Nàng linh hoạt tránh một đòn kia làm ai ai cũng bất ngờ, mọi người xì xầm qua lại với nhau:
“ oa không ngờ vị thiếu niên này thân tàng bất lộ, nếu là ta thì chưa chắc tránh được”
“ một đòn đó có thể thấy dùng lực lớn, nhưng bị vị thiếu niên này hoá giải thật dễ dàng”
“.... “
Nàng nào bận tâm tới mấy lời xì xầm đó, nàng vốn còn đang rất bực mình cái tên đáng ghét kia, thà tin nàng ta chứ không nghe nàng nói, giờ lại có người đến chỗ mình gây sự còn sử dụng chiêu thức đánh mình nàng càng bực hơn. Nàng ngước khuôn mặt đầu hàn khí lên, đối lập với sự đùa giỡn lúc nãy, Tuyết nhi thấy nàng như thế tự động bước lên nói nhỏ vào tai nàng:“ tỷ bình tĩnh lại đi, chỗ chúng ta trước giờ không đắt tội với bọn họ, nhưng hôm nay họ lại kéo đến muốn gặp tỷ ắt còn có ẩn ý bên trong“.
Nàng nghe thế cũng thấy rất có lí khuôn mặt dịu đi không ít, nhưng khuôn mặt lãnh băng lúc nãy của nàng làm gã kia có chút run sợ, gã nhìn nàng đánh giá một lượt rồi dùng thái độ kính nể nói:“ Không ngờ ngươi lại có thể tránh được đòn đó của ta, người tây vực ta có một lời thề nếu ai mà đỡ được một đòn như thế thì sẽ đi theo người đó, ngươi đỡ được vậy nay người là chủ nhân của ta“.
Mọi người xung quanh kinh sợ khi nghe một lời đó, nàng còn bất ngờ hơn vì nàng không biết người tây vực lại có một lời thề như thế, nhưng nàng nhìn hắn ta có vẻ không đơn giản.Nàng nhìn hắn rồi nói:“ ta không cần người đi theo ta, chỉ mong người rời khỏi đây“. Hắn lại một mực không chịu rời đi:“ không thể ta muốn gặp cát chủ ở đây“. Nàng có chút không ngờ hắn lại kiên quyết như vậy:“ vì cái gì mà người muốn gặp người đó“. Hắn kiên quyết thốt ra hai chữ:“ cứu người“.
Nàng nhìn hắn có vẻ không nói dối rồi suy nghĩ một chút, nàng nhìn quanh đám ngưởi trong giang hồ nói:“ còn các vị chẳng lẽ cũng muốn đến cứu người, đây không phải là chỗ có đại phu mời đi cho“. Bọn người này nhìn cũng biết điều là cao thủ, một người đứng ra nói:“ Không phải, chúng ta chỉ đến để tỉ thí thôi“.Nàng tự tiếu phi tiếu cười:“ vậy sao, người không muốn gặp vậy các người có thể đi về chưa, về rèn luyện thêm đi các người chưa đủ tư cách“.
Bọn họ thấy một màn lúc nãy dù bị nàng sỉ nhục nhưng cũng không dám quá phận, an phận nối bước nhau đi về, họ không biết thiếu niên đó là ai nên họ không dám khinh địch họ phải về bàn luận trước. Bọn họ rời đi nàng nhìn qua hắn ta hỏi:“ ngươi tên gì“.
“ Cổ Lục Truỳ”
“Ngươi nói muốn gặp cát chủ ở đây để cứu người là có ý gì”
Vì ta đã xem người như chủ nhân nên ta sẽ nói:“ Ta vốn là một cao thủ của tây vực, ta cũng có một người nương tử. Ta cùng nương tử vốn không thích cuộc sống tranh đua trên giang hồ nên quyết định quy ẩn sống một cuộc sống bình thường nhưng hai hôm trước nhân lúc ta vắng nhà thì có kẻ đột nhập hạ độc với nương tử và để lại một mảnh giấy, đọc nội dung trên đó ta mới tìm đến đây.
Nàng hỏi:“ nội dung trong đó là gì“. Cổ Lục Truy nói:“độc dược nương tủ ngươi trúng không cách chữa trị, muốn chữa trị ngươi phải làm theo sự chỉ định của ta, đến Phong Thiên Quốc, tìm một nơi có Phụng Tiêu Sát sau đó tìm gặp cát chủ đấu một trận, nếu người thắng ta sẽ giao thuốc giải” hắn nói xong rồi im lặng nhìn nàng.
Nàng rất tin những lời hắn nói, vì vốn nàng rất nhạy bén nếu nói dối chỉ cần qua ánh mắt nàng sẽ phát hiện, như thế chứng tỏ những gì hắn nói và sự thật. Nàng bảo với Tuyết Nhi:“ Đệ đi điều tra một chút về người đứng sau chuyện này đi, còn nữa sẳn tiện tra xem những kẻ liên quan có mặt hôm nay“. Tuyết Nhi gật đầu thoắt cái đã không thấy đâu.
Cổ Lục Truy lại nhìn nàng một phen đánh đánh giá, hắn nhìn nàng cũng không phải là người bình thường. Nàng nhẹ nói một câu:“ ta không cần thuộc hạ, chuyện hôm nay ta xem như chưa xảy ra còn chuyện nương tử của ngươi ta sẽ giúp“. hắn thắt mắt:“ không biết người giúp ta bằng phương thức gì khi ta chưa đánh bại cát chủ Phụng Tiêu Sát“.
Nàng cười không nói chỉ lấy trong tay áo ra một viên pháo nhỏ tung lên trời, lập tức viên pháo tạo ra một làn khói trắng trong không trung rồi tan biến hẳn. Hắn ta không hiểu nàng muốn làm gì, nhưng sau đó hắn lại bất ngờ. Cánh cửa đóng kín bỗng mở ra trước mắt hắn. Trong lúc hắn đang há hốc ngạc nhiên thì, từ bên trong một đám người đi ra:
Đám người quỳ xuống trước mặt nàng hô to:“ Tham kiến cát chủ”
Bỗng bụi rậm vang lên một tiếng dao động nhỏ, làm cho Cỗ Lục Truy cảnh giác quay sang thì nàng đã nhanh tay phi một chiếc lá vào bụi rậm, họ chỉ nghe á một tiếng và nghe có người ngã xuống.
Nàng nói” kim long sai người xử lí”, Kim long vâng một tiếng rồi đứng lên chỉ huy một người. Lúc này Cổ Lục Truy đã kịp tiêu thụ thông tin và hình ảnh hắn thấy được, người đứng bên cạnh hắn là người hắn muốn gặp cát chủ Phụng Tiêu Sát.
ai muốn mjk tặng chương sau bình luận nè, mọi người cho mình ý kiến đi mjk càng ngày viết càng tệ à sao càng lúc càng ít người đọc truyện......^_^