Phương Từ Cung kể từ ngày đón tiểu chuẩn nhân về lại không có gì thay đổi thậm chí nó càng trở nên im ắng, hoàng hậu cũng chẳng quan tâm đến những chuyện xảy ra trong hậu cung mà ngày ngày ôm đứa nhỏ mình nhận nuôi vui vẻ chăm sóc.
Nhóm phi tần bởi vì chuyện này mà nhao nhao đưa quà chúc mừng, rõ ràng chỉ là một vị hoàng tử do quý nhân sinh ra nhưng khi đổi người nuôi lại cao quý hơn hẳn.
Nhưng những người khác nghĩ thế nào Tô Đình hoàn toàn không quan tâm.
Tâm nàng như tro tàn, mưu lớn nghiệp lớn nàng chưa từng nghĩ đến, đời người như một trò hề rõ ràng trăm cay ngàn đứng từ bỏ ước mơ để đổi lấy sự bạc tình của đế vương.
Tô Đình biết giờ oán trách thì như thế nào không thể thay đổi, gia tộc nàng một đời trung thanh với đế vương cuối cùng đổi lại là sự lạnh nhạt.
Ôm đứa nhỏ trong lòng nàng cảm thấy lòng mình ấm áp hơn hẳn.
Kể từ hôm Hoàng Tiêu Hiên đến ban tên thì chưa từng đến đây lần nào nữa Phạm Thiên báo rằng biên cương đang gặp chiến sự.
Tướng quân Tô Quan vừa qua đời biên cương liền rơi vào hiểm cảnh, những nước lâm le đóng quân ở biên cảnh sau khi hay tin liền không chờ đợi được mà tiến công, bốn phía vây Thành An Kỳ rơi vào dầu sôi lửa bỏng dân chúng lầm than.
Thành An Kỳ chính là cổng biên giới của nước Minh Hòa một khi thành mất thì cả nước liền khó giữ.
Hoàng Tiêu Hiên nghe tin không thể ngồi yên liền ra lệnh phải giữ được cổng thành, biên giới thì những binh sĩ cố gắng chống đỡ đến khi chọn được tướng quân thích hợp thì sẽ nhanh chóng điều đến.
Rất rõ ràng quân lệnh này được đưa ra những binh sĩ cùng thượng úy bên ngoài biên giới liền rõ ràng đây là hoàng đế đã từ bỏ biên cương mà đóng chặt cửa thành.
Tô Đình nghe xong liền cau mày hai mắt nổi lửa: Ngu xuẩn."
Phạm Thiên hoàng toàn hiểu được sự tức giận của nàng.
Hoàng Tiêu Hiên đây là đang bấu víu lấy điểm sai của Quan gia mà bắt bẻ bọn họ, hắn ta chỉ nhìn đến lợi thế của quyền lực mà không nhìn đến sự nguy hại của sự khủng hoảng.
Việc từ bỏ binh sĩ đã hoàn toàn dấy lên sự bất mãn của binh sĩ thậm chí là người dân đang sống gần biên cương.
Bọn họ sống ở đây đã quá cực khổ, thếu má triền miên không những sống trong lo sợ của chiến tranh mà còn sợ hãi triều đình ruồng bỏ.
“Hoàng thượng quá xem trọng nhóm người quan gia rồi.” Phạm Thiên trầm mặc nói.
Nhóm người thái sư cùng thừa tướng tận tình khuyên can nhưng đều không được đế quân để ý.
“Tâm mất, nước mất.
Một khi dân chúng nổi loại thì cho dù là tiên hoàng cũng không làm gì được.” Tô Đình cụp mắt nhàn nhạt nói.
Nàng từng là tướng lĩnh, nàng từng phiêu bạc khắp nơi, nàng chính là người rõ ràng lòng dân nhất.
Dân chúng thời loạn cần nhất là cuộc sống bình yên, nước có thể không giàu nhưng có thể vững chắc.
Thời đại của tiên đế đã cho họ cuộc sống như thế không tham lam giàu sang.
“Hoàng hậu, thần biết đây không phải lúc nhưng kính mong ngài giúp cho dân chúng vùng biên cương.” Phạm Thiên quỳ xuống nhìn thẳng vào mắt nàng.
Hắn ta hoàn toàn không muốn nàng nhún tay vào nhưng thời thế hiện tại nếu như nàng không ra tay thì dân chúng chắc chắn sẽ lầm than, một khi sai lầm càng thêm sai lầm thì cổng thành An Kỳ sẽ bị phá.
“Phạm Thiên, ngươi biết hiện tại ta không có quyền.” Tô Đình bình tĩnh nhìn hắn ta.
Lòng nàng vẫn còn thiên hạ nhưng lực bất tòng tâm.
“Hoàng hậu ngài có thể, nếu ngài mở lời chắc chắn hoàng thượng sẽ phê chuẩn, hiện tại có thể giữ được biên cương thì chỉ có thể là ngài.” Phạm Thiên quyết đoán lên tiếng.
Chỉ cần nàng đi hắn sẽ hy sinh cả tính mạng để bảo vệ nàng.
Tô Đình không trả lời nàng chỉ dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say trong lòng.
Vài phút sau nàng thở dài một hơi cuối cùng nàng cũng không thể bỏ mặc dân chúng được.
“Tiểu Thúy.”
“Dạ tiểu thư.” Tiểu Thúy nghe nàng gọi liền vội vàng đi vào phòng.
“Mời Tú quý phi đến đây sau đó đưa Lương quý nhân đến đây ở cùng ta.” Tô Đình hạ lệnh.
Tiểu Thúy vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn gật đầu đáp ứng rồi rời đi.
“Tiểu thư.” Phạm Thiên kinh ngạc hô.
“Không gọi hoàng hậu nữa à.” Tô Đình trêu chọc: “Được rồi đứng dậy đi.”
“Thuộc hạ nguyện sống chết cùng tiểu thư.” Phạm Thiên kích động hô rồi nhanh chóng đứng dậy, không cần nàng nói nhiều hắn đã hiểu được quyết định của nàng.
Nữa tiếng sau Tú quý phi từ bênh ngoài cửa chạy vào kích động nói: “A di ngài có chuyện gì cần Yến Yến vậy.”
Tô Đình thở dài bất đắc dĩ nói: “Đứa nhỏ này đã lớn rồi mà vẫn trẻ con như vậy.
Lại đây ngồi với ta.”
Tú quý phi ngoan ngoãn đi lại nhìn Phạm Thiên đứng một bên sau đó xoay đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng nàng: “Chân chân thật đáng yêu.”
“Ừm, rất ngoan.” Tô Đình dịu dàng cười: “Yến Yến, a đi có việc nhờ ngươi giúp.”
“A đi cứ nói, chỉ cần ta làm được chắc chắn sẽ làm.” Tú quý phi nghiêm túc vỗ ngực hứa hẹn hoàn toàn không lo lắng bị nàng hại.
Tô Đình đưa tay xoa mặt đứa nhỏ từng bám chặt lấy nàng bên cạnh rồi nói: “Không có gì khó chỉ là ta sắp rời khỏi hoàng cung một khoảng thời gian nên muốn ngươi giúp ta trông đứa nhỏ này.
Ta không an tâm để hạ nhân trông nó.”
Nàng sợ rằng khi nàng đi đứa nhỏ chỉ vài tháng tuổi này liền không thể sống sót trong hoàng cung này nhưng nếu đưa về cho mẫu thân của nó thì có khi cả hai mẫu tử đều không sống được.
Hiện tại người nàng tin tưởng chỉ có Tạ Yến, chỉ có Tạ gia làm chỗ dựa thì mẫu tử Lương Xuyến mới bình an mà thôi.
Tú quý phi không ngờ rằng giúp đỡ lại là trông trẻ, nàng khó hiểu hỏi: “A đi ngài định đi đâu.”
“Biên cương.” Tô Đình cũng không dấu diếm.
“Ngài nghe tin tức đó rồi sao.” Tú quý phi nghe vậy liền hiểu, nàng ta không tự nhận mình hiểu rõ Tô Đình nhưng có một điều mà a đi của nàng chưa từng thay đổi chính là lòng hướng về muôn dân..