Lệ Nhi chợt nhớ mình còn một chuyện chưa làm, thôi thì đem nô tì này về cung trước nói với hắn sau cũng được, Lệ Nhi không tin một nô tì nho nhỏ này mà hắn so đo với mình.( Hình như Tỷ cũng là nô tì thì phải)
Lệ Nhi dẫn theo Tiểu Trúc vào cung, trong lúc Lệ nhi rời đi thì Tử Bạch ở Trúc Ký Cung rất biết nghe lời ngồi đó chờ đợi. Tử Bạch cảm thấy mình bây giờ có cảm giác rất lạ, không biết là gì nhưng từ khi gặp Lệ Nhi, những gì Lệ Nhi nói hắn điều gì hắn sẽ nghe theo mà không hỏi gì, Hắn nghĩ mình có quá tin người không dù gì họ cũng gặp lần đầu.
Hắn mãi suy nghĩ vẩn vơ suy nghĩ bay cao lên chính tầng mây thì có hai nô tì bước vào, hắn biết hai người bọn họ, họ là nô tì trong cung hắn nhưng sao tự nhiên hôm nay lại đến đây lạ thật.
Hai nô tì bước vào cửa cung kính quỳ trước hắn một người cung kính bưng thức ăn, người kia chuẩn bị một thùng nước to trong phòng hắn, đặt biệt là cặp mắt tràn đầy ủy khuất.
Hắn cũng chả thèm quan tâm, hắn không cần bọn họ vốn dĩ họ ở đây mà không làm gì hắn cũng không chấp nhất, hắn biết bọn họ giấu khoảng tiền lớn hắn cũng không quan tâm, hắn muốn cô lập chính mình.
Một nô tì bước lên trên khóe mắt tràn mi quỳ sát chân hắn khóc:" Ngũ hoàng Tử người phải làm chủ cho bọn nô tì".
Hắn chỉ băng quơ hỏi cho có lệ, mà vẫn không bảo ai đứng lên:" có chuyện gì".
Nô tì đó hình như đã quên mình lúc trước đối xử với chủ nhân ra sao lê la kể tội một người:" Ngũ Hoàng Tử chúng tôi xưa nay ở đây an phận thủ thường ở đây không đắt tội ai, nhưng lúc nãy có người tìm đến gây sự còn đánh tiểu trúc bị thương, ả ta hống hách không xem người của Ngũ Hoàng Tử ra gì, ả ta còn đem Tiểu Trúc đi nữa".
Hắn ngồi nghe kể tội mà cười cợt trong lòng:" Lúc trước bọn họ không xem ta là gì, giờ có người đắt tội lại đến tìm ta thật nực cười, bọn họ nghĩ hắn sẽ giúp sao, tiểu Trúc gì đó hắn căn bản không biết là ai"
Nô tì đó sợ lời nói mình không thuyết phục hướng ra cửa gọi thêm năm sáu người đến làm chứng, cùng xin hắn làm chủ cho mình.
Tử Bạch từ khi gặp lệ Nhi thì tâm trạng tốt hẳn lên, sao khi nghe hắn có thể khỏi hoàn toàn thì sức sống như được trở lại, hắn giờ đây rất có tâm trạng coi bọn họ diễn kịch.
Để vừa lòng người hắn miễn cưỡng hỏi:" Là ai làm..." dù hắn biết người bọn họ nói là ai nhưng vẫn hỏi.
Hắn vừa dứt lời ngoài cửa vang lên tiếng nói, Lệ Nhi bước vào:" A nhanh vậy sao mới đây đã đến rồi à, ủy khuất lắm sao muốn tìm người trừng trị ta à".
Bọn nô tì hoảng loạn vội chỉ tay về Lệ Nhi:" Ngũ hoàng tử là nàng ta , là nàng ta".
Tử Bạch không tỏ thái độ đợi Lệ Nhi bước đến, Lệ Nhi bước đến cạnh hắn ngồi xuống cái ghế đối diện tự nhiên rót trà lên uống, Tử Bạch nhìn qua Lệ Nhi rồi cúi xuống uống trà không nói gì thêm.
Chủ nhà không ý kiến giờ tới Lệ Nhi ra tay:" Sao có chuyện gì cứ kể ra hết đi, nhớ kể tường tận đó".
Bọn nô tì im lặng không lên tiếng, Lệ Nhi tiếp tục nói:" vậy ta kể các ngươi nghe cái này".
_" Nói sao nhỉ À vốn dĩ ta đang thiếu tiền xài nha".
Tử Bạch không hiểu, bọn họ cũng không biết Lệ Nhi định nói gì. Lệ nhi nói tiếp:
" Ta đây vốn dĩ muốn giáo huấn các ngươi một chút thôi, các ngươi lại kéo đến kể tội ta, ta dễ bị ức hiếp à. Ta đây hầu bao đang trống nha các ngươi còn tiếp tục ở đây, ta sẽ không khách khí đem các ngươi đi bán đâu. Ta nói cho các ngươi biết ta đây hiền lành từ nhỏ không muốn hại người khác đâu, cùng lắm đắt tội với ta chỉ bại liệt cả đời thôi, có muốn thử cảm giác không".
Đám nô tì khi nghe xong những lời Lệ Nhi nói rất nhanh chạy biến đi, Tiểu Trúc là một tấm gương bọn họ không ngu dại gì dây vào nữa.
Giờ đây trong phòng của Tử Bạch chỉ còn có hai người, Lệ Nhi thảnh thơi uống trà còn Tử Bạch ở tình trạng ho thừa sống thiếu chết do sặc nước trà. Lệ Nhi dường như không có thái độ gì với lời nói của mình dửng dưng như không, làm Tử Bạch không biết ngồi trước mặt hắn có phải nữ nhân không nữa.
Tử Bạch nhìn trâm trâm Lệ Nhi, Lệ Nhi trừng mắt với Tử Bạch:" Nhìn cái gì chứ chưa thấy nữ nhân xinh đẹp à, mau ăn nhanh đi để ta còn điều trị cho ngươi nữa".
Tử Bạch hết nói với Lệ Nhi ngoan ngoãn ăn cơm, ăn xong thì có một nô tì đến mang đi căn phòng lại trôi qua trong tĩnh lặng.
Lệ Nhi đứng lên bước ra sau tâm bình phong tới thùng nước lớn, sau đó Lệ Nhi gọi Tử Bạch vào, Tử Bạch tò mò bước vào nhìn thấy lệ Nhi pha cái gì đó vào trong nước.
-" Cởi y phục ra đi"
Tử Bạch đần độn nghe không hiểu.
-" Đến cả cởi y phục cũng không biết à cần ta cởi giúp không".
Tử Bạch đã hiểu, không biết Lệ Nhi bảo mình làm thế là vì sao, không lẽ đây là phương pháp chữa trị. Hắn nhìn sang Lệ Nhi, Lệ Nhi hiểu ý đỏ mặt xoay ngươi, lúc nãy mạnh miệng vậy thôi chứ kêu nàng làm thật thì nàng cũng chẳng dám đâu.
Lệ Nhi nghe tiếng y phục xột xoạt được cởi ra treo lên, Lệ Nhi nói tiếp không quay đầu:" Bước vào trong đi" Tử Bạch làm theo.
Nghe tiếng nước dao động Lệ Nhi mới xoay người lại, nhìn Tử Bạch đã yên vị trong thùng nước tóc dài xõa trên mặt nước, Tử Bạch cúi mặt xuống dưới làm Lệ Nhi không hiểu hắn bị gì.
Lệ Nhi bước đến bên thùng nước mà hắn vẫn chưa phát hiện vẫn cứ cúi đầu, Lệ Nhi dùng một cây quy gỗ cầm tóc hắn lên rồi búi lên đỉnh đầu. Tử Bạch lúc này giật mình ngẩng đầu lên, thấy Lệ Nhi búi tóc cho mình khuôn mặt hắn ba lúng túng bảy phần hưởng thụ.
Lệ Nhi lúc này mới chú ý hắn như vậy lại đỏ mặt, đúng là nam nhân này rất dễ thương nha, nàng là nữ nhân ngượng cũng bình thường còn hắn hahaha....
Nghe Lệ Nhi cười Tử bạch túng quẩn hơn, Lệ Nhi nhân tiện chọc ghẹo:" Ngươi là nam nhân sao lại đỏ mặt như vậy, bộ dạng rất giống tiểu cô nương về nhà chồng nha".
Tử Bạch sắp phát hỏa tới nơi rồi, không chọc hắn nữa Lệ Nhi lấy trong mình ra vài lọ dược nữa bỏ vào trong nước rồi im lặng đứng nhìn.
Lát sao Lệ Nhi đứng sau hắn đặt tay lên lưng hắn, như một nguồn sức mạnh nào đó Tử Bạch giật mình không biết Lệ Nhi định làm gì.
Bàn tay Lệ Nhi di chuyển trên tấm lưng rộng của hắn xoa bớp, giúp hắn đã thông khí huyết kinh mạch mà cái miệng nhỏ thì rất không an phận:
" Dáng rất chuẩn nha"
" Da ngươi cũng rắn chắc nhỉ"
" Ô xương cốt xem ra cũng cứng cáp"
" Nhìn ngươi mê người quá đi"
" Ta thấy ghen tỵ rồi đó"
" ...."
Tử Bạch ngồi trong thùng thầm thang, đây là phương pháp gì thế này, sờ mó khắp ngươi hắn nữa chứ.... mà thực ra Lệ Nhi chỉ Mát xa thôi mà người cổ đại đúng thật là không đủ hiểu biết mà.
Nhưng giải độc như vậy đúng là rất ép người ta, thần thánh cũng phải trào thua một nam nhân không thể phản kháng để mặt một nữ nhân sờ mó( chỉ là mát xa thôi).