnh lùng như khi bước vào ngồi nghiêm chỉnh cạnh hắn.
Bỗng chốc hoàng hậu thay đỗi làm ai nấy điêu rùng mình áp lực tăng, nhìn bộ dạng của họ nàng chỉ muốn cười to”ta chỉ thay đổi hình tượng tí thôi nhìn mặt các người sắp chết không bằng“.
Vị khách mời hoàn toàn bị xem nhẹ như không tồn tại lúc này mới lên tiếng”hình thức thức tiếp đoán của Du Huynh khá đặt biệt ta có chút không quen nha, hoàng hậu của huynh ai mà dám làm gì chứ quan trọng là tiệc khi nào mới bắt đầu vậy”giọng điệu thoải mái tự nhiên pha đùa cợt, vị hoàng tử này nói cốt cách có cốt cách nói anh tuấn có anh tuấn, nói hiểu biết có hiểu biết nàng thấy tăng phần hảo cảm.Bích Xuyên có người huynh không tồi.
Đúng lão thái thái cũng gật đầu phụ họa” hoàng thượng cho mọi người nhập tiệc đi”
Hắn không muốn tăng áp lực nữa nên tuyên bố”yến tiệc bắt đầu”
Cung nữ bắt đầu đi qua lại rót rượu, ca múa hát xướng cũng được diễn ra không khí chẳng mấy chốc được cải thiện nhưng ai cũng có cảm giác nuốt không trôi trừ nàng ra.
Tam hoàng tử vẫn giữ vẻ im lặng đó nhìn nàng dò la, nàng biết chứ nhưng hắn nhìn cứ nhìn nàng không quan tâm, mà tam vương phi hình như cũng giống Lam Tú và Thanh lam thì phải mắt không rời khỏi hắn.
Nàng thu hết vào mắt, mà vẫn làm dáng vui vẻ nhìn sang hắn vẫn vẻ mặt lạnh lùng uống rượu, thỉnh thoảng cạn chun với Hạ Tiêu Phi ngoài ra chi nhìn nàng mà trong lòng thấy có niềm vui lem lổi.
Nàng là một con người tinh ý nhìn người là có thể nhận ra họ muốn gì, nghĩ gì chẳng hạn như Hạ Hoàng tử nàng thấy thấp thoáng trong nụ cười là một nỗi buồn. Chẳng hạn như Lam Tú và ả công chúa kia nhìn là nàng biết họ sắp giở trò rồi.
Đúng như dự đoán cả hai đứng lên, hành lễ trước hắn rồi nói”hoàng thượng chúng thần có một yêu cầu”
Hắn không cảm xúc nói”các ngươi định bày trò gì nữa đây”
“Tâu hoàng thượng lần trước ta với hoàng hậu muốn tổ chức tranh tài mà gặp chuyện bất trắc, giờ ta muốn tiếp tục”
Hắn đã tức giận đập bàn”to gan ngươi đừng nghĩ mình là công chúa thì có thể tùy tiện ra điều kiện Trẫm...”
“Được ta đồng ý ngày mai ta sẽ định đoạt”nàng không độ ấm cất lên trong lòng thầm tính”ra cho các ngươi thua tâm phục khẩu phục, ả công chúa kia đừng có đeo bám lại nữa thật là bẩn mắt“.
Nàng đồng ý hắn không từ chối, và Hạ tiêu phi vinh dự được mời làm khách đặt biệt. Ngày mai nàng sẽ thay mặt Thiên phong quốc tặng hắn món quà vô giá.
((Xl mọi người mình đăng truyện chậm nha,mình phải viết truyện xuyên không lại còn viết ngôn tình với nhỏ bạn nên chất xám tạm thời bị hao hục. Mọi người đọc không hay đừng nén đá mình tội nghiệp nha^_^||))